Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 41: Tiến hành



Sau khi hai người nói chuyện xong, Diệp Chu mới đi rửa mặt, lấy một bộ quần áo thể dục nhạt màu mặc lên người, đang tính đi ra ngoài.


Ai ngờ cửa vừa mở ra, liền bắt gặp Giang đại boss đang đứng trước cửa.


Diệp Chu mở cửa quá đột ngột, cho nên Giang Đình Viễn vẫn duy trì tư thế gõ cửa.


Giang Đình Viễn liếc nhìn trang phục Diệp Chu, thu tay về, hỏi: "Muốn đi ra ngoài ư?"


"Vâng." Diệp Chu gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn là không nói chuyện xảy ra trên mạng với Giang tổng, chỉ hàm hồ nói, "Tuyên truyền phim xảy ra một chút vấn đề, tôi qua xem một chút.


Chuyện này Diệp Chu cũng không muốn liên lụy tới Giang tổng, dù sao đi nữa thì Giang Đình Viễn cũng là tổng tài của Kinh Chập, mà Kinh Chập còn là công ty số một số hai về Điện ảnh và Truyền hình, nếu như Giang tổng đứng ra giúp đỡ thì cũng được, nhưng nếu lầm như vậy thì bộ phim này liền triệt để trói chặt với Kinh Chập.


Giống như sự lo lắng của phó đạo diễn vậy, bây giờ cậu chính là đang đánh cược, thắng thì cũng không thu lại được nhiều khoản thu nhập, mà thua thì triệt để vạn kiếp bất phục.


Dù cho vừa rồi cậu biểu hiện thong dong tự nhiên với phó đạo diễn, giống như đã nắm chắc phần thắng, nhưng trên thực tế, đến cùng thì thắng hay thua, Diệp Chu cũng không đoán chắc được.


Cậu cảm thấy phần thua nhiều hơn so với phần thắng.


Nếu như Giang đại boss cùng Kinh Chập nhúng tay vào chuyện này, một khi thật sự thua cuộc, thanh danh và danh tiếng của họ liền xuống dốc không phanh, tất cả những tổn thất không thể nào đo đếm nổi.


Diệp Chu có thể không để ý thanh danh của mình, nhưng không thể không để ý cho Giang tổng.


Diệp Chu không có khả năng để Giang đại boss vì mình mà đi giao du với mấy kẻ xấu ở trong đấy.


Sợ Giang đại boss truy hỏi, Diệp Chu hàm hồ vài câu liền chuẩn bị nhanh chóng thoát thân, bất quá cậu mới vừa đi ra ngoài mấy mét, liền nghe Giang tổng phía sau gọi tên cậu.


"Diệp Chu."


Diệp Chu bị điểm tên kinh sợ quay đầu lại, nhìn về phSau khi hai người nói chuyện xong, Diệp Chu mới đi rửa mặt, lấy một bộ quần áo thể dục nhạt màu mặc lên người, đang tính đi ra ngoài.


Ai ngờ cửa vừa mở ra, liền bắt gặp Giang đại boss đang đứng trước cửa.


Diệp Chu mở cửa quá đột ngột, cho nên Giang Đình Viễn vẫn duy trì tư thế gõ cửa.


Giang Đình Viễn liếc nhìn trang phục Diệp Chu, thu tay về, hỏi: "Muốn đi ra ngoài ư?"


"Vâng." Diệp Chu gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn là không nói chuyện xảy ra trên mạng với Giang tổng, chỉ hàm hồ nói, "Tuyên truyền phim xảy ra một chút vấn đề, tôi qua xem một chút.


Chuyện này Diệp Chu cũng không muốn liên lụy tới Giang tổng, dù sao đi nữa thì Giang Đình Viễn cũng là tổng tài của Kinh Chập, mà Kinh Chập còn là công ty số một số hai về Điện ảnh và Truyền hình, nếu như Giang tổng đứng ra giúp đỡ thì cũng được, nhưng nếu lầm như vậy thì bộ phim này liền triệt để trói chặt với Kinh Chập.


Giống như sự lo lắng của phó đạo diễn vậy, bây giờ cậu chính là đang đánh cược, thắng thì cũng không thu lại được nhiều khoản thu nhập, mà thua thì triệt để vạn kiếp bất phục.


Dù cho vừa rồi cậu biểu hiện thong dong tự nhiên với phó đạo diễn, giống như đã nắm chắc phần thắng, nhưng trên thực tế, đến cùng thì thắng hay thua, Diệp Chu cũng không đoán chắc được.


Cậu cảm thấy phần thua nhiều hơn so với phần thắng.


Nếu như Giang đại boss cùng Kinh Chập nhúng tay vào chuyện này, một khi thật sự thua cuộc, thanh danh và danh tiếng của họ liền xuống dốc không phanh, tất cả những tổn thất không thể nào đo đếm nổi.


Diệp Chu có thể không để ý thanh danh của mình, nhưng không thể không để ý cho Giang tổng.


Diệp Chu không có khả năng để Giang đại boss vì mình mà đi giao du với mấy kẻ xấu ở trong đấy.


Sợ Giang đại boss truy hỏi, Diệp Chu hàm hồ vài câu liền chuẩn bị nhanh chóng thoát thân, bất quá cậu mới vừa đi ra ngoài mấy mét, liền nghe Giang tổng phía sau gọi tên cậu.


"Diệp Chu."


Diệp Chu bị điểm tên kinh sợ quay đầu lại, nhìn về phía Giang tổng cùng với cái trừng mắt chân thành, ra hiệu chính mình thật sự không có nói dối.


"Nếu em muốn tự xử lý chuyện này, tôi sẽ không can thiệp vào."


"Nhưng giới hạn trong tình thế vẫn còn khống chế được, một khi vượt quá phạm vi này, tôi sẽ nhúng tay vào."


Thanh âm Giang tổng không lớn, ngữ điệu cũng không tính là nhu hòa, thậm chí là có chút biệt nữu cùng lạnh lùng.


Diệp Chu hiểu mấy lời này là có ý gì, giờ buông tay để cậu tự giải quyết, dù tương lai tình thế chuyển xấu không thể không chế được, cũng không cần phải thấy gánh nặng, vì hắn sẽ xử lý giúp cậu.


Khi nghe được câu này, Diệp Chu cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt, chính mình cũng không thể nói rõ đây là cảm giác gì.


Cậu vừa mới nâng chân, đưa lưng giơ tay về phía Giang tổng vẫy vẫy: "Chuyện nhỏ, tôi có thể tự xử lý!"


Giang Đình Viễn nhìn bóng lưng Diệp Chu, môi mỏng khẽ mím, khi bóng người của cậu sắp biến mất, khuôn mặt lạnh lẽo bỗng nhiễm lên mấy phần ý cười.


Làm sao lại, làm người khác thích như vậy.


...


Khi Diệp Chu đến phòng hội nghị lâm thời, nhân viên đoàn phim không sai biệt lắm đã đến đông đủ.


Phó đạo diễn mang hai vành mắt đen đang dững trước máy chiếu, chỉ vào đống chữ lít nha lít nhít trên bảng mà giải thích kế hoạch.


Diệp Chu nhìn xuống, phát hiện trên hình chiếu là nội dung cậu và phó đạo diễn nói sáng nay.


Phó đạo diễn thấy Diệp Chu đã đến, tính nhường chỗ để cậu tự giải thích kế hoạch.


Nhưng Diệp Chu sớm đã biết ý đồ của ông, hướng với ông lắc lắc đầu, ra hiệu ông cứ tiếp tục, bản thân thì tùy tiện lấy một cái ghế ngồi xuống, cùng mọi người lắng nghe.


Phó đạo diễn bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục nói đoạn vừa dừng.


"Trước mắt kế hoạch tạm thời là như vậy, nếu mọi người không có ý kiến gì, vậy cứ theo đạo diễn Diệp phân tổ, giờ cứ dựa theo phương án bắt đầu thi hành."


Sau khi ông nói xong, trong phòng họp lâm vào một trận quỷ dị trầm mặc.


Hai phút trôi qua, thấy không có ai đưa ra dị nghị gì, phó đạo diễn tính để Diệp Chu tới phân tổ, bỗng có người lên tiếng.


"Đạo diễn Diệp, phó đạo diễn, nếu chúng ta thật sự dựa theo phương án này tiến hành, vạn nhất không thể làm chúng cân bằng với nhau, vô luận là danh tiếng, doanh thu phòng vé hay nhân duyên với người qua đường đều sẽ không còn."


"Đến lúc đó, tình huống chúng ta cần phải đối mặt sẽ còn ác liệt hơn cả bây giờ, cũng phải chịu đựng áp lực gấp vạn lần bây giờ, thậm chí là gấp mấy chục lần."


"Phương án này có phải là có hơi quá không?"


Mở miệng là một nam nhân khoảng chừng ba mươi gầy gò, đeo mắt kính gọng đen, tên là Tần Thăng, là tổ trưởng nhóm tuyên truyền phim.


Làm người ở nhóm tuyên truyền, Tần Thăng nói ra lo lắng của mình cũng không khác mấy với phó đạo diễn.


Phó đạo diễn nhìn về phía Diệp Chu.


Diệp Chu đứng lên, đi tới phía trước nhất, nói với Tần Thăng: "Tôi hiểu rõ băn khoăn của anh, bất quá nguy hiểm luôn đi đôi với may mắn, một khi có thể gợi lòng hiếu kỳ của người xem với bộ phim, doanh thu phòng vé chắc chắn sẽ không tệ."


"Vừa mới bắt đầu đã chú định những khuyết điểm trong bộ phim sẽ không được nhà phê bình phim tiếp nhận, điểm ấy dù cho có xài bao nhiêu tiền, thuê nhiều thủy quân hay rút hot search đều sẽ không thay đổi."


"So với đi tẩy trắng, không bằng chuyển hóa thành tâm hiếu kỳ của mọi người đối với bộ phim, hấp dẫn nhiều người mua vé hơn. Cứ việc cho dù chúng ta không chiếm được tiện nghi gì tại thị trường cao cấp, nhưng không có nghĩa là chúng ta không lôi kéo được khán giả phổ thông."


"Chỉ cần có thể lợi dụng được loại thăng bằng vi diệu này, cân nhắc tới phòng bán vé, đối với chúng ta mà nói, cũng đủ rồi."


Nghe Diệp Chu giải thích, Tần Thăng suy tư chốc lát, cũng làm rõ được lợi và hại trong đó, môi hắn giật giật, nhưng vẫn không nói gì.


Trên thực tế khi sự tình vừa bạo phát, Tần Thăng cũng đã lên phương án, bất quá nếu so sánh với phương án của Diệp Chu, hắn vẫn quá bảo thủ, đến cùng thì vẫn còn thua kém quá nhiều.


Giống như Diệp Chu đã nói, nguy hiểm cao thì nương theo thu nhập cao.


Tuy rằng tình huống trước mắt đối với bộ phim rất bất lợi, nhưng so với cưỡng chế rút hot search cùng thuê thủy quân đi khống chế bình luận, tuy phương án của Diệp Chu khá nguy hiểm, nhưng cũng rất cao minh.


Một khi thành công, mấy blogger biết thời biết thế có thể chuyển hóa tin tức, dùng cái giá thấp nhất, làm cho khán giả tâm sinh hiếu kỳ mà mua vé phim.


Suy nghĩ như vậy làm cho Tần Thăng cảm thấy mặc cảm không bằng, sau khi cân nhắc thiệt hại, Tần Thăng không nói phản đối nữa.


Ngay cả tổ trưởng Tần Thăng cũng không có ý kiến gì, những người khác dù có tiểu tâm tư, cũng không dám lên tiếng nói cái gì.


Quyết định phương án xong, Diệp Chu liền phân tổ, mỗi tổ có một nhiệm vụ khác nhau, kết thúc phân tổ xong mọi người liền vào trạng thái làm việc, tổ quan hệ xã hội lâm thời được thành lập bắt đầu vận hành.


Hơn hai giờ chiều, mắt thấy nhiệt độ bắt đầu giảm, hai blogger nguyên bản vẫn luôn không lên tiếng gì, cư nhiên chân trước chân sau lên tiếng.


Thật vất vả chuyện này mới bắt đầu giảm nhiệt, sau khi hai người lần lượt lên tiếng, đại chiến xé bức liền thăng cấp lần thứ hai, người qua đường dồn dập ghé nhìn cùng xé bức.


Hơn bốn giờ, Chúc Ninh cố ý gọi cho Diệp Chu, biểu thị bản thân không ngại vào lúc này đem hai ca khúc chủ đề cho ra ánh sáng, kia vốn là cậu ta muốn đưa cho Diệp Chu và bộ phim.


Kỳ thực, Chúc Ninh là "hot" lưu lượng, dùng sự nổi tiếng của cậu ta không nhất thiết phải tham gia chuyện này, lúc phó đạo diễn liên hệ với đoàn đội của cậu ta, đã bị bên giải trí Điên Phong từ chối.


Đã thế còn chuẩn bị phân rõ giới hạn giữa Chúc Ninh và đoàn phim, dù cho sau này bộ phim chiếu, công ty cũng có thể giúp cậu ta tẩy trắng.


Chỉ cần mịt mờ bán thảm với fan, ám chỉ sở dĩ tham gia đóng phim là do công ty Kinh Chập tạo áp lực vân vân, ngược lại còn hút được fan, chuyện này liền qua.


Vô luận lúc đó bộ phim nổi tiếng như nào, vẫn có thể đem Chúc Ninh kéo ra.


Nhưng ai ngờ Chúc Ninh luôn nghe lời an bài của công ty lại quyết tâm lần này phải giúp Diệp Chu, căn bản không thèm phí lời với người đại diện, sau khi biết được tin tức liền gọi cho Diệp Chu, biểu thị chính mình đồng ý giúp đỡ.


Người đại diện cậu ta gấp tới mức giơ chân, liên tiếp gọi vài cuộc, nhưng cũng đã chậm.


Trong lúc gã ta gọi điện thoại, Chúc Ninh đã phát bài lên Weibo, đầu tiên là đề cử phim, tự nói bản thân mình cũng tham gia đóng trong đó, sau đó liền công bố hai ca khúc do mình viết, hi vọng mọi người sẽ ủng hộ.


Người đại diện nói chuyện điện thoại xong mới về, mặt liền đen.


Dựa theo quy định của công ty, tài khoản Weibo của nghệ sĩ đều giao cho công ty quản lý, bất quá do trước đây Chúc Ninh luôn biểu hiện rất tốt, hơn nữa hỗ động với fan trên Weibo cũng thu hút được người hâm mộ, lúc này công ty mới để cậu ta tự quản lý tài khoản.


Ai có thể ngờ được Chúc Ninh trước giờ vẫn luôn nghe lời, lần đầu tiên phản nghịch, liền làm động tác lớn như vậy!


Người đại diện đoạt lấy điện thoại cậu ta, nổi giận đùng đùng nói: "Cậu được lắm Chúc Ninh, bây giờ cánh cứng rồi, ngay cả điều công ty an bài cũng không nghe!"


"Nếu không có công ty nâng đỡ, không có tôi khổ sở giúp đỡ cậu tranh giành tài nguyên, thì cậu nghĩ cậu sẽ có ngày hôm nay ư?!"


"Tôi cho cậu biết Chúc Ninh, đừng tưởng rằng bây giờ cậu có chút danh khí liền làm phản. Để có được địa vị như bây giờ, tất cả đều là do công ty tích góp tài nguyên cho cậu, mấy tài nguyên như vậy dù có đưa cho mấy đầu heo cũng có khả năng lên nhất tuyến!"


Người đại diện Chúc Ninh nổi danh trong giới có năng lực nghiệp vụ cao, nhưng cũng nổi danh tính tình kém, trước đây Chúc Ninh vẫn luôn nghe lời, cho nên hai người cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta làm người đại diện chọc giận tới như vậy.


Người đại diện nói chuyện trong phòng hóa trang vô cùng khó nghe, còn chanh chua cay nghiệt, nói đến nghiệp vụ và già vị, hận không thể làm cho Chúc Ninh thấp không còn cái gì.


Toàn bộ quá trình Chúc Ninh chỉ cúi đầu nghe, từ đầu tới cuối không nói ra một câu phản bác.


Rốt cuộc cũng mắng xong, người đại diện liếc nhìn thời gian, hừ lạnh một tiếng: "Sau này Weibo cậu cũng không cần dùng nữa, buổi diễn còn nửa tiếng liền bắt đầu, cậu nhanh chóng chuẩn bị một chút, tôi chờ ở bên ngoài."


Nói xong, người đại diện đẩy cửa đi ra ngoài, trợ lý cùng bảo tiêu đứng ngoài cửa thần sắc vẫn tự nhiên, nhìn thấy gã ta đi ra ngoài còn lấy lòng khen hai câu.


Hiển nhiên đối vừa chuyện vừa mới phát sinh trong phòng hóa trang không cảm thấy kinh ngạc.


Nhất tuyến lưu lượng thì thế nào, bề ngoài thì phong quang vô hạn, nhưng trong âm thầm không phải là cũng bị công ty vắt kiệt gắt gao.


Mỗi ngày Chúc Ninh bận rộn không ai so với bọn họ tận mắt nhìn thấy rõ hơn, trước màn ảnh thì ngăn nắp, nhưng trên thực tế, còn không thoải mái bằng trợ lý và bảo tiêu bọn họ.


Mỗi người đều rõ nên nịnh bợ ai, người nào có thể bắt nạt.


Nhân viên bên Chúc Ninh bề ngoài thì tôn kính với cậu ta, nhưng trên thực tế thì nghe lời người đại diện răm rắp.


Bây giờ Chúc Ninh xung đột với người đại diện, càng không có ai dám đi Chúc Ninh.


Cuối cùng vẫn là một tiểu trợ lý mới tới đẩy cửa ra, nhìn thấy bên trong phòng hóa trang khắp nơi bừa bộn, Chúc Ninh yên tĩnh ngồi trên băng ghế không nói một lời.


Tiểu trợ lý tâm lý vô cùng khó chịu, cô là fan của Chúc Ninh, lúc trước từ bỏ công việc lương cao, chạy đến làm trợ lý nghệ sĩ, chính là vì để có nhìn thấy thần tượng mình khoảng cách gần.


Nếu không phải khoảng thời gian này cô tận mắt nhìn thấy, cô căn bản sẽ khô g tin được nhất tuyến lưu lượng như Chúc Ninh lại bị bắt nạt như vậy.


Làm sao bọn họ dám bắt nạt nghệ sĩ đỉnh cao như vậy, làm sao mà bọn họ dám?!


Tiểu trợ lý chậm rãi đi tới bên cạnh cậu ta, đến cùng vẫn không thể nào nhịn xuống mà đỏ mắt.


Cô cúi người xuống, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Chúc Ninh, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe nói: Không thể để cho bọn bọn họ bắt nạt người như vậy, ca va, hay là anh giải ước với công ty đi."


Chúc Ninh bị thanh âm của cô gọi thần về, nhìn vẻ mặt cô đầy sự lo lắng, trong lòng hơi ấm áp, tốt tính nói: "Mọi chuyện đều sẽ tốt thôi, đừng lo lắng."


Tiểu trợ lý thấy cậu ta như vậy, tâm lý càng khổ sở hơn, có thể thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, cô kỳ thực cũng có thể hiểu được khó xử Chúc Ninh.


Bây giờ Chúc Ninh đang hồng, có tiếng trong giới là chiến sĩ thi đua.


Các loại thương hiệu đại ngôn cùng chương trình tạp kỹ mời liên tiếp không ngừng, đối phương ra giá cũng rất cao, nhưng số tiền này, đều bị phân tới cao tầng công ty, tới tay Chúc Ninh chỉ còn lác đác.


Ngay cả số tiền ít ỏi này cũng bị Chúc Ninh giúp người nhà trả nợ, một năm này cậu ta cũng không có bao nhiêu tiền.


Lúc trước ký kết với công ty, cái gì Chúc Ninh cũng không hiểu, chỉ vì dao động hiệp ước mười lăm năm, đã thế phí bồi thường hợp đồng càng là giá trên trời.


Dùng điều kiện trước mắt Chúc Ninh, khoản nợ trong nhà cũng chưa trả hết, chớ nói chi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.