Từ khi Elly mất tích đã được hai tuần, tất cả đều cật lực điều động tìm kiếm nhưng không thu được gì nên đã quay trở về Hà Nội đợi thông tin. Nhưng ngày qua ngày vẫn như không, mọi thứ biến mất không quay trở lại, một niềm hy vọng nhỏ nhoi của My bị đánh bay, lúc nào cũng tự dằn vặt mình trong cái nỗi khốn khổ, tuyệt vọng. Tưởng chừng Elly đã mất, cô đã tổ chức một đám tang nhưng không có xác.
3 ngày sau khi tổ chức xong tang lễ cô đến nhà Hàn Kim Trạch một mạch xông vào không lưỡng lự.
- Hàn Kim Trạch ông là một tên ác nhân. Ông đã khiến chị gái tôi phải chết.
San San nhìn thấy thái độ đó tỏ vẻ không vừa lòng nói. - Chị có chứng cứ gì mà nói bố tôi hại chết Elly. Không phải là do chị ta tự nhảy xuống biển sao?
My cười chua chát.
- San San cô thay đổi nhiều quá đấy. Bây giờ còn nói đỡ cho bố mình nữa à. Uổng công tôi đối xử tốt với cô bao nhiêu năm. Ăn cháo đá bát.
San San vô tình đáp. - Thay đổi? Cũng là do chị bỏ rơi tôi trước. Không phải chị muốn đối đầu với tôi sao?
My lặng lẽ hướng đến ánh mắt của San San. Không một chút do dự, sợ hãi, chỉ căm thù cô.
- Được thôi. Cô nghe rõ đây Hàn Linh San. Tôi sẽ không nhường nhịn nữa đâu. Và cả ông nữa, Hàn Kim Trạch chuyện ông hại chết ba tôi và chị Elly tôi sẽ trả ông từng chút một. Khiến ông sống không bằng chết.
San San không chịu đựng được nữa, hung hăng bước lên túm tóc cô, dúi đầu cô xuống.
- Chị nói tôi như thế nào cũng được nhưng không được sỉ nhục bố tôi.
My chỉ là do sơ ý nên đã để San San đánh, nhưng không phải dễ dàng thế, cô đã bắt lấy tay San San vật ngã xuống đất. "Bốp"
- Đừng ngông cuồng như vậy, San San ạ.
Hàn Kim Trạch thấy vậy vội vàng sai người vào ngăn lại. Một lúc sau một đám vệ sĩ tiến vào kéo My ra rồi đánh ngã xuống đất. Hàn Kim Trạch suýt xoa nhìn con gái, ông đưa tay lên mặt San San buồn lòng, rồi quay lại trợn trừng mắt nhìn My.
- Mày dám đánh con gái tao à? Chán sống phải không? Đánh nó.
Hai tên vệ sĩ giữ chặt hai tay cô không cho kháng cự, phần còn lại là do một vệ sĩ nữ đánh tới tấp vào mặt cô không nương tay.
- Hàn Kim Trạch ông dừng ngay lại. - Nhật Anh từ ngoài bước vào, sự tức giận bao chùm quanh anh, nhìn Hàn Kim Trạch với ánh mắt căm thù.
Anh tiến đến đấm liên tục vào mặt hai tên đang khống chế My, một tên bị đánh đến ngất đi, tên còn lại thì nằm la liệt trên đất. Anh đứng nhìn liếc qua cô vệ sĩ đã đánh My, ánh mắt đó như tia điện xẹt qua người cô gái, ghê rợn. Anh đỡ cô dậy, cho cô ngả vào người mình do bị choáng vì bị đánh quá nhiều.
- Ông dám động vào người con gái của tôi.
Hàn Kim Trạch có chút bối rối. - Giám đốc Hoàng tôi không biết đó là người của cậu. Tôi tưởng hai người đã ly hôn không còn quan hệ gì nữa....!
Nhật Anh chỉ thẳng vào mặt Hàn Kim Trạch nghiêm nghị nói.
- Tôi nói cho ông biết. Nếu ông còn động vào cô ấy thì ông sẽ phải biến ngay khỏi Việt Nam.
Nói rồi anh quay người bỏ đi. Còn Hàn Kim Trạch thì hoàn toàn bị anh làm cho sốc, đứng không còn vững. San San vội vã đỡ.
- Bố sao vậy?
Hàn Kim Trạch thở hổn hển trả lời. - Thẳng nhóc kia làm ta đột quỵ mà chết mất. Nó dám dọa ta, để xem nó sẽ phải chịu hậu quả gì!
.
Sau khi đỡ My vào trong xe, Nhật Anh ân cần hỏi hăn. Nhìn khuôn mặt đỏ ứng vì bị đánh khiến anh đau buồn.
- Sao em lại tới đó một mình? Nguy hiểm lắm biết không?
My đáp. - Em chỉ muốn cảnh cáo ông ta thôi.
- Em cảnh cáo mà bị đánh đến thế này à.
Cô thở dài. - Chỉ là do chúng đông quá.
Nhật Anh buồn lòng, nắm lấy tay cô. - Em hãy quay về bên anh đi. Anh hứa sẽ không ai còn bắt nạt em được nữa.
My vội vàng rút tay lại luông cuống đáp.
- Xin lỗi anh. Em đã nói giờ chưa phải lúc để em yêu ai đó lại từ đầu. Em còn rất nhiều việc phải giải quyết.
Nhật Anh trả lời. - Anh sẽ làm cùng em
My mỉm cười rồi lắc đầu từ chối. - Em không muốn dựa dẫm vào ai cả. Anh hãy cho em thời gian. Đợi đến lúc thích hợp em sẽ quyết định có quay về bên anh không.
.
Lát sau xe dừng lại trước cổng nhà cô.
Bảo Duy đang đứng đó chờ cô, với bộ mặt lo lắng. Vừa thấy cô bước xuống anh đã chạy đến hỏi thăm. Nhìn thấy khuôn mặt của cô anh càng lo lắng.
- Mặt em sao vậy? Anh nghe nói em đã đến nhà Hàn Kim Trạch. Có phải đám người đó đánh em không?
My mỉm cười. - Em không sao nữa rồi.
Bảo Duy tức giận.
- Đám người này thật không ra gì mà. Anh sẽ đi đòi lại công bằng cho em.
Nhật Anh bước ra sau điềm tĩnh nói. - Anh đã giải quyết rồi. Không còn việc của cậu.
Duy không để tâm nắm lấy tay cô nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
- Lần sau đừng làm việc gì nguy hiểm một mình nữa nhá.
Nhật Anh bước đến cầm cổ tay Duy định kéo ra. - Không phải việc của cậu.
Duy thẳng thừng đáp. - Cô ấy là của tôi nên anh biến đi cho tôi nhờ.
My không chịu được nữa miễn cưỡng nói. - Hai người thôi đi
- Em muốn được yên tĩnh nên đừng lúc nào cũng đến làm phiền em như vậy. Còn nữa, em không là của ai cả đến lúc em khắc tự quyết định
Ngoài ngõ, Hạ Vy đang đi đến thì gặp Nhật nh và Bảo Duy.
- Chào Hạ Vy. - Duy vui vẻ chào hỏi, còn Hạ Vy thì chả thèm để ý.
Duy thấy Hạ Vy đang cố tình lơ đi, anh nói to hơn để gây sự chú ý.
- Này Hạ Vy. Em vẫn còn giận anh vụ ở đảo sao?
Hạ Vy tức điên vì bị làm phiền, liền dơ tay đánh Duy thật đau.
- Đúng vậy đấy. Sao nào? Đồ thần kinh.
Duy cũng không chịu nhường nhịn gì cô. - Này nhé. Anh không phải là người để cho em bắt nạt....!
- Hai người thôi đi. Lúc nào gặp nhau là cãi nhau. - Nhật Anh khó chịu không thể đứng nhìn được nữa nên đành ra mặt can ngăn.
- Hạ Vy em có thể bớt đanh đá đi được không? Khi gặp anh cứ thoải mái đi. Coi anh là anh trai, đừng nghĩ đến quá khứ đó nữa.
Duy lẩm bẩm. - Anh trai? Tốt gớm!
- Còn cậu nữa Bảo Duy? Đừng mải chơi nữa, quay về công ty làm việc đi. Dream Star còn mỗi cậu quản lý thôi. Anh đã giúp cậu sắp xếp lại một phần rồi đó.
Duy thở dài. - Không cần anh phải nhắc. Tôi đã làm việc ổn thỏa rồi mới đến đây. Tôi không kém cỏi như anh nghĩ.
Nhật Anh đáp.
- Ý anh không phải thế. Chỉ là bảo cậu chuyên tâm làm việc thôNói rồi cô mở cổng đi thẳng vào nhà, chẳng thèm quay đầu lại. Hai người con trai bất lực bỏ đi.
Hạ Vy lườm Duy một cái không nhân nhượng. - Hai anh từ xưa đến nay đều không chung sống hòa bình vậy? Vì chị My, và trước đây vì cái gì?
Bảo Duy quay ra nhìn cô ánh mắt thăm dò. Rồi chỉ tay vào mặt cô - Em thật sự không biết?
Hạ Vy gạt tay anh ra, nhăn mặt khó hiểu.
- Anh điên à. Đương nhiên là không biết rồi.
Cô khoanh tay trước ngực, bĩu môi bất mãn với con người kì lạ. Bảo Duy thở dài, dựa vào tường không muốn trả lời. Hạ Vy nhìn thái độ đó rồi nhớ lại chuyện gì đó, một tia sáng lóe lên trong đầu cô.
- Ơ...Không lẽ là.....!
Duy mỉm vòng tay qua cổ Hạ Vy lôi đi. - Đúng vậy đấy. Cô bé ngây thơ.
Hạ Vy nói mỉa mai.
- Ra là thích em thật. Em còn tưởng hôm đó anh nói đùa.
Duy đáp. - Chỉ là quá khứ thôi. Bây giờ khác rồi cô bé ạ.
- Thôi hôm nay anh sẽ đưa em đi chơi, đền bù cho hôm ở đảo nhé!
Hạ Vy mỉm cười thích thú, bám lấy cánh tay anh.
- Anh trả tiền hết phải không?
Duy gật đầu. - Đúng thế.
---------------
General.
Hoàn thành xong công việc tại văn phòng phút chốc đã đến giờ nghỉ ngơi. My cầm cốc cà phê nóng trên tay, rảo bước trên hành lang cùng trưởng phòng thiết kế. Nói là có chuyện cần bàn bạc nhưng My vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Đột nhiên, cô đứng lại, nhìn thành phố giữa trời đông lạnh lẽo qua tường kính. Cô lắc nhẹ ly cà phê, bình lặng.
- Sắp tới là tuyển chọn nhân viên mới vào công ty. Phòng thiết kế vị trí của mấy người chuyển công tác vẫn còn trống. Lần này phải chọn thật kĩ càng.
Cô trưởng phòng đáp. - Không phải việc chọn nhân viên là do tổng giám đốc chọn sao?
My trả lời.
- Đúng là thế nhưng đều phải qua khảo sát của tôi mới được làm ở phòng thiết kế. Việc lần này tôi giao cho cô, nhớ phải chọn đúng đấy.
Tiếng thông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên. My di chuyển về phòng làm việc một cách thoải mái. Bỗng dưng, một thứ gì đó lao vào cô, khiến cốc cà phê uống dở cô đang định mang đi vứt đổ vào người cô, bẩn hết chiếc áo sơ mi trắng. Cô trưởng phòng vội vã chạy đến hỏi han
- Không sao.
My ngước lên nhìn người vừa đâm vào mình, một nhân viên nam cao ráo, tuấn tú đang nhặt đống bản thảo tài liệu rơi trên đất. Thấy thế, My cũng giúp nhặt cho nhanh. Rồi đưa cho nhân viên đó.
- Cảm ơn giám đốc. - Hắn cúi đầu lễ phép
My khẽ gật đầu, rồi vô tình nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng hắn nhìn cô với một ánh mắt nham hiểm, như đã quen từ lâu. Sau khi hắn rời đi, My nhìn theo và cô thấy có chút gì đó rất lạ lùng, hình dáng, bàn tay, đôi mắt. Có vẻ cô đã từng gặp qua.
- Cậu ta là ai vậy?
Trưởng phòng đáp. - Cậu ta là nhân viên bên bộ phân nhân sự. Mới vào làm được vài tháng. Nhưng sao giám đốc lại hỏi vậy?
My lắc đầu. - Hình như là tôi đã gặp cậu ta.
-------
Royal City
Bảo Duy mệt rã rời với đống đồ mua sắm trên tay, đi sau Hạ Vy. Anh than vãn
- Này Hạ Vy. Không phải em nói đi chơi à? Sao lại vào đây mua sắm.
Hạ Vy đáp. - Anh không được kêu vì anh chưa phải trả tiền đồ của em đâu.
Bảo Duy không phục. - Là em đòi trả tiền chứ.
- Do em thấy việc tìm người sách đồ tốt hơn là người trả tiền nên em đổi việc cho anh đấy.
.
Khu đồ trẻ sơ sinh.
Những chiếc giày nhỏ xinh xắn thu hút ánh nhìn của Hạ Vy. Cô chạy đến ngắm nghía thích thú.
- Woahh...Đáng yêu quá đi. Bảo Duy anh đến đây xem này.
Chị bán hàng đột nhiên nói. - Em mua đồ cho con đấy à. Mấy tháng vậy?
Ngay sau khi Bảo Duy vừa đến chị bán hàng càng trầm trồ khen ngợi nhiều hơn.
- Chồng em đây à. Đẹp trai thật đó. Em thật may mắn nhá.
Hạ Vy đứng hình ngơ ngác. - Không phải đâu chị....!
Cô cứ đừng xua xua tay phủ nhận đã bị Bảo Duy lôi đi.
- Thấy chưa ai bảo cứ thích đến mấy cái khu này.
Đang trách mắng Hạ Vy thì có điện thoại gọi đến từ công ty.
- Ở công ty có việc gấp.....!
Duy đáp. - Được rồi. Tôi sẽ về ngay.
- Hạ Vy. Anh phải về công ty ngay. Em cứ mua sắm một mình rồi tý anh bảo người đến đón em.
Hạ Vy lắc đầu. - Thôi. Em nghĩ vậy là đủ rồi. Để lần khác.
- Vậy anh đưa em về nhé.
Hạ Vy đáp. - Không cần đâu anh. Không phải công ty có việc gấp sao? Em có thể đến cùng anh, rồi về sau cũng được.
.
30 phút sau
Dream Star
- Tổng giám đốc. Ngân quỹ công ty đang xuống dốc và sắp đến số âm rồi. Không công ty nào chịu hợp tác, đầu tư nên các sản phẩm đang sản xuất đã dừng hết rồi ạ.
Bảo Duy suy nghĩ một lúc rồi nói. - Về các mẫu thời trang thì bỏ đi. Bởi vì hiện tại, General đang đứng đầu về lĩnh vực này. Ta chuyển sang hạng mục đá quý tốt hơn, từ trước đến giờ lĩnh vực này của ta vẫn được đánh giá cao.
Cô thư ký trả lời.
- Về lĩnh vực này thì chỉ có Diamond là ta có khả năng hợp tác. Nhưng có lẽ với điều kiện hiện tại Dream Star sẽ bị từ chối.
Hạ Vy đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. - Diamond chủ tịch công ty đó là một người đàn ông chừng 50 tuổi họ Vương đúng không?
Bảo Duy gật đầu. - Đúng vậy. Sao em biết- Ông ta đã đến Bar của em. Và em có nghe thoáng qua cuộc trò chuyện giữa ông ta và một đối tác. Nên em biết đó là Diamond.
- Còn nữa ông ta rất coi trọng Asean Resort. Ông ta đã đặt cọc một nửa số tiền và đang đợi chủ Resort chấp nhận.
Bảo Duy bật cười. - Chủ khu Resort này không phải của công ty mà Dream Star đã đầu tư phát triển sao? Mau gọi cho ông ấy, nói chúng ta cần giúp đỡ và mua lại đi.