Mặc dù mấy năm nay cha Giang bảo dưỡng rất tốt nhưng dù sao tuổi tác cũng đã cao. Trước đó bị Diệp Chu làm vấp ngã đã khiến ông ta toàn thân đau nhức, bây giờ đau đớn đã giảm bớt lại bị Diệp Chu lần nữa đánh ngã xuống đất.
Xương cốt toàn thân từ trên xuống dưới đều như vỡ ra, lần này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, đau đến nhe răng trợn mắt, trong miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu đau đớn, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Diệp Chu ngồi quỳ trước mặt ông ta, đưa tay về phía ông ta, nói: "Ngưỡng mộ bác đã lâu rồi, trước đó lễ nghi chưa tới, lần này coi như miễn cưỡng đạt."
Cậu chỉnh lại quần áo, phủi phủi bụi không tồn tại trên tay áo, thong thả cười nói: "Tôi xin tự giới thiệu bản thân với ngài hơi trễ một chút."
"Tôi là Diệp Chu, là bạn trai của Giang Đình Viễn."
Diệp Chu mỉm cười nhìn cha Giang, trên mặt lại nở nụ cười hiền lành, đưa tay ra muốn kéo ông ta lên khỏi mặt đất, nhưng vừa đưa tay ra thì thấy cha Giang vốn đang duy trì động tác lúc bị ném xuống đất nhanh chóng lăn hai vòng trên đất, lăn đến một nơi ngoài tầm tay của Diệp Chu.
Hành động của cha Giang gần như là theo bản năng, lão gia tử đã không ít lần đánh ông ta vì sự vô dụng của ông ta, dẫn đến từ nhỏ cha Giang đã có kinh nghiệm đối phó với việc bị đánh, kể từ khi Giang lão gia tử qua đời, đã lâu cha Giang không sử dụng lại kỹ năng né tránh này.
Nếu không phải Diệp Chu xuất hiện, sợ là cha Giang đã quên mất kỹ năng này, nhưng người đứng trước mặt ông ta lúc này rõ ràng chỉ là một thanh niên nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, không hiểu sao lại khiến cha Giang nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị Giang lão gia tử chi phối.
Vợ mới vừa mới lĩnh chứng của cha Giang lúc này đang sợ ngây người, và ta ở cùng cha Giang nhiều năm như vậy, dù biết cha Giang là một kẻ cặn bã nhưng trước ở vẫn luôn hào phóng trên phương diện tiền bạc, trước mặt mẹ con bà ta rất có phong thái nói một không hai, bà ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày ngọn núi trong mắt mình sẽ sợ hãi như thế này khi đối mặt với một tiểu tử.
Diệp Chu cũng bị hành động của cha Giang chọc cười, cũng không lại gần ông ta nữa, chỉ nhìn ông ta từ xa, giọng điệu ôn hòa, nhưng trong lời nói lại không hề che giấu sự uy hiếp.
"Bác trai đừng căng thẳng, lần này đắc tội bác nhiều như vậy, lần sau tôi còn dám nữa."
Nói tới đây, Diệp Chu chuyển chủ đề, dùng giọng điệu có chút trêu chọc nói: "Nhưng tôi và ngài khác nhau, ngài không phân phải trái đã muốn động thủ, ngài khách khí với Giang ca, tôi cũng sẽ khách khí với ngài, ngài không khách khí với anh ấy, vậy thì xin lỗi, lần sau nếu còn động thủ thì sẽ không nhẹ nhàng cho qua như hôm nay đâu."
"Ngài động vào tay anh ấy, tôi sẽ đánh gãy tay ngài, ngài động vào chân anh ấy, tôi sẽ đánh gãy chân ngài, nếu ngài muốn động vào mặt anh ấy, vậy thì ngại quá, đầu ngài phải bay đi rồi."
Cha Giang nào đã gặp cuộc chiến như này bao giờ, từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, cho dù là một công tử bột thất học nhưng gia thế của ông ta đặt ở đó, thận phận thái tử gia Giang gia bày ra đó, ngoại trừ Giang lão gia tử, những người khác đừng nói động thủ, ngay cả người dám mở miệng mắng hắn cũng rất ít.
Âm dương quái khí trào phúng hai câu, cha Giang sống đến tuổi này rồi, cũng chưa từng thấy có người có thể như Diệp Chu trực tiếp nói ra lời đe dọa muốn đánh bay đầu ông ta.
"Mày, mày!" Cha Giang nhịn đau duỗi tay chỉ vào Diệp Chu, tức đến xây xẩm mặt mày, mày mày mày nửa ngày cũng không thể nói thành câu.
Nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Tao quản giáo con trai tao, mày là cái thá gì mà dám ở đây khoa tay múa chân!"
Diệp Chu thương hại nhìn ông ta, "Xem ra ngài thật sự là tuổi tác đã cao, trí nhớ không tốt. Không phải tôi vừa mới giới thiệu với ngài sao, tôi là bạn trai của còn trai ngài."
"Ngài quản giáo con trai tôi không có ý kiến, nhưng con trai ngài là bạn trai tôi, vậy thật ngại quá, tôi lại muốn có ý kiến. Chỉ cần tôi còn ở đây, nếu ngài dám động đến một đầu ngón tay của anh ấy, muốn biết hậu quả thế nào thì ngài có thể thử xem."
Nói tới đây, ánh mắt Diệp Chu đột nhiên chuyển từ cha Giang sang người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo quyến rũ, hơi hứng thú nói: "Vị này chắc là cô Hướng nhỉ."
"Từ lâu tôi đã nghe nói cô Hướng lưu luyến si mê bác Giang hơn 20 năm, bây giờ người có tình cũng thành thân thuộc? Ai nha, chúc mừng chúc mừng, nói đến cô Hướng nhiều năm như vậy cũng thực sự là không dễ dàng, bây giờ bay lên đầu cành cây, tuy rằng cành này có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng ghép với gà rừng thì cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, thật đáng mừng nha, xin hãy nhận lấy lời chúc chân thành của tôi!
Diệp Chu vừa nói ra lời này, người phụ nữ trung niên xinh đẹp vốn đang kinh sợ trước phản ứng hèn nhát của chồng mình nhất thời tức tới nỗi hai mắt đều đỏ.
Lời này của cậu thực sự không chừa lại chút mặt mũi nào cho hai người, như thể trực tiếp xé nát tấm màn che mà Hướng Chỉ Phù và cha Giang đã cố gắng gói thật chặt trước mặt mọi người.
Lưu luyến si mê dài đến hơn hai mươi năm? Hơn 20 năm trước cha Giang còn chưa ly hôn với mẹ của Giang Đình Viễn đâu! Cái này chỉ kém nước chỉ tay vào mũi Hướng Chỉ Phù mắng bà ta làm tình nhân của cha Giang hơn 20 năm thôi!
Khó nghe hơn còn ở phía sau, cái gì là cành xiêu xiêu vẹo vẹo, cái gì là gà rừng xứng cành cong, đây không phải là đang mắng cha Giang là dưa vẹo táo nứt không có chỗ nào tốt đẹp, bà ta là kẻ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, nhưng lại bay nhầm đến cành cong làm gà rừng à?
Hướng Chỉ Phù tuy là tình nhân nhưng lại tự hào là mình không giống những tình nhân bình thường khác, Giang gia là thế gia như nào, làm tình nhân của cha Giang, chỉ cần con trai có thể kế thừa gia nghiệp của Giang gia, thì còn cao quý hơn nhiều so với thân phận bà chủ của mấy công ty nhỏ.
Những những những lời này biết trong âm thầm là được, nhưng bây giờ Diệp Chu đã đem hết ra ngoài, công khai chế giễu, dù da mặt Hướng Chỉ Phù có dày đến đâu, lúc này trên mặt cũng không che giấu được hoảng loạn.
Theo bản năng nhìn cha Giang, muốn giống như trước kia, chỉ cần bà ta rơi hai giọt nước mắt, cha Giang sẽ lập tức đứng ra làm chỗ dựa cho bà ta.
Nhưng hiển nhiên bà ta đã quên cha Giang vẫn đang ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn vẻ mặt sợ hãi của cha Giang, Hướng Chỉ Phù muốn khóc cũng không khóc được.
Nhưng hôm nay lửa giận của Diệp Chu dâng cao, không hề có ý định buông tha cho bọn họ, thêm dầu vào lửa nói: "Tôi nhớ hai người còn có một đứa con trai phải không?"
"Là cái người làm cái gì cũng không xong, đầu tư vào cái gì cái đó lỗ vốn, tiểu thiên tài đầu tư Giang Du phải không?"
"Không thể không thừa nhận, làm kết tinh tình yêu của hai người, Giang Du thật sự đã kế thừa hoàn mỹ ưu điểm của hai người, vừa ngu vừa độc ác, suốt ngày ghen tị cái này và đỏ mắt cái kia, một chuyện nghiêm chỉnh cũng làm không xong."
Diệp Chu đứng thẳng người, đi tới trước mặt cha Giang, từ trên cao nhìn xuống ông ta, sờ sờ lỗ tai: "Lúc mới vào tôi mơ hồ nghe thấy, ông muốn để Giang Du kế thừa gia nghiệp sao?"
"Nếu như Giang lão gia tử biết ông có triển vọng như vậy, thiên tài kinh doanh Giang Đình Viễn thì không quan tâm, lại để một tên rác rưởi thừa kế giang sơn mà lão nhân gia người một tay gây dựng, không biết có kích động đến nỗi tới tìm ông tâm sự không."
Nói xong, Diệp Chu đi một vòng quanh phòng khách đang rơi vào yên lặng, lấy hai quả táo từ đĩa trái cây trên bàn trà, đưa một quả cho Giang tổng, quả còn lại tự mình gặm một miếng, nhàn nhã tựa vào vai Giang tổng nhìn họ.
Âm thanh răng rắc răng rắc mang đến cho mọi người một cảm giác ngột ngạt không thể giải thích được, tựa như thứ Diệp Chu đang gặm không phải quả táo mà là xương của bọn họ.
Sau khi bị Diệp Chu bắn phá như súng máy kiềm chế hỏa lực đã lâu, trong sự trầm mặc tưởng như khiến người ta ngạt thở, thân thích Giang gia vẫn luôn không tìm được cơ hội mở miệng, cuối cùng cũng không kìm chế nổi mà lên tiếng.
Chồng của cô cả Giang gia hít sâu một hơi, nhìn về phía Diệp Chu: "Tôi nói này anh bạn nhỏ..."
Ông ta vừa mới bắt đầu nói, đầu đã bị đập mạnh một cái, một quả táo bị gặm mấy miếng rơi xuống đất phát ra tiếng vang trầm, lộc cộc lăn về phía trước một khoảng, lăn tới bên chân cha Giang.
Giang Đình Viễn đúng lúc đưa đến một tờ khăn giấy, Diệp Chu chậm rãi lau nước táo trên tay, sau khi lau sạch mới ngẩng đầu nhìn về phía người vừa mới mở miệng.
"Tôi đang nói chuyện với bác trai, không có chuyện của bác, nín lại."
Cô cả Giang gia thấy chồng mình bị mắng, lập tức hét lên, bà ta sống đến từng này tuổi rồi chưa từng thấy ai thô tục như Diệp Chu, hành động không theo quy tắc nào.
"Vệ sĩ đâu! Các người đều chết hết rồi sao!" Cô hai Giang gia thì bình tĩnh hơn chút, cũng không cố gắng nói gì với Diệp Chu, định trực tiếp gọi bảo an vào lôi cậu ra ngoài.
Vệ sĩ quả thực có đến, nhưng đáng tiếc đó không phải là vệ sĩ của cô hai Giang gia, cũng không phải vệ sĩ của cha Giang mà là của Giang Đình Viễn.
"Giang tiên sinh, Diệp tiên sinh!"
Diệp Chu sao có thể không hiểu Giang tổng đang giúp cậu giải quyết hậu quả, cậu vui vẻ cười nói với mấy vệ sĩ quen thuộc: "Các anh vất vả rồi, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, tôi và Giang ca cũng không muốn thấy máu, phiền các anh mời những người này ra ngoài."
Giang Đình Viễn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Diệp Chu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, không nỡ phá đám cậu, khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của vệ sĩ, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Ông chủ đã lên tiếng rồi, đám vệ sĩ không có lý do gì không vâng lời, mấy anh em liếc nhìn nhau, nói làm liền làm, đuổi đám người kia ra khỏi phòng khách như đuổi gà.
Tự giác ra ngoài thì tốt, nếu gặp người muốn phản kháng, vậy thì thật ngại quá, trực tiếp vặn tay ném thẳng ra ngoài trong tiếng kêu cha gọi mẹ của đám người.
Người cuối cùng đi ra ngoài là cha Giang, ông ta tuổi tác cao, đi đứng bất tiện, Diệp Chu vô cùng tri kỷ nhờ hai vệ sĩ mỗi người đỡ một bên tay dìu ông ta ra ngoài.
Nhìn đại sảnh lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhặt lễ vật ra mắt lúc bước vào bị mình vứt sang một bên.
Để không làm mất mặt Giang tổng, những thứ Diệp Chu nhờ trợ lý mua khá đắt tiền, một hộp nhỏ thuốc bổ đã có giá mấy vạn, còn có đồ trang sức các loại, vốn Diệp Chu vẫn có hơi đau lòng vì phải đem tặng cho những thân thích khốn nạn kia, nhưng lúc này xem ra cũng không cần phải đưa nữa, tâm tình trong nháy mắt trở nên sáng sủa hơn.
Sau khi sắp xếp đồ đạc trên mặt đất xong, Diệp Chu đi đến bên cạnh Giang tổng, đưa bàn tay không cầm đồ ra, nói: "Chúng ta về nhà đi."
Giang Đình Viễn nắm tay cậu, chăm chú nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên nói: "Những người đó dù sao cũng là người nhà của anh, em đắc tội bọn họ như vậy không sợ anh sẽ tức giận sao."
Diệp Chu liếc hắn một cái, thần sắc nghiêm túc hỏi ngược lại: "Vậy anh có tức giận không?"
"Sẽ không."
Diệp Chu ngoắc ngoắc tay với hắn, Giang Đình Viễn mười phần dung túng ghé tai đến gần, nghe Diệp Chu thì thầm vào tai hắn, "Những người này không tính là người thân của anh, bọn họ không xứng."
"Ồ? Vậy nếu bọn họ không xứng, vậy ai mới xứng?" Giang Đình Viễn kiên trì hỏi.
Diệp Chu thẳng tắp lưng, vô cùng hung hăng chỉ chỉ chính mình, mặt không đỏ lớn tiếng trả lời: "Em nè!"
"Không phải em là bạn trai anh sao?" Giang Đình Viễn mắt mang ý cười hỏi.
Diệp Chu vỗ ngực, rất trịnh trọng nói: "Xem thường ai đó, em kiêm nhiều chức không được à, không chỉ có thể làm bạn trai anh, mà còn có thể làm người thân của anh."
"Vậy không phải em sẽ rất vất vả sao?" Giang Đình Viễn hỏi.
"Cũng thường thôi, em - bạn trai của anh có thể mười môn phối hợp ó." Diệp Chu nói khoác mà không biết ngượng, suy nghĩ một chút, lại mèo khen mèo dài đuôi bồi thêm một câu: "Bạn trai tốt như em, hiếm lắm đấy."
"Thế à." Đôi mắt như giếng cổ của Giang Đình Viễn lúc này nổi lên tầng tầng gợn sóng, yên tĩnh nhìn cậu.
Diệp Chu bị hắn có hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn mặt dày lắp ba lắp bắp nói hết câu.
"Cho, cho nên nhất định phải trân trọng em, biết, biết chưa!"
Vừa nói xong, cổ tay liền bị siết chặt, cả người rơi vào một vòng ôm ấm áp, mùi tùng hương nhàn nhạt vương vấn trên chóp mũi, Diệp Chu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Giang Đình Viễn phả vào thính tai.