Sau mấy lần thử vai mà vẫn không có người vừa ý, theo gợi ý của phó đạo diễn Mạnh, Diệp Chu thậm chí còn đến các trường đại học lớn để tiến hành thử vai, đáng tiếc, kết quả cuối cùng vẫn không khả quan.
Không phải là không tìm được hạt giống diễn viên giỏi, chỉ là phần lớn khí chất của những hạt giống tốt này không phù hợp với nhân vật, cho dù kỹ năng diễn xuất có thể bù đắp được nhiều vấn đề lớn nhưng hiệu quả cuối cùng vẫn không đạt được kỳ vọng của Diệp Chu.
Chấp niệm chọn vai của cậu đối với bộ phim này thậm chí còn mạnh mẽ hơn bất kỳ bộ phim nào trước đó, thậm chí có vài lần cả biên kịch và tác giả của [Hồi Tưởng] đều bày tỏ đã có thể, nhưng Diệp Chu vẫn chậm chạp không gật đầu.
Bởi vì thái độ cực kỳ có trách nhiệm này của Diệp Chu, tác giả cuốn [Hồi Tưởng] này đã cảm động rơi nước mắt, liên tiếp đăng năm bài trên weibo vào đêm khuya ca ngợi Diệp Chu.
Lạc Vân V: Khi nghe tin [Hồi Tưởng] được chuyển thể thành phim, tôi rất hồi hộp và lo lắng, vừ hi vọng nó sẽ được đoàn đội chế tác đối xử thật tốt, lại cũng lo lắng nó bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị thay đổi, tóc tai rụng một lượng lớn.
Lạc Vân V: Nhưng cho đến khi gặp được đạo diễn của [Hồi Tưởng], trong phút chốc trái tim tôi đã rơi xuống, có lẽ thời gian tôi vào nghề không lâu nhưng tôi có rất nhiều bạn tác giả đã từng bán bản quyền phim truyền hình đã nói với tôi về trải nghiệm của mình, cũng chính vì vậy, tôi mới biết có thể gặp được đạo diễn Diệp là chuyện may mắn cỡ nào.
Lạc Vân V: Tâm trạng quá kích động, không biết diễn tả thế nào.
Khi vai chính công thu đập tiền mua [Hồi Tưởng], tác giả Lạc Vân của tác phẩm này vẫn là một tác giả nhỏ, ít tác phẩm, ít danh tiếng và ít người hâm mộ.
Nhưng nay đã khác xưa, hơn hai năm trôi qua, sau [Hồi Tưởng] Lạc Vân đã có thêm ba tác phẩm nữa, ba tác phẩm này đã làm bộc lộ tài năng trong giới, từ một tác giả mới vô danh lúc đầu, cho tới bây giờ là một nhà văn mới nổi sở hữu hơn 300.000 fans, đã không còn dáng vẻ không người hỏi đến như lúc ban đầu.
Không lâu sau khi Lạc Vân đăng weibo, phía dưới đã xuất hiện mấy chục bình luận của người hâm mộ. Hầu hết những bình luận này đều trêu chọc Lạc Vân cuối cùng cũng đã nhớ được mật khẩu weibo, một số fans sách thì lại quan tâm đến chuyện [Hồi Tưởng] chuyển thể thành phim.
Ai Gửi Sách Gấm Trên Mây: Vân đại kích động như vậy là vì đã chọn được diễn viên rồi sao? Mắt long lanh.
Tôi Muốn Ăn Lẩu: Đạo diễn là đạo diễn Diệp Chu quay [Rạp Xiếc Kinh Dị] hồi trước nhỉ, cảm thấy phong cách của anh ấy không phù hợp với Vân đại?
Hâm Hâm Không Phải Hân Hân: Tôi may mắn từng được làm việc với đạo diễn Diệp trong một đoàn phim, người rất nice, điều kiện của đoàn phim rất tốt, quay xong một bộ phim chúng tôi mập lên mười lăm cân (7.5kg), lúc về nha mẹ tôi suýt thì không nhận ra TAT, Vân đại nhớ giữ dáng, vận động nhiều để tránh mập lên.
Lâm Phàm Phàm Phàm:??? WOC đã sớm nghe tin [Hồi Tưởng] chuyển thể thành phim, đây là muốn khai máy rồi? BGM: Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày hôm nay~
......
Lạc Vân trả lời hai lần, lại phát hiện không trả lời được, liền đơn giản đăng thêm hai bài giải thích trên weibo.
Lạc Vân V: Là đạo diễn Diệp Chu, một đạo diễn chu đáo và rất có trách nhiệm, diễn viên vẫn chưa được quyết định, cũng chưa mở máy, nghe nói đồ ăn ở đoàn làm của đạo diễn Diệp rất ngon, tôi rất mong chờ!
Lạc Vân V: Đạo diễn Diệp thực sự rất chuyên nghiệp và có trách nhiệm, tôi cảm thấy rất yên tâm khi để anh ấy quay tác phẩm của tôi, hy vọng tương lai vẫn còn có cơ hội hợp tác với đạo diễn Diệp, tôi đã là fan của anh ấy rồi.
Nhìn thấy tác giả nguyên tác rất chắc chắn về đạo diễn Diệp Chu, các kiểu khen ngợi đa dạng, các fan tự nhiên cùng vui vẻ theo, sự kỳ vọng đối với [Hồi Tưởng] ngay lập tức tăng vọt lên một bậc cao hơn lúc ban đầu.
Ngay cả khi một số người qua đường bị ảnh hưởng sâu sắc bởi việc chuyển thể sách thành phim hoài nghi Lạc Vân có phải là nhận tiền bẩn để phát ngôn hay không, cũng rất nhanh bị người hâm mộ trấn áp, hiện tại còn quá sớm để nói điều này, bộ phim còn chưa quay đã bắt đầu nói xấu, dù là fans nhà cũng sẽ không vui.
Diệp Chu thực sự quá mức chấp nhất đối với diễn viên, cho nên đoàn phim chậm chạp không thể khởi quay như dự kiến, Diệp Chu cũng rất bất lực đối với việc này, không phải cậu có yêu cầu cao đối với diễn viên, mà là bởi vì bộ phim này không giống những bộ phim khác có thể thông qua hiệu ứng đặc biệt, điểm cười, xung đột để làm giảm yêu cầu về kỹ năng diễn xuất của diễn viên, bộ phim này cần diễn viên phải đẩy lên toàn bộ bộ phim, một khi diễn xuất của diễn viên không đủ xuất sắc thì bộ phim này sẽ khó tỏa sáng.
Hiện tại Diệp Chu không thiếu tiền, ngược lại như đang trở về bản chất ban đầu, so với việc bộ phim này có thể mang lại bao nhiêu lợi ích, Diệp Chu càng quan tâm đến chất lượng của nó nhiều hơn, nếu vì nhiều lý do khác nhau mà bộ phim không thể đáp ứng được kỳ vọng của cậu, vậy thì thà không quay còn hơn.
Có rất nhiều đạo diễn có ý nghĩ này, nhưng thực sự có thể bốc đồng như Diệp Chu thì không nhiều. Đạo diễn nào cũng hy vọng sẽ làm được tốt nhất khi quay bộ phim mình yêu thích, nhưng đã tốt lại muốn tốt hơn thì cần phải trả giá cao và cũng rất đáng sợ.
Hầu hết các đạo diễn chỉ có thể cố gắng làm được tốt nhất trong phạm vi khả năng của mình, hành vi hiện tại của Diệp Chu là tiêu chuẩn có tiền thì tùy hứng, không quan tâm thành phẩm, không để ý thời gian, chỉ theo đuổi chất lượng.
Khi Diệp Chu đang tìm kiếm diễn viên khắp nơi, Giang Du, Dư Thu Trạch, đoàn phim [Chiến Thành 2], thậm chí cả Đỉnh Phong đều loạn thành một đống, từ sau khi Trình bỏ chạy, mỗi ngày đều có một trận náo loạn. không hề yên tĩnh.
50 triệu mà Trình Nhiên lấy đi là số tiền mà Giang Du và Đỉnh Phong chuẩn bị rất lâu mới miễn cưỡng lấy ra được, là để dùng cho phần quay tiếp theo của [Chiến Thành 2].
Trình Nhiên bỏ chạy, sau nửa tháng tìm kiếm không có kết quả, Giang Du cũng không thể giấu được nữa, chỉ có thể cắn răng nói với người phụ trách đoàn phim nhất định sẽ có tiền, nhưng có lẽ cần một chút thời gian nữa.
Vốn muốn nhờ người phụ trách [Chiến Thành 2] hỗ trợ nghĩ biện pháp, xem có thể giảm bớt chi phí hay không, để cho hắn có một khoảng thời gian góp tiền, nhưng ai biết, người phụ trách là một người khôn khéo, vừa nhìn bộ dạng ấp úng của Giang Du liền phát giác có gì đó không ổn.
Lập tức đem tin tức báo cho cao tầng của Đỉnh Phong, Đỉnh Phong hiện tại đã không còn cường thịnh như lúc ban đầu, kể từ khi bê bối đối xử khắc nghiệt và bóc lột nghệ sĩ bị phanh phui vào cuối năm ngoái, toàn bộ công ty đã rơi vào tình trạng khủng hoảng.
Đầu tiên là các nghệ sĩ dưới cờ mượn cơ hội này đổi công ty thì đổi công ty, thành lập phòng làm việc riêng thì thành lập phòng làm việc riêng, mất đi rất nhiều nghệ sĩ, có không ít người đổi công ty hoặc thành lập phòng làm việc riêng như Chúc Ninh đã thẳng thừng kiện Đỉnh Phong ra tòa.
Càng làm cho cao tầng Đỉnh Phong tức giận là, bởi vì công ty đang tranh chấp với các nghệ sĩ nên tất cả các hợp đồng đã ký kết trước đó đều bị hủy bỏ, đây không phải là trách nhiệm của thương hiệu và nhà sản xuất, bây giờ những nghệ sĩ là nạn nhân của Đỉnh Phong mới là tiêu điểm, mọi người hợp tác vì đôi bên cùng có lợi, đương nhiên sẽ không tìm đến những minh tinh vất vả lắm mới thoát khỏi biển khổ vào lúc này, bằng không đây chẳng phải là làm mất uy tín đối với thương hiệu và công ty của mình à.
Nhưng thiệt thòi này cũng không thể để vậy, kiểu gì cũng phải có người trả giá, những thương hiệu và nhà sản xuất đó trái phải hợp lại, không hẹn mà cùng tìm tới muốn Đỉnh Phong phải cho họ một lời giải thích.
Chỉ riêng tiền bồi thường Đỉnh Phong mất tới 1 tỷ, chưa kể khoản lỗ của công ty cho đến nay kể từ khi vụ bê bối bị phanh phui, bên ngoài thì giá cổ phiếu sụt giảm, mười mấy hạng mục của Đỉnh Phong phải tạm ngưng do sự bao vây và ngăn chặn của những người hâm mộ đang giận dữ đòi chấm dứt, quần cũng không kịp mặc.
Bên trong còn có càng nhiều giao dịch bị chấm dứt vì vụ bê bối này, khi Đỉnh Phong ngày càng bị đào sâu hơn, mọi người thậm chí còn phát hiện ra trong đó còn liên quan đến nhiều mạng người, thậm chí cả cảnh sát cũng vào cuộc điều tra.
Đỉnh Phong bây giờ như chuột chạy qua đường, thậm chí còn thảm hại hơn so với chuột chạy qua đường, không chỉ đơn giản là mất tiền, mà đi đến đâu cũng đều là tiếng mắng chửi, người người hô đánh.
Đỉnh Phong sống thu mình kín tiếng hơn nửa năm, vất vả lắm mới qua khỏi sóng gió, trên dưới toàn công ty đều trông mong [Chiến Thành 2] sẽ thành công vang dội trên thị trường, chờ thu tiền để lấp vào chỗ trống.
Vì thế thậm chí lúc cắn răng nặn ra 30 triệu[1] đầu tư vào đoàn làm phim [Chiến Thành 2], vốn dĩ Đỉnh Phong định dùng danh nghĩa của mình để đầu tư, nhưng lại bị Giang Du dùng lý do hiện tại thanh danh của Đỉnh Phong không tốt, sợ phim bị ngáng đường, lức này mới giao tiền vào tay Giang Du để hắn đứng tên đầu tư, nhưng cuối cùng lợi nhuận vẫn tính là phần của Đỉnh Phong.
[1] 20 triệu còn lại là do Giang Du bán tài sản để gom
Nhưng ai biết được bây giờ khi [Chiến Thành 2] đã sắp tiến vào giai đoạn kết thúc, cái tên Giang Du đáng chém nghìn đao này vậy mà lại đưa tiền cho tiểu tình nhân của mình, cmn tiểu tình nhân kia còn chạy trốn!!
Người phụ trách Đỉnh Phong tức đến mức suýt qua đời tại chỗ, vất vả lắm mới bình tĩnh lại lập tức chạy đến biệt thự của Giang Du, theo sau là năm, ba vệ sĩ cao lớn, trông dáng vẻ như muốn tìm Giang Du tính sổ.
Tuy nhiên, khi người phụ trách Đỉnh Phong chạy tới cửa biệt thự của Giang Du thì phát hiện biệt thự đã đổi chủ...
Hỏi ra mới biết, tiểu tình nhân của Giang Du đã lợi dụng sự hổ thẹn của Giang Du đối với cậu ta để dụ hắn sang tên biệt thự cho mình, trước khi đi đã trực tiếp bán căn biệt thự cho một cặp vợ chồng đến từ nước G chuẩn bị định cư tại đây với giá 16 triệu.
Sau khi nghe được chuyện này, người phụ trách Đỉnh Phong ngơ ngác ngồi trên bậc thềm biệt thự hồi lâu, đầu ong ong, trong đầu chậm rãi hiện lên một câu hỏi, rốt cuộc lúc trước mình phải nghĩ không thông đến mức nào mới hợp tác với một kẻ ngu ngốc như Giang Du, còn đưa tiền cho hắn?
Trên thực tế, tình hình tài chính hiện tại của Giang Du còn bết bát hơn nhiều so với những gì người phụ trách Đỉnh Phong biết.
Sau khi Giang Du bị người mua đuổi ra khỏi biệt thự, ăn ở đều ở trong công ty, vì chuyện của [Chiến Thành 2] mà ngày nào cũng lo đến mức rụng tóc, cả người như già đi mười tuổi.
Hy vọng thay tim của Dư Thu Trạch hóa thành hư vô, đi tìm Giang Đình Viễn nhờ giúp đỡ nhưng ngay cả cửa công ty của người ta cũng không vào được, sau khi trở về đã chuyển vào ICU ngay đêm đó, thân thể như lá mùa thu, bất cứ lúc nào cũng có thể héo tàn.
Chi phí hàng ngày của icu khá cao, trước đây Giang Du đương nhiên sẽ không để ý chút tiền này, nhưng bây giờ...
Giang Du mặc đồ cách ly buồn bực ngồi bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dư Thu Trạch, khuôn mặt trước đây từng khiến hắn lòng sinh thương tiếc mỗi lần nhìn thấy, giờ chỉ còn dư lại sự chán nản và phiền muộn vô tận.
Như cảm nhận được ánh mắt của Giang Du, lông mi của thiếu niên xinh đẹp đang mê man trên giường khẽ run lên, chậm rãi mở mắt ra nhìn Giang Du ở đầu giường, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, mỉm cười yếu ớt với hắn.
"A Du, em đến rồi." Dư Thu Trạch nhìn Giang Du vẻ mặt hốc hác đang ngồi bên giường, hơi thở mỏng manh chào hỏi hắn.
Nhưng trong lòng lại nghĩ tên ngốc Giang Du này thật khiến người ta quá thất vọng, lớn đầu như vậy rồi, cơm ăn được đều vào hết trong bụng chó, một người lớn như vậy lại bị một tiểu tình nhân đùa bỡn xoay vòng vòng, sao mà ngu thế!
Giang Du thấy y tỉnh lại, thu hồi vẻ u ám trên mặt, nở một nụ cười gượng ép, quan tâm nói: "Thu Trạch, anh tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu không, có cần tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra không?"
Dư Thu Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Anh không sao, chỉ là...xin lỗi A Du, anh..."
"Có phải anh lại làm em lo lắng rồi không?"
Nhìn vẻ mặt của y, Giang Du cũng không tiện trách móc y nặng nề, chỉ an ủi nói: "Sao có thể như vậy, là lỗi của tôi, không ngờ cậu ta đột nhiên..."
Nói tới đây, Giang Du lại nghĩ đến Trình Nhiên đã chạy trốn, nùng tình mật ý từng có đã biến thành tro bụi dưới áp lực nặng nề không ngừng trong khoảng thời gian này, khi nhắc đến Trình Nhiên chỉ còn dư lại oán giận ngập tràn và lửa giận.
Dư Thu Trạch gượng cười, "Không, không liên quan tới cậu ấy. Dù sao thì đó cũng là chuyện liên quan đến mạng sống, cậu ấy hối hận là chuyện bình thường."
"Chỉ là anh không hiểu, nếu cậu ấy không muốn làm phẫu thuật thì tại sao còn muốn lấy 50 triệu của A Du?" Nói tới đây, Dư Thu Trạch muốn nói lại thôi: "Ngay cả nhà và xe cũng...". Ủng hộ chính chủ ⅴào ngay ﹢ Tr𝐔𝓶 Tr𝘂yện.ⅴn ﹢
Y không nhắc đến chuyện này còn tốt, nhắc đến, Giang Du liền nhớ lại lúc trước hắn đang ở trong nhà ngủ trưa, bỗng nhiên có mấy tên cao to xông vào nhà, không nói hai lời đã nhấc cả giường lẫn người ra ngoài.
Khi Giang Du bị khiêng ra trên người không mặc quần áo, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi màu đỏ mà hắn mua vì năm bổn mạng, cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, tâm trí Giang Du vỡ tan tành.
Hắn lớn tiếng khiển trách những vệ sĩ kia, mắng họ đột nhập vào nhà riêng phải báo cảnh sát, nhưng họ quan tâm hắn, sau khi ném hắn ra ngoài thì bắt đầu chuyển đồ đạc của Giang Du ra khỏi nhà.
Đương nhiên Giang Du không vui, nếu là trước đây hắn sẽ gọi vệ sĩ tới giúp hắn đánh trả, nhưng Trình Nhiên bỏ chạy, gần đây rất cần tiền nên Giang Du đã sa thải vệ sĩ của mình để cắt giảm chi phí.
Điều này cũng dẫn đến kết quả là hắn không thể chiếm thế thượng phong trong tình thế hỗn loạn ngày hôm đó.
Giang Du không còn cách nào khác là phải gọi cảnh sát, cảnh sát đến rất nhanh, tuy nhiên, sau khi đối phương xuất trình giấy chứng nhận bất động sản và các thủ tục chuyển nhượng khác, họ quyết đoán đưa Giang Du đến đồn cảnh sát.
Ở đồn cảnh sát hắn biết được từ trong miệng một cảnh sát trẻ rằng Trình Nhiên đã chuyển nhượng ngôi nhà trước khi rời đi, đồng thời nói với người chủ mới rằng người chồng vô liêm sỉ của cậu ta và người tình của hắn đang sống ở đó, nếu lúc họ chuẩn bị chuyển vào mà hai người này vẫn chưa rời đi thì không cần khách khí, cứ thẳng tay gọi bảo an đuổi họ đi.
Trong lời nói, Trình Nhiên tự miêu tả mình thành một người bị hại nhỏ bé tội nghiệp, khiến cặp vợ chồng ngoại quốc liên tục an ủi, khi biết Trình Nhiên không còn muốn liên quan gì đến tên đàn ông cặn bã và người tình của hắn, đôi vợ chồng nhiệt tình ngay lập tức vỗ ngực và nói rằng hay giao chuyện này cho họ xử lý.
Họ sẽ gửi thư thông báo với những người trong nhà rằng ngôi nhà đã đổi chủ, bảo cậu ta cứ yên tâm rời đi, hãy quên đi nỗi đau và bắt đầu cuộc sống mới.
Có Trình Nhiên ở phía trước, cặp đôi này đương nhiên có ấn tượng rất xấu với Giang Du và Dư Thu Trạch, khi hoàn tất thủ tục, họ ra lệnh cho vệ sĩ của mình gửi thư yêu cầu họ rời khỏi căn nhà này trong vòng một tuần.
Trước đây, thư tín trong hòm thư đều do Trình Nhiên phụ trách thu, bây giờ Trình Nhiên đi rồi, Giang Du lại bận rộn dọn dẹp đống hỗn loạn mà Trình Nhiên để lại, làm gì có thời gian xem qua hòm thư, đương nhiên không nhận được thư thông báo mà cặp vợ chồng người nước ngoài gửi đến, mới dẫn đến bi kịch cả người lẫn giường đều bị khiêng ra khỏi nhà.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc đó, Giang Du liền tức giận đến mức chỉ hận không thể xé xác Trình Nhiên.
Hắn tự nhận bình thường đối xử với Trình Nhiên không tệ, ngay cả khi cậu ta đưa ra yêu cầu muốn 50 triệu cũng không từ chối, còn để cho cậu ta quản lý mọi việc trong công ty của hắn, ở công ty người người đều phải nhìn sắc mặt cậu ta, nhà và xe nên cho đều cho, rốt cuộc hắn thua thiệt Trình Nhiên chỗ nào, sao Trình Nhiên có thể nhẫn tâm như vậy, tại sao lại đối xử với hắn như vậy!
Tuy nhiên, điều mà Giang Du không nghĩ tới cũng sẽ không động não để suy nghĩ là năm mươi triệu hắn đưa là thật, nhưng năm mươi triệu này là tiền hắn hỏi mua mạng của Trình Nhiên.
Hắn để Trình Nhiên quản lý công ty cũng là thật, nhưng hắn đề phòng Trình Nhiên nên chậm chạp không chịu cho cậu ta một chức vị tử tế, cho nên nhắc đến Trình Nhiên, nhân viên công ty nghĩ đến không phải là lãnh đạo, mà là tiểu tình nhân chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của lãnh đạo.
Trong một công ty lớn như vậy, tưởng chừng như ai cũng phải nhìn sắc mặt cậu ta, nghe theo mệnh lệnh của cậu ta, nhưng thực tế thì sao? Trên thực tế, ngay cả một nhân viên tiếp tân nhỏ trong công ty cũng coi thường cậu ta, trong âm thầm nói cậu ta bán mông.
Trước đây Trình Nhiên chưa từng nói với Giang Du những ấm ức này, cậu ta yêu Giang Du, cậu ta không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần Giang Du cần, chỉ cần cậu ta có thể giúp được Giang Du, chỉ cần Giang Du yêu cậu ta, những chuyện đó không là vấn đề.
Xe và nhà khi mới bắt đầu đúng thật là đều cho, nhưng sau đó sự nghiệp của Giang Du gặp khó khăn, Trình Nhiên lại đem bán tất cả những gì hắn cho để giúp hắn phát triển công ty.
Trước đây không lâu cũng cho, nhưng đó là vì Giang Du đã cầu xin Trình Nhiên giúp hắn dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Dư Thu Trạch.
Những điều này Giang Du không biết, cũng có thể hắn biết nhưng lại giả vờ không biết, tóm lại ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Trình Nhiên, tất cả lợi ích đều là của mình, oan ức đổ hết lên lưng Trình Nhiên.
"Đừng nhắc đến tiện nhân đó với tôi!" Giang Du nghĩ đến nỗi nhục bị đuổi ra khỏi nhà ngày hôm đó, lớn tiếng mắng.
Khuôn mặt vốn không có huyết sắc của Dư Thu Trạch nhất thời bị hắn dọa sợ đến trắng bệch, cơ thể còn vô cùng phối hợp mà không tự chủ run lên một cái.
Giang Du nhìn thấy phản ứng của y mới nhớ tới đang ở trong ICU, ho nhẹ một tiếng, trầm mặt nói: "Sau này đừng nhắc đến cậu ta trước mặt tôi nữa."
"...Được, anh không nhắc đến nữa, A Du em đừng tức giận."
Ngoài miệng Dư Thu Trạch liên tục đồng ý, nhưng trong lòng anh chỉ hận thân thể mình không hăng hái, chỉ hận không thể nhảy xuống khỏi giường đập vỡ đầu chó của Giang Du để xem thứ bên trong có phải là một nắm bông hay không!
Ghê gớm cái qq á! Hung dữ hung dữ hung dữ, hung dữ cmm á mà hung dữ, chỉ có chút tiền đồ này mà còn dám rống lên với y? Không quản được tình nhân để người ta ôm tiền bỏ trốn không nói, còn không biết xấu hổ giả vờ làm ông lớn trước mặt y, cái thứ gì đâu! Phi!
Thấy y thuận theo như vậy, vẻ mặt Giang Du dịu đi một chút, hắn thở dài, đưa tay muốn chạm vào mặt Dư Thu Trạch, nhưng Dư Thu Trạch lại vô thức nghiêng đầu, hắn không thể chạm vào.
Hai tay Giang Du cứng đờ, đang định nói gì đó, nhưng Dư Thu Trạch đã kịp phản ứng trước, kìm nén cảm giác buồn nôn đưa mặt đến gần, cà cà vào lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: "Anh hình như...có hơi bị em dọa sợ. "
Giang Du thấy thế, liên tục an ủi: "Là lỗi của tôi, sức khoẻ anh không tốt, tôi không nên đem cảm xúc đối với cậu ta trút lên người anh, đừng sợ, chỉ cần anh không làm gì sai, tôi sẽ không bao giờ đối xử với anh như vậy."
Dư Thu Trạch sắp ói ra đến nơi, không thể hiểu tại sao trên đời lại có người kinh tởm như Giang Du, cái gì là chỉ cần y không làm gì sai? Cái gì sai thì đều là lỗi của người khác, chính hắn thì không có trách nhiệm sao?
Tuy nhiên, Dư Thu Trạch quá ngây thơ, y cho rằng những gì Giang Du nói đã đủ buồn nôn, nhưng không ngờ rằng chuyện càng buồn nôn hơn còn ở phía sau.
Hai người bỏ qua chủ đề về Trình Nhiên, sau khi nói chuyện một lúc, Dư Thu Trạch bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi, cơ thể y vốn đã rất yếu, phải mất rất nhiều sức mới có thể tỉnh táo và nói chuyện lâu như vậy với Giang Du, bây giờ tôi chỉ muốn nhắm mắt lại và nghỉ ngơi thật tốt.
Đương nhiên, thân thể chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu là vì sự kiên nhẫn của Dư Thu Trạch đã sắp đến cực hạn, không muốn nhìn Giang Du thêm một giây nào nữa, cho dù ngủ cũng tốt hơn phải nhìn khuôn mặt râu ria xồm xoàm này của Giang Du gấp trăm lần.
Trước kia những lúc như thế này, Giang Du thấy y tỏ ra mệt mỏi, thường sẽ vô cùng tri kỷ nói mình phải đi rồi, nhưng hôm nay lại có hơi khác.
Giang Du nhìn sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, trong mắt lóe lên mấy phần xoắn xuýt và do dự, nhưng nghĩ đến món nợ khổng lồ sắp ép hắn tới gần như ngạt thở ngoài kia, hắn vẫn cắn răng mở miệng.
"Thu Trạch, sức khỏe anh bây giờ thế nào rồi, có cảm thấy tốt hơn trước chưa?" Giang Du vỗ vỗ cánh tay Dư Thu Trạch, mạnh mẽ đánh thức y khỏi cơn buồn ngủ.
Vốn dĩ Dư Thu Trạch giả vờ ngủ không muốn phản ứng hắn, nhưng không thể chịu nổi quyết tâm của Giang Du hôm nay, như thể chỉ cần y không tỉnh lại thì sẽ tiếp tục vỗ như vậy, Dư Thu Trạch bất đắc dĩ chỉ có thể từ từ thức dậy.
Y tưởng Giang Du làm vậy chỉ để có thể nói chuyện với mình thêm vài câu, nên lại an ủi hắn như trước, âm thanh suy yếu miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Anh thấy tốt hơn nhiều rồi, tin chắc không bao lâu nữa có thể đến công ty giúp đỡ A Du."
Lời tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt và hơi thở mỏng manh của Dư Thu Trạch đều đang nói cho Giang Du biết y vẫn còn bệnh, hắn có thể mau cút đừng làm phiền y nghỉ ngơi không!
Giang Du nghe y nói như vậy, sắc mặt đột nhiên sáng lên, gánh nặng tâm lý trong lòng cũng giảm bớt hơn nửa.
"Tốt quá rồi!"
Dư Thu Trạch cười yếu ớt, đang định nói thêm hai câu dễ nghe dỗ Giang Du rời đi, đột nhiên nghe thấy câu tiếp theo của Giang Du.
"Vậy lát nữa tôi sẽ đi gặp bác sĩ để bàn bạc, chiều nay sẽ chuyển từ phòng ICU về phòng bệnh thường!"
Dư Thu Trạch: "..."
Y ngàn tính vạn tính cũng không tính được Giang Du sẽ nói ra mấy lời như phát điên này, đến nỗi người trước giờ luôn khôn khéo như Dư Thu Trạch cũng bị Giang Du làm cho nghẹn nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Thấy y không nói lời nào, Giang Du tự động đồng ý giúp y, đột ngột đứng dậy khỏi ghế lao ra khỏi phòng ICU mà không cho Dư Thu Trạch một cơ hội phản bác nào.
Dư Thu Trạch nhìn bóng lưng Giang Du, ngực đau nhói vì tức giận, vừa định gọi bác sĩ thì đã ngất đi.
Sau khi Giang Du rời khỏi ICU, vốn định đi thẳng đến phòng bác sĩ chủ trị của Dư Thu Trạch, nhưng không ngờ mới đi được nửa đường thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Hắn cau mày dừng lại, thấy là số lạ thì không muốn bắt máy, nhưng đối phương vẫn luôn kiên nhẫn gọi lại, Giang Du suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nhận.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nam trung niên rõ ràng mang theo khẩu âm địa phương vang lên từ đầu bên kia.
"Xin chào, xin hỏi là Giang Du Giang tiên sinh phải không?"
Giang Du nghi hoặc hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi ở bên app cho vay Khoái Lạc, ngài đã đăng ký khoản vay 500.000 tệ từ nền tảng của chúng tôi vào lúc 2:30 sáng ngày 25 tháng trước, thời gian trả khoản vay sắp đến, nếu thanh toán sớm có thể tránh phí thủ tục phát sinh khi chuyển khoản!"
Giang Du: "?? Anh có bệnh à, tôi chưa vay mượn gì ở Khoái Lạc cả!"
Giọng nam ở đầu bên kia nghe hắn nói vậy liền không vui: "Ý ngài là gì? Nếu quá hạn không trả, tiền lãi sẽ tăng gấp đôi, ngài phải suy nghĩ rõ ràng."
Giang Du chửi một câu 'đồ điên' sau đó cúp điện thoại không chút do dự.
Nhưng hắn chưa bước được hai bước, điện thoại di động lại reo lên, cũng là số lạ, Giang Du tích góp lửa giận nhấc máy chuẩn bị mắng, nhưng người ở đầu bên kia đã nhanh hơn hắn một bước, tốc độ nói cực nhanh.
"Xin chào Giang tiên sinh, tôi là nhân viên hỗ trợ khách hàng của app cho vay Vô Lo, ngài có một khoản vay 200.000 tệ sắp hết hạn trả, xin hỏi có muốn thanh toán sớm không?"