Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 95: Cậu là ai?



Nhà hàng Lục Thủy - Viên ngọc Á Đông

Bảo Duy tiến vào trong một cách uy nghi, tỏa sáng. Hôm nay khác xa thường ngày, anh mặc vest đen, với những phụ kiện đắt giá rất ra dáng một ông chủ lớn. Asean Resort được anh giải quyết ổn thỏa với sự giúp đỡ của Hạ Vy, nhờ đó mà anh đã hẹn được ông chủ Vương - Chủ tịch các chi nhanh công ty đá quý trải dài chuyên suốt vùng miền nam.

Ông nhìn thấy Bảo Duy thì ngay lập tức ném cho anh một nụ cười ruồi. Bảo Duy vẫn bình tĩnh ngồi xuống, chào hỏi nghiêm túc.

- Chào ông. Tôi là tổng giám đốc Dream Star. Hoàng Bảo Duy.

Ông chủ Vương bật cười. - Không ngờ tổng giám đốc lại trẻ tuổi và đẹp trai như vậy.Thật giống với chủ tịch Minh Đức có thể làm ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Bảo Duy muốn hất ngay ly rượu vào mặt ông ta, nhưng vẫn cố kìm nén cơn tức giận xuống.

- Hôm nay tôi muốn đến đây bàn chuyện kinh doanh nghiêm túc. Xin ông hãy cẩn thận lời nói.

Ông ta nhìn nét mặt thay đổi bất thường của Bảo Duy càng thêm thích thú.

- Người trẻ bây giờ dễ tức giận quá ha. Tôi phải làm gì với thái độ của cậu đây. Có lẽ không cần bắt đầu thuyết trình đâu, tôi sẽ không đồng ý.

Bảo Duy đáp. - Tôi nghĩ ông biết Asean. Và tôi là chủ sở hữu của nó.

- Thì ra cậu biết tất cả. Và muốn dùng khu Resort này uy hiếp tôi. Nhưng xin lỗi, sai lại càng sai. Cậu dùng cách này tôi lại muốn từ chối Dream star hơn. Ấu trĩ.

- Tôi nghĩ có lẽ chúng ta không nên kí hợp đồng đâu.

Ông chủ Vương đứng dậy, cầm theo áo khoác, nheo mắt nhìn Bảo Duy. Ngay lúc đó, cửa phòng ăn bật mở. Cô gái với bộ đồ văn phòng màu đen ôm sát người, dáng vóc hoàn hảo bước vào. Thu hút ngay ông ta.

- Ông chủ Vương. Tôi là Hạ Vy thư ký thân cận của tổng giám đốc đây. Tôi nghĩ ông nên ngồi xuống và bàn bạc lại. Không thì hối hận không kịp đâu.

Ông quay lại nhìn Bảo Duy rồi đáp, trong giọng nói pha lẫn giễu cợt và gian xảo.

- Cậu còn đem thư ký uy hiếp sao? Thật là hết nói. Nhưng thôi vì người đẹp đây nên tôi sẽ nán lại thêm chút nữa.

Hạ Vy đặt tệp tài liệu xuống, nhìn thẳng vào ông chủ Vương đang xăm soi cô.

- Tôi xin được nói thẳng. Có gì không phải mong ông bỏ qua. Bản hợp đồng này ông nhất định phải ký.

Ông đáp. - Tại sao?

Hạ Vy dơ tệp tài liệu hồi nãy lên phản kháng.

- Trong đây là toàn bộ những chứng cứ cho hành vi ông đã từng làm dây chuyền vàng mang nhãn hiệu cao quý được nhập khẩu từ nước ngoài nhằm thu hút sự chú ý của khách hàng và các chủ đầu tư.

- Ai có thể ngờ được một ông chủ đường đường chính chính lại làm ra chuyện như vậy?

Ông chủ Vương sững sờ không nói nên lời. - Cô...cô!

- Và còn việc con trai ông là con riêng của vợ. Nếu báo chí biết được thì hậu quả sẽ là gì đây?

Ông chủ Vương thở dài. - Vậy các người muốn gì đây?

Hạ Vy nhếch môi.

- Đơn giản thôi. Ký hợp đồng hợp tác lâu dài với Dream Star. Nếu ông định trở mặt thì tất cả sẽ được phơi bày.

- Được thôi. Tôi quả thực không thắng nổi cô. - Ông chủ Vương đáp. Rồi cầm bút lên ký xuống phía cuối bản hợp đồng. Xong xuôi, ông đứng dậy rời khỏi nhà hàng ngay lập tức, có vẻ đã rất tức giận.

Bảo Duy nhìn sang cô, trong lòng có chút viên mãn.

- Tại sao em lại biết được những chuyện động trời này?

Hạ Vy mỉm cười. - Là em lặng lẽ tìm hiểu. Ai ngờ lại biết được nhiều thông tin như vậy. Ông ta đã để ra kẽ hở nhỏ mà các nhà đầu tư khác không hề để ý.

- Vậy việc lần này anh phải biết ơn em rồi. - Duy nói.

-------

General Phòng thiết kế. Nhân viên phòng nhân sự với thẻ tên " Đặng Minh Quý" bước vào phòng giám đốc với một tệp tài liệu cần đưa.

-Giám đốc. Đây là nhân viên mới sẽ được ứng tuyển vào phòng thiết kế. Giám đốc hãy xem qua và chọn lựa đi ạ.

My dở hồ sơ lý lịch của danh sách nhân viên mới ra xem qua vài lượt. Rồi cô liếc qua nhìn thẻ nhân viên của người đứng mặt, ánh mắt có chút đề phòng. Cô nhanh chóng chuyển tầm nhìn lên quan sát kĩ anh ta, ánh mắt nhân viên này có chút gì đó kì lạ, nguy hiểm, như một người luôn tính toán kĩ càng mọi việc. " Xem ra cũng phải phải dạng tầm thường " My nghĩ.

- Vào ngày nghỉ tôi đã thấy cậu làm ở một tiệm sửa xe.

Anh nhân viên cười trừ, giọng nói có chút ngại ngùng như không muốn nói ra. - À...đó là công việc làm thêm của tôi.

- Chắc hẳn cuộc sống anh phải khó khăn lắm. - My đáp.

Hắn nhìn cô có chút đề phòng. - Tại sao giám đốc lại tò mò về cuộc sống của tôi.

My mỉm cười.

- Chỉ là hiếu kỳ thôi. Lương làm thêm giờ của anh ở đó như thế nào?

Minh Quý không ngần ngại đáp. - Cũng chỉ ở mức bình thường. Vì làm thêm giờ nên lương bằng 1/4 lương của General.

Cô bật cười.

- Vậy thì anh có sẵn lòng làm một công việc khác mà lương cao hơn không?

Hắn nhìn cô vẻ khó hiểu. - Dĩ nhiên nếu đó là công việc tốt.

My đáp.

- Làm tài xế riêng cho tôi. Tôi thấy chúng ta cùng làm chung công ty nên việc đi lại sẽ dễ dàng. Anh có đồng ý không?

Đặng Minh Quý có chút đắn đo khi đưa ra quyết định. - Giám đốc có thể để tôi suy nghĩ không?

My gật đầu. - Được chứ.

- Vậy thì tôi về làm việc đây. Còn công việc này sẽ trả lời giám đốc sau.

Nói xong hắn quay người ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng lại. My nhìn theo mà trong lòng có nhiều hoài nghi.

- Đặng Minh Quý. Rốt cuộc cậu là gì?

.

2 ngày trước.

My bước ra từ tiệm ăn sáng, Đặng Minh Quý lướt qua người cô mà không hề để ý như đang có chuyện gì rất gấp. Hiếu kỳ cô cố tính bám theo. Thì đến một tiệm sửa xe gần đó.

Đặng Minh Quý vội vã cúi chào, và xin lỗi khẩn thiết ông chủ.

- Xin lỗi ông chủ. Hôm nay tôi có việc bận nên đến hơi trễ.

Ông chủ lắc đầu phàn nàn. - Cậu biết là tiệm rất bận rồi mà. Dù là làm thêm giờ cũng phải cận trọng chứ.

- Tôi xin lỗi. Lần sau sẽ không tái phạm nữa.

Nói rồi hắn vội vàng tiến vào làm việc. Trước khi làm còn thay đồ cho nhân viên. Thay xong, hắn tiến ra phía cửa để lấy áo khoác, vì mặc áo cộc tay nên hình xăm bên bắp tay trái lộ rõ ra. Thu hút sự chú ý của My.

Cô cảm thấy có gì đó rất kì lạ, và hình xăm kia cô đã nhìn thấy ở đâu rồi? Cố gắng lật đúng kí ức, để tìm ra nghi vấn.

- Hình xăm này giống y hệt với hình xăm của Hàn Kim Trạch. Đây là trùng hợp ngẫu nhiên sao? Hay họ có quan hệ gì. Không thể giống nhau như vậy được?

------

-Hoàng Bảo Duy. Khá lắm - Nhật Anh bước từ ngoài vào vừa đi vừa vỗ tay vui vẻ.

Bảo Duy bật cười. - Anh biết nhanh đến thế à.

- Có chuyện gì về Dream Star mà tôi không biết chứ. Ký được hợp đồng với Diamond, còn biết đầu tư chứng khoán thu mua cổ phiếu để tăng doanh thu. Vậy là từ nay anh không còn phải lo lắng cho cậu nữa rồi.

Bảo Duy đáp. - Chuyện này cũng là do Hạ Vy giúp một phần. Tôi không ngờ cô ấy lại giỏi cả mặt này nữa.

Nhật Anh nhìn Hạ Vy có chút hài lòng.

- Nếu đã như vậy thì cậu cũng phải cho Hạ Vy một chức vụ trong công ty chứ. Không thể để cô ấy kinh doanh Bar mãi được. Nhiều nguy hiểm lắm.

Bảo Duy có chút đắn đo.

- Việc này thì do Hạ Vy. Muốn làm hay không đều do cô ấy.

Hạ Vy mỉm cười. - Chắc em không làm được đâu.

Nhật Anh thêm lời.

- Không phải em muốn trả nợ cho My sao? Bây giờ hãy kiếm tiền một cách đường đường chính chính đi.

Hạ Vy suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định. Cô cảm thấy câu nói của Nhật Anh rất hợp lý, cô không thể mãi dựa dẫm vào chuỗi Bar mà My đã kinh doanh được và chuyển cho cô quản lý được.

- Được thôi. Anh có thể cho em từ chỗ thấp nhất đi lên cũng được.

Bảo Duy đáp. - Em không cần khiêm tốn đâu. Việc em làm lần này đã cứu Dream Star. Anh nghĩ mình sẽ tin tưởng em được nên sẽ cho em làm thư ký.

Hạ Vy sửng sốt.

- Chức vụ này quá cao sang rồi.

Đột nhiên, đang nói chuyện thì điện thoại cô rung.

- Cô là người giám hộ của bà Trịnh Vân Khuê sao? Bà ấy vừa ngất đi, đã được chuyển vào phòng cấp cứu đang trong tình trạng nguy kịch. Cô nên đên ngay.

Hạ Vy vội vã đáp, - Vâng tôi biết rồi.

Nhìn bộ dạng hối hả, lo lắng của cô khiến Duy tò mò.

- Có chuyện gì vậy?

Hạ Vy buôn bã. - Mẹ chị My đang cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Giờ em phải làm sao đây?

Bảo Duy nhíu mày.

- Em là người giám hộ sao?

Hạ Vy đáp.- Đúng thế. Lúc chị Elly mất nên em đã bàn bạc với bác gái để em làm người giám hộ.

Nhật Anh nói.

- Bây giờ nên nói với My đi. Không nên giấu nữa. Mọi chuyện sẽ chẳng khá lên đâu.

Hạ Vy nghe vậy, vội vã bấm số gọi cho My.

- Mẹ chị đang cấp cứu. Chị nên đến bệnh viện thành phố ngay đi.

Nói xong không để My trả lời cô đã tắt điện thoại đi. Có vẻ cô đang rất lo lắng.

- Bây giờ chúng ta nên đến bệnh viên ngay thôi. - Nhật Anh nói

Cả ba người vội vã rời đi.

.

Còn My

Vừa nghe xong, cô đã nhanh chóng di chuyển xuống bãi đỗ xe. Vì quá lo sợ nên không thèm đi thang máy mà chạy cầu thang bộ. Trong tâm trí cô lúc này chỉ có sợ hãi, không còn nghĩ được gì khác.

Chiếc xe lexus đen chạy điên cuồng trên thành phố. Càng đi, càng khiến cô hoang mang, có dự cảm không lành.

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện. My một mạch chạy vào đến chỗ Hạ Vy, Bảo Duy và Nhật Anh đang đứng, trước phòng cấp cứu. Cô đưa mắt nhìn qua tấm kính mờ trước cửa phòng.

- Mẹ có chuyện gì vậy?

Hạ Vy đáp. - Mẹ chị bị ung thư phổi, có lẽ đã sang giai đoạn cuối rồi. Bác gái đang điều trị hóa chấy để kéo dài thời gian sống. Bác sĩ nói lúc bác gái đang đi dạo đột nhiên ngất đi, bệnh tình đang chuyển biến xấu đi.

My bóp chặt hai vai Hạ Vy. - Em biết từ bao giờ? Ai nói cho em biết?

- Em mới biết được cách đây 1 tháng. Là mẹ chị nói, mẹ chị không cho chị biết cũng là sợ chị lo lắng ảnh hưởng tới nhiều việc chị đang làm.

My dần dần nới lỏng tay ra, bất giác cô lùi lại vài bước, lắc đầu lia lịa. Nước mắt tràn ra từ trong khóe mắt. Rồi cô quay ra nhìn mấy người đang đứng trước mặt mình, chỉ tay ra phía trước.

- Nhưng sao mấy người lại ở đây? Tất cả đều biết sao?

Nhìn tình trạng hiện tại của cô, không ai trả lời. Vì biết nếu trả lời lại thì cô sẽ càng kích động hơn.

My bước đến bên cạnh Nhật Anh.

- Ngay cả anh cũng biết sao?

Anh lặng lẽ gật đầu, rồi ấn vai cô ngồi xuống. - Em bình tĩnh trước đã.

My cười nhạt, rồi gào to.

- Bình tĩnh gì chứ? Thì ra mấy người đều muốn lừa tôi? Đều muốn mẹ tôi chết đi một cách im ắng. Mấy người chả ai tốt đẹp cả.

Hạ Vy tiến lại gần cô. - Không phải như chị nghĩ đâu. Tất cả đều muốn tốt cho chị.

- Tôi không cần kiểu tốt đểu giả đó. Tôi không muốn nhìn thấy mấy người. Mấy người cút đi thật xa cho tôi.

Hạ Vy cố gắng giải thích. - Em biết chị đang không ổn. Nhưng không phải như chị nghĩ đâu. Bọn em....!

My trợn trừng mắt nhìn Hạ Vy. Ánh mắt xuyên thẳng Hạ Vy, như muốn giết chết chính cô.

- Tôi không cần cô giải thích. Tôi đã nói là mấy người Cút đi mà.

My đứng dậy đẩy ba người cách xa cô ra.

Bảo Duy xoay Hạ Vy đi.

- Đi thôi. Cô ấy đang giận. Sẽ không nghe em nói đâu.

My ở lại một mình. Cô dựa vào tường, rồi ngã khụy xuống đất, khóc trong im lặng. Cô sợ cái cảm giác một mình chống chọi với sự chống vắng như khi ba mất. Tại sao ông trời lại quá tàn nhẫn với cô như vậy?

.

Ngoài cổng bệnh viện, Cả ba người ngồi xuống ghế đá mệt mỏi.

- Rốt cuộc em đã làm sai gì? - Hạ Vy than vãn

Bảo Duy đáp. - Anh không ngờ chuyện này lại xảy ra. Nhưng hiện tại anh không thể ở bên cô ấy được. Có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt sẽ phải bay sang London để giải quyết một số việc quan trọng.

Hạ Vy ngạc nhiên. - London?

- Anh biết em muốn ở lại nhưng không còn cách nào khác đâu. Chuyện này không thể lui lại được.

Hạ Vy đáp. - Nhưng mà. Chị My....!

Nhật Anh nhanh chóng ngăn cô nói tiếp.

- Anh nghĩ My cũng cần thời gian để bình tĩnh lại. Nên thời gian này hai người cứ đi giải quyết việc của công ty đi.

- Mai anh sẽ đến động viên cô ấy thử xem.

Bảo Duy thở dài. - Vậy mọi việc ở đây nhờ cậy cả vào anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.