My nắm chặt tay mẹ, nhìn bà thất thần như người mất hồn. Từ khi, mẹ cô cấp cứu xong cô đều ở bên cạnh bà một bước không rời.
Mẹ cô từ từ mở mắt, nhìn thần sắc con gái không ổn, bà lo lắng lên tiếng, nhưng giọng nói đã yếu dần đi.
- My. Con biết rồi sao?
Cô giật mình, quay ra nhìn mẹ. - Sao mẹ không nói cho biết. Chỉ có con là người thân duy nhất của mẹ trên đời này thôi mà. Mấy người kia không lẽ là quan trọng hơn con.
Trịnh Vân Khuê, bà nhìn My buồn bã. Phổi đã yếu đi nhiều nhưng vẫn gắng sức giải thích.
- Vì mẹ sợ con lo lắng. Nhưng con cũng đừng trách bọn họ. Tất cả là mẹ nhờ họ che giấu, sợ con phiền lòng.
My miễn cưỡng đáp. - Nhưng đây là chuyện nguy hiểm, sao có thể che giấu như vậy chứ?
- Mẹ xin lỗi. Nhưng mẹ biết bệnh của mẹ đã không có cách cứu chữa rồi. Khi chuyện đó xảy đến, con nhớ đừng gục ngã nhé. Mẹ biết con gái mẹ mạnh mẽ mà.
My bối rối, ôm lấy mẹ cô. Giọng nghẹn ngào, ứa nước mắt.
- Không đâu. Mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì. Mẹ sẽ sống tiếp với con mà.
Bà cũng vòng tay qua ôm con gái, vỗ nhẹ lưng cô, an ủi phần nào bớt đi cái sự thật tàn nhẫn kia đối với cô.
---------
Biệt thự - Hàn Kim Trạch.
Đặng Minh Quý bước vào từ cửa chính. Vừa gặp đã cúi đầu chào ông ta.
- Có chuyện gì sao?
Đặng Minh Quý đáp. - Jessi muốn tôi làm tài xế riêng cho cô ấy. Nhưng tôi chưa biết phải làm thế nào?
Hàn Kim Trạch bật cười.
- Vậy sao? Chứng tỏ cô ta không hề biết bấy lâu nay cậu là người theo dõi cô ta, và đêm hôm đó ở đảo khiến cô ta bị thương.
- Nếu đã như vậy thì không phải quá tốt rồi sao? Có thể biết được những việc cô ta đã làm. Nếu cô ta tìm được nhân chứng, thì chỉ việc trừ khử.
Đặng Minh Quý mỉm cười. - Quả nhiên rất tốt. Nhưng tôi sợ cô ta đang bàn tính chuyện khác.
Hàn Kim Trạch lắc đầu.
- Không đâu. Cũng có thể cô ta đã nghi ngờ cậu và muốn tiếp cận. Nhưng nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ, cậu phải khiến cho cô ta hoàn toàn tin tưởng mình. Xóa bỏ cái nghi ngờ đó.
Minh Quý nhếch môi. - Vâng. Tôi đã biết phải làm gì rồi.
- Nếu cậu làm tốt. Tôi sẽ cho cậu theo đuổi San nhi.
Minh Quy nghe vậy, trong lòng không khỏi vui sướng.
- Nhưng mong ngài nói lời phải giữ lời.
---------
Bệnh viện thành phố.
My bưng bát cháo đã ăn xong, trên bàn ăn cho bệnh nhân ra. Rồi dẹp bàn ăn ra, cho mẹ nằm xuống.
"Cộc, cộc" Bảo Duy đứng phía cửa nhìn cô mỉm cười, trên tay là giỏ hoa quả đến thăm bệnh.
- Anh đến thật đúng lúc. Em có chuyện muốn nói với anh.
.
Hai người ra ngoài phía ghế đá của bệnh viện, muốn để thời gian cho mẹ nghỉ ngơi.
- Hôm qua em có hơi nóng giận. Xin lỗi mọi người.
Duy đáp. - Hạ Vy thấy day dứt mãi, muốn đến thăm bác gái nhưng lại sợ em không cho em.
My thở dài.
- Và giúp em xin lỗi Hạ Vy nữa. Quả thật lúc đó em đã nói những lời không hay.
Duy gật đầu. - Không thành vấn đề.
- Ngày mai anh phải đi London rồi. Nên muốn đến nhắc nhở em phải biết chăm sóc bản thân, tiết chế cảm xúc. Và Hạ Vy
cũng đi cùng anh, nên cô bé đó nhờ anh chuyển lời xin lỗi đến em, cô bé cũng nói sẽ nhanh chóng kiếm tiền bằng nghề
nghiệp của mình để trả nợ cho em.
My bật cười. - Thật trẻ con. Nhưng sao Hạ Vy lại đi cùng anh.
- Cô ấy là thư ký mới của anh.
Cô có hơi bất ngờ. - Thật á?
Duy ấn đầu cô, nhếch môi tự mãn. - Không thèm lừa em. Hạ Vy đã giúp anh trong việc cứu công ty, qua việc đó anh mới
biết Hạ Vy không hề ngốc nghếch tý nào. Nhưng tính khí thì đanh đá không ai bằng.
My trả lời.
- Có lẽ do anh chưa thích nghi được với tính cách mới của Hạ Vy thôi. Em không biết ngày trước em ấy thế nào, nhưng
bây giờ em hiểu Hạ Vy nhất. Lần đầu, em gặp Hạ Vy lúc đó chỉ là một cô bé hiền lành, lương thiện bị một đám người
vây bắt, đòi tiền. Em cảm thấy, em ấy vô cùng tội nghiệp nên đã quyết định cứu giúp và chăm sóc Hạ Vy. Từ đó, để
không bị bắt nạt nên Hạ Vy luôn khoác bên ngoài cái tính cách không ai ưa nổi đó, nhưng thực ra bên trong yếu đuối
lắm.
Duy nhìn cô, kể lại chuyện rất nhập tâm, anh nhìn cô đăm chiêu, nhìn vẻ đẹp ấm áp đó, nghe cách nói chuyện nhẹ nhàng,
êm tai đó càng thu hút anh.
- Em biết không? Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi. Anh thích vẻ đẹp hồn nhiên, tính cách trong sáng, và thích
cả sự bướng bỉnh của em. Chứ không phải ác độc, tàn nhẫn như bây giờ.
My cười cam chịu.
-Em biết mình đã thay đổi rất nhiều và chính bản thân cũng không dám tin mình lại trở thành như vậy. Em đã khiến nhiều
người vì em mà đau khổ, Nhật Anh vì em mà luôn bị lừa gạt tình cảm. San San vì em mà thay đổi đối đầu với em. Chị
Elly vì em mà chết. Và anh vì em mà khuyên ba mình vào tù.
Duy đáp. - Chuyện gì cũng đều có nhân quả. Em đừng đổ hết lỗi cho mình.
- Khi vụ án của ba em kết thúc. Anh muốn em có thể trở lại làm con người trước kia, có thể sống vui vẻ. Và có thể cho
anh cơ hội. Được không?
My nhìn anh, trong sâu ánh mắt đẫm buồn. Mọi chuyện như vậy cô đều không muốn, cô càng khó xử khi phải ở giữa hai
người đối với đều quan trọng.
- Xin lỗi anh. Bây giờ em chưa chắc chắn nên không thể trả lời anh được.
Cô đứng đậy, bỏ đi. Một mình che giấu cảm xúc, bao nỗi khổ tâm mà không ai hiểu được.
---------
Biệt thự - Nhật Anh
- Thiếu gia. theo lời cậu căn dặn, tôi tìm được cậu Hải Minh rồi.
Nhật Anh bật cười. - Tốt lắm. Lần này tôi xem cậu ta trốn được đến mức nào. Tôi phải đưa cậu cảnh sát này trở về phá
án và cũng giúp luôn Huyền My.
Cận vệ của anh đáp.
- Thiếu gia. Rõ ràng cậu biết, có thể dùng cách này để giúp Huyền My, nhưng sao bây giờ mới làm?
Nhật Anh rầu rĩ. - Trước giờ tôi muốn để cô ấy có thể tự giải quyết mọi việc, việc càng khó khăn cô ấy sẽ càng tiến bộ.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại càng khó hơn.
- Thiếu gia. Bao năm nay, cậu cái gì cũng giúp cô ấy, nhưng cô ấy chưa hiểu được tấm lòng của cậu. Mà cái cậu Hải
Minh đó đã đi lâu vậy rồi làm sao trở về nữa?
Nhật Anh đáp. - Cậu không phải lo nhiều. Tôi hiểu rõ bạn thân tôi. Chú Nguyên Hùng là người giúp đỡ tôi vã Hải Minh rất
nhiều. Khi ấy, chứng cứ mất hết không thể phá án nên cậu ta cảm thấy có lỗi nên trốn tránh bấy lâu nay