Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

Chương 112: Đặt tên



Sở Mộ Vân có bóng ma tâm lý với việc đặt tên.

Hắn nghĩ Tham ăn lạnh lùng, ngầu lòi như vậy chắc chắn sẽ không giống Phẫn nộ...

Sau đó hắn nhớ đến trước khi Phẫn nộ đặt tên cũng là một người lạnh lùng, ngầu lòi...

Quả nhiên...

Dạ Kiếm Hàn nghiêm túc suy nghĩ một lát, nghĩ đến đống xương cốt trắng khi gặp người hầu nhỏ lần đầu, vì vậy y thân thiết hỏi: "Bạch Bạch?"

Sở Mộ Vân:...

Dạ Kiếm Hàn nhìn người đàn ông anh tuấn gợi cảm trước mắt, cảm thấy không ổn lắm, vì vậy sửa lại: "Cốt Cốt?"

Thấy người hầu nhỏ có vẻ không thích lắm, vì vậy đại nhân Tham ăn lại hỏi: "Tinh Tinh?"

Sở Mộ Vân: Bạch cốt tinh xương gà cái gì, đã gà lại còn phế!

Đau có thể nhịn được, chết có thể nhịn được, nhưng cái tên Bạch Bạch Cốt Cốt Tinh Tinh thì không nhịn nổi!

Mặt Sở Mộ Vân không cảm xúc phun ra một từ: "Vân"

Dạ Kiếm Hàn trời sinh dáng vẻ bạo quân, đến giết người cũng là bạo quân, tuy nhiên y vẫn có khái niệm dân chủ trong việc đặt tên.

Vì vậy y nghe ý kiến của Sở Mộ Vân, trầm ngâm rồi nói: "Vân? Vân Vân?"

Sở Mộ Vân: Dân chủ cái rắm.

Dạ Kiếm Hàn nhíu mày: "Khó nghe, còn không hay bằng Hoa Hoa."

Linh: Phụt...Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Dạ Kiếm Hàn rất nhanh lại phủ định: "Cũng không được, nghe nữ tính quá."

Sở Mộ Vân không muốn nói chuyện, thậm chí còn muốn ném Bạch Bạch Cốt Cốt Tinh Tinh vào mặt Dạ Kiếm Hàn.

Cuối cùng bạo quân Dạ Kiếm Hàn mới nghĩ ra: "Đóa Đóa!" Y quay lại nhìn Sở Mộ Vân: "Đóa Đóa thế nào? A Đóa."

*Đóa cũng có nghĩa là hoa =))

Sở Mộ Vân: ....

Linh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!! Lăn lộn ing.

Sở Mộ Vân: Hay lắm Tham ăn, từ nay chúng ta kết thù lớn!

Nghĩ được tên người hầu nhỏ, Dạ Kiếm Hàn với tâm trạng tốt nhìn hắn: "Ngươi vẫn nhớ tên mình?"

Khi hỏi, khóe miệng y mỉm cười, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống hiện ra vẻ thăm dò.

Sở Mộ Vân là ai? Sao có thể nhảy vào cái bẫy rõ ràng như vậy?

Hắn rủ mi mắt, mặt không đổi sắc nói: "Vì thích mây."

"Ồ?" Dạ Kiếm Hàn nhướng mày, bắt đầu chơi trò chủ nghĩa dân chủ tự cho mình là trung tâm: "Nếu như vậy..."

"Đại danh là Vân Đóa Đóa, nhũ danh là Đóa Đóa."

Sở Mộ Vân: .... Đệt con mẹ ngươi, Tham ăn bị Phẫn nộ nhập sao!

Thật ra quỷ súc không đáng sợ, cuồng chiến đấu cũng không đánh sợ, nhưng Sở Mộ Vân không muốn ở cùng thế giới với kiểu người đặt tên tệ hại này, bệnh thần kinh thì không thể trị được.

Tâm trạng của Dạ Kiếm Hàn rất tốt: "Đi thôi, tìm cho ngươi công pháp tu luyện thích hợp."

Sở Mộ Vân bằng mặt nhưng không bằng lòng: "Vâng, chủ nhân."

Dạ Kiếm Hàn nói làm là làm, y đưa người hầu nhỏ xông vào bí cảnh, một phó bản đỉnh cấp bị y xem như phó bản cấp thấp, khiến người ta hận đến ngứa răng.

Tại sao lại như vậy? Thật sự năng lực của y quá nghịch thiên.

Dạ Kiếm Hàn chưởng quản 'Tham ăn', năng lực chủ là 'cắn nuốt', thường xuyên phải cắn nuốt linh hồn để duy trì sự sống, còn những thứ khác y muốn nuốt là nuốt.

Đánh nhau với y cần cẩn thận binh khí, pháp khí, thần khí bị nuốt mất, còn cần đề phòng công pháp sức mạnh cũng bị nuốt, cuối cùng còn phải lo sợ linh hồn nhỏ của mình bị y ăn mất...

Tóm lại sự tồn tại giống như bug kia khiến mấy nghìn năm sau y trở thành đệ nhất thiên hạ, ngay cả Phẫn nộ cũng không muốn đánh nhau với y.

Thật sự là.... Không đánh được...

Giả thiết này rất không logic, trâu bò như vậy thì ai chơi lại? Quả thật là không cho người ta đường sống.

Nhưng thật ra Dạ Kiếm Hàn cũng có uy hiếp.

Ví dụ như... y đấu đơn thì là đệ nhất thiên hạ, nhưng nếu tấn công tập thể...

Thì rất rắc rối.

Dù sao 'cắn nuốt' cũng cần thời gian cooldown, không thể sử dụng vô hạn trong thời gian ngắn, mỗi lần chỉ dùng được một lần, muốn sử dụng tiếp phải đợi. Cắn nuốt linh hồn không cần thời gian cooldown, nhưng chỉ vô hạn với người chết, còn người sống thì không.

Vì vậy rất rắc rối cho Dạ Kiếm Hàn nếu bị tấn công tập thể.

Đương nhiên... tấn công tập thể không phải là chỉ lũ ô hợp trước mắt.

Sở Mộ Vân ngừng suy nghĩ, lạnh lùng nhìn mấy tên yêu tu đang xông ra chịu chết.

Người cầm đầu là một gã thô kệch với hàng lông mày rậm, gã mở miệng, lời nói tràn ngập nghĩa khí: "Dạ Kiếm Hàn, ngươi lạm sát người vô tội, tay đầy máu tươi, trời đất không thể dung tha! Hôm nay ta thay trời hành đạo, diệt trừ tên ma đầu nhà ngươi!"

Xem ra sau khi trận chiến phá không kết thúc, một đám yêu tu học theo con người giả nhân giả nghĩa, thật đáng xấu hổ.

Bên cạnh nam nhân thô kệch còn có một người phụ nữ có lông mày mềm mại, đôi mắt quyến rũ, cô ta nhìn chằm chằm Dạ Kiếm Hàn, ái mộ trong mắt không thể nào che giấu. Cô ta nói với giọng mềm mại nhưng lại dính dớp ghê tởm: "Dạ Kiếm Hàn, nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta sẽ cầu xin tha mạng cho ngươi, từ nay ngươi theo ta...."

Cô ta chưa dứt lời đã mở to đôi mắt, khuôn mặt dữ tợn đầy hoảng sợ.

Mọi người không thấy được Dạ Kiếm Hàn ra tay lúc nào, chỉ thấy được cổ của cô ta bị cắt đứt, máu tươi không ngừng tuôn ra... Nam tử thô kệch kia ở rất gần cô ta, lập tức bị máu phun đầy mặt.

Cô ta thậm chí còn chưa kịp thốt ra tiếng nào đã ngã xuống, biến thành khối thi thể.

Chiêu này quá nhanh quá tàn nhẫn, hơn nữa đối tượng còn là một nữ tử có giọng nói mềm mại... Chuyện này khiến những người ở đây đều ớn lạnh sợ hãi.

Dạ Kiếm Hàn khát máu tàn nhẫn, lời này quả thật không sai.

Nam tử lông mày rậm bị dọa cho hết hồn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh lòng tham lại nổi lên. Gã đè sự sợ hãi xuống, lạnh lùng nói: "Dạ Kiếm Hàn, đồ điên! Ngươi không muốn sống thì đừng trách bọn ta..."

Gã còn chưa dứt lời, Dạ Kiếm Hàn đã cười nhạo: "Cần gì phải mất công như vậy? Các ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra, từ trước đến nay ta luôn là người dễ nói chuyện, chỉ cần các ngươi trả giá tương đương thì ta sẽ thỏa mãn các ngươi."

Y vừa dứt lời, đám yêu tu lập tức náo loạn.

Nam tử lông mày rậm khẩn trương nói: "Đừng để ma đầu này mê hoặc tâm trí! Chúng ta đến đây là thay trời hành đạo, vì dân diệt hại, không cần y làm gì!"

Dạ Kiếm Hàn nhìn họ, khóe miệng cong lên nở nụ cười như có như không: "Nếu như vậy thì lát nữa đừng có tranh giành."

Y vừa dứt lời liền giơ tay, đầu ngón tay đột nhiên trào ra một giọt máu, sau khi ngưng lại thì màu sắc của nó ngày càng đậm hơn, thậm chí là gần như màu đen.

Đây chỉ là giọt máu trên đầu ngón tay Dạ Kiếm Hàn.

Nhưng ngay khi giọt máu kia xuất hiện, ánh mắt đám yêu tu 'thay trời hành đạo' đều vô cùng kinh ngạc.

Dáng vẻ kia giống như người đào vàng phát hiện một khối vàng khổng lồ, người tìm ngọc thấy viên ngọc trai hiếm màu đen, nhà thám hiểm tìm ra kho báu lớn đủ tiêu sài cả đời...

Một giọt máu rơi xuống lại khiến vô số người điên cuồng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.