Vừa dứt lời, Sở Mộ Vân không liếc Tạ Thiên Lan lấy một cái, hắn quay lại đỡ lấy Thẩm Thủy Yên, cẩn thận xử lý vết thương cho y, rủ mi mắt nói: "Tiểu Yên, xin lỗi."
Hắn xin lỗi y, vì bốn năm điên đảo này mà xin lỗi.
Thẩm Thủy Yên không thể nhẫn nhịn được, kéo Sở Mộ Vân xuống, ép hắn cúi đầu, hôn mạnh lên môi hắn.
Nụ hôn này tràn ngập tình ý và mừng rỡ như điên, đối phương cũng đáp lại hắn.
Hai người ôm nhau không coi ai ra gì, tình cảm thắm thiết sâu nặng, muốn bên nhau cả đời, không có ngôn từ nào có thể diễn đạt.
Tạ Thiên Lan nhìn hắn từ xa, nước da trắng của y đối lập với hồng y nhuốm đầy máu tươi, tuy vẫn diễm lệ như cũ nhưng lại tràn ngập bi ai và tuyệt vọng.
Sở Mộ Vân chỉ liếc một cái rồi vội vàng rời mắt.
Hắn đẩy Thẩm Thủy Yên ra, nụ cười ở khóe miệng hơi miễn cưỡng: "Đợi ta một chút."
Thẩm Thủy Yên không nháy mắt nhìn hắn.
Sở Mộ Vân nở nụ cười trấn an với y: "Có chuyện còn cần ta xử lý."
Thẩm Thủy Yên hơi nhíu mày, nhưng vì vẻ mặt của Sở Mộ Vân quá kiên định, lời nói đến bên miệng y lại không nói ra: "A Vân, ngươi sẽ không rời khỏi ta đúng không?"
Tuy là đã tiếp xúc với cấm thuật, tuy là Sở Mộ Vân vẫn tỉnh táo nhưng dường như có chỗ nào vẫn không giống trước. Y vẫn bất an, vẫn sợ hãi, trái tim treo lơ lửng vẫn không thể hạ xuống.
Sở Mộ Vân hôn trán y: "Yên tâm đi."
Hắn nói xong liền xoay người đi về phía Tạ Thiên Lan.
Tạ Thiên Lan đối diện với hắn, ánh mắt bất giác hơi lóe lên.
Sở Mộ Vân mở miệng: "Tạ Thiên Lan, bốn năm này cảm ơn ngươi."
Đôi mắt Tạ Thiên Lan sáng lên, khi y chuẩn bị nói thì Sở Mộ Vân đã nói trước: "Ta không thể tiếp nhận quả Hợp Cẩn, ngươi cho ta ta cũng không thể lấy. Nếu nói từ nay không ân không oán thì ta không thể giữ lại thứ này."
Nhận ra hắn muốn làm gì, đôi mắt Tạ Thiên Lan chợt lạnh lẽo. Cuối cùng y mở miệng, giọng nói run run, vì bất an mà vô cùng yếu ớt: "A Vân...."
Sở Mộ Vân nhắm mắt, hắn lấy ra hạt châu trong suốt sáng rực rỡ, trong miệng niệm chú, rất nhiều sinh khí trào ra từ lòng bàn tay hắn. Bởi vì sức mạnh vô cùng cường đại khiến không gian vặn vẹo, mái tóc hắn bị thổi lên để lộ dung mạo anh tuấn, dưới ánh sáng rực rỡ vẫn mê người, hoàn mỹ, khiến người ta run sợ như vậy.
Nhưng... lại xa xôi không thể với tới.
Tạ Thiên Lan không chớp mắt nhìn cảnh này, người y như bị khóa lại, bắt đầu từ yết hầu, trái tim, máu trong cơ thể, tất cả đều ngừng hoạt động, không phát ra tiếng, không còn đập, không chảy nữa.
Khi hạt châu trong suốt kia biến thành màu xanh nhạt, Sở Mộ Vân mở mắt ra, nước da tái nhợt đi nhiều, sắc mặt cũng xấu đi, nhưng ánh mắt nhìn Tạ Thiên Lan lại vô cùng kiên định.
Môi Tạ Thiên Lan khẽ mấp máy, dáng vẻ vốn phong lưu từ trước đến nay của y hiếm khi hiện lên vẻ khẩn cầu. Y không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Sở Mộ Vân.... như đang cầu xin hắn.
Sở Mộ Vân rủ mi mắt, nói nhẹ: "Ta biết ngươi không cần tu vi, nhưng thứ này.... ngươi lấy về đi thôi."
Một nửa sinh mệnh, trả lại cho ngươi.
Sở Mộ Vân giơ tay, hạt châu màu xanh nhạt bay về phía Tạ Thiên Lan.
Làm xong, không biết do sinh mệnh trôi đi hay do đau lòng mà cơ thể Sở Mộ Vân nghiêng ngả, sắc mặt càng xấu đi.
Lúc này Thẩm Thủy Yên đứng dậy, cầm lấy tay Sở Mộ Vân: "A Vân, ta cũng lấy quả Hợp Cẩn, ta có thể cùng ngươi..."
Sở Mộ Vân giật mình, ngắt lời y: "Ngươi biết ý nghĩa của quả Hợp Cẩn là gì?"
Thẩm Thủy Yên nghiêm túc nhìn hắn: "Cùng chung hoạn nạn, sinh mệnh cùng hưởng, từ nay hợp hai làm một."
Sở Mộ Vân cười nhẹ, ánh mắt nhìn y tràn ngập sự yêu chiều: "Ngươi nguyện ý làm bạn lữ của ta không?"
Thẩm Thủy Yên vội vàng nói: "Ta nguyện ý, A Vân ta...."
"Được." Đôi môi tái nhợt của Sở Mộ Vân hiện lên chút hồng hào: "Đợi khi trở về, chúng ta sẽ...."
Hắn còn chưa dứt lời, cột ánh sáng màu xanh đột nhiên phóng thẳng lên bầu trời.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Sở Mộ Vân quay lưng lại nhưng vẫn thấy được bầu trời màu tím đổi sang màu xanh nhạt.
Đây là ánh sáng thể hiện cho sinh mệnh, lúc này một lượng lớn sinh mệnh không ngừng trào ra ngoài, đây là...
Sở Mộ Vân quay lại, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Giữa ánh sáng xanh rực rỡ, màu đỏ trở nên bắt mắt hơn.
"Tạ Thiên Lan.... Ngươi...." Sở Mộ Vân mở miệng, không thể nói ra được vế sau.
Tạ Thiên Lan nhìn chằm chằm hắn, giọng nói khàn khàn nhưng lại vô cùng bình tĩnh: "Nếu ngươi không muốn thì vứt đi."
Y tùy hứng vứt đi....nửa sinh mệnh của mình!
Sở Mộ Vân thất thần, đáy mắt ẩn chứa sự đau khổ và hối hận.... Tạ Thiên Lan đứng ở nơi sương mù phía xa không thấy được, nhưng Thẩm Thủy Yên ở gần hắn lại nhìn thấy rõ ràng.
Trong nháy mắt trái tim của y như bị đập nát, y cảm nhận rất rõ, cũng biết rất rõ.
Sở Mộ Vân yêu Tạ Thiên Lan, thật sự yêu....
Không phải do cấm thuật, không phải do ép buộc, không phải do thứ gì, Sở Mộ Vân thật sự đặt Tạ Thiên Lan trong lòng, đặt ở nơi vốn chỉ có mình y.
Niềm vui bị nuốt chửng, nỗi bất an và hoảng sợ bao trùm lấy trái tim y...
Vì sao? Vì sao A Vân lại không thuộc về y?
Vì sao không thể hoàn toàn thuộc về y?
Vòng đi vòng lại lâu như vậy, sao y có thể chịu đựng được việc trong lòng A Vân có người khác!
Lòng căm hận sinh sôi mãnh liệt, ánh mắt Thẩm Thủy Yên nhìn Tạ Thiên Lan tràn ngập sát khí.
Tất cả là tại Tạ Thiên Lan!
Từ đầu đến cuối là do nam nhân này hủy hoại tất cả, bây giờ lại chiếm lấy tim A Vân!
Sao y có thể chịu đựng!
Sở Mộ Vân vì hành động của Tạ Thiên Lan mà thất thần. Hắn nhìn Tạ Thiên Lan, đau đớn trong lòng trào ra, cảm xúc trong mắt hắn không thể nào che giấu.
Bốn năm bên nhau, ân ái như vậy, thân mật như vậy, chân thành tha thiết như vậy, sao Sở Mộ Vân có thể nói quên là quên?
Lời nói ngoài miệng lạnh lùng như vậy, nhưng từ câu từng chữ nói với Tạ Thiên Lan chẳng khác nào nhát dao đâm vào tim hắn.
Trả lại một nửa sinh mệnh cho Tạ Thiên Lan, Sở Mộ Vân tự cho là kết thúc.
Nhưng Tạ Thiên Lan không nhận lại.
Y dùng cách quyết liệt như vậy thể hiện suy nghĩ của mình.
- ngươi không cần thì vứt đi, nhưng tuyệt đối không được trả lại.
Cho dù một nửa sinh mệnh hay là tình yêu của y, Tạ Thiên Lan đều không nhận lại.
Sở Mộ Vân thất thần, lúc này Thẩm Thủy Yên lại đến gần Tạ Thiên Lan.
Trong ánh sáng xanh rực rỡ, trường kiếm vàng trong tay Thẩm Thủy Yên vô cùng chói mắt.
Càng thêm chói mắt chính là - lồng ngực Tạ Thiên Lan bị xuyên thủng hoàn toàn.