Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 45: Đào người



Tuy bộ phim đã ngừng chiếu, nhưng nhiệt độ thảo luận trên mạng vẫn không biến mất, thậm chí ngày càng được nhiều người biết đến.

Cứ việc bộ phim này chưa hoàn hảo, còn bị gán cho cái mác dở, nhưng có thể lấy được một khoản kếch xù trong ngày ngày lễ quốc khánh là 28 trăm triệu, cũng có thể chứng minh bộ phim cũng không tồi.

Có người thích thì có người ghét, còn bị người chuyên nghiệp đánh giá không có nội hàm, nhưng vì bên trong phim có nhiều tầng tầng lớp lớp buồn cười nên cũng bắt đầu có người là fan của phim.

Hiện tại nick ( một hồi trò khôi hài ) đã có hơn 30 vạn người theo dõi, ngay cả Weibo của Diệp Chu cũng có mấy chục vạn người theo dõi.

Nhờ một loạt thao tác biên tập của cậu mà chọc trúng không ít điểm manh của fan.

Đương nhiên, làm fan cậu say mê nhất đó chính là những chuyện Diệp Chu đã trải qua không khác gì truyện sảng văn.

Đầu tiên là điều kiện của gia đình Diệp Chu không mấy tốt, bốn năm học phí đều dựa vào vay vốn học tập, sau khi tốt nghiệp cũng không có tác phẩm gì làm người khác để ý, đã thế năm ngoái còn bị đoàn phim xa lánh, không lâu sau lại bị phó đạo diễn Vương Hoành bôi đen.

Tố Diệp Chu trong đoàn phim không làm gì hết, ( truy hung ác ) từ đầu tới cuối đều là ông ta tự quay, không có một mao quan hệ nào tới Diệp Chu.

Lúc đó là khoảng thời gian Diệp Chu đang chuẩn bị quay phim mới, bởi lần bôi đen đó, khó khăn lắm mới mời được đủ diễn viên liền thiếu hơn phân nửa, thậm chí còn có diễn viên muốn hủy hợp đồng đóng phim, đã thế còn muốn mượn chuyện này giẫm lên Diệp Chu để tạo nhiệt độ.

Diệp Chu ngốc thế mà từ đầu tới cuối đều không ra mặt giải thích vì bản thân, một đám người mắng cậu rồi giẫm lên cậu, nhưng cậu lại không hề để ý.

Nếu không phải là Vương Hoành bị lật xe, sau đó bê bối của Liễu Vân Lam lại bị lộ ra, chỉ sợ là Diệp Chu ngốc sẽ bức tới nỗi không thể quay phim được.

Thật vất vả mới khai máy, lại gặp phải sự cố dây cáp treo, nhưng Diệp Chu thà bị gây áp lực cũng phải báo cảnh sát, ngay sau đó chuyện này liền bị mấy bloger mượn để tạo đề tài, hắc Diệp Chu vì muốn tiết kiệm tiền nên dùng loại dây cáp treo giá rẻ không an toàn.

Sau khi trải qua một loạt chuyện, cuối cùng cũng quay phim xong, còn chưa kịp thở ra một hơi, thì bộ phim lại tiếp tục bị bôi đen, Diệp Chu và bộ phim trở thành cái đích ngắm chỉ trích của mọi người.

Đối mặt với một loạt nghi vấn bên ngoài, nếu như là người khác liền sẽ hoãn chiếu phim, nhưng Diệp Chu lại không như vậy, dưới sự chất vấn của mọi người, cậu đẩy thời gian chiếu phim sớm hơn.

Dưới sự không mấy coi trọng của tất cả mọi người, còn bị nhà phê bình chê bai, nhưng bộ phim vẫn chiếu.

Ngày lễ Quốc Khánh quả là một khung giờ hoàng kim, muốn được khung giờ tốt không khác gì một trận Tu La tràng.

Nhưng chính là dưới tình huống này, Diệp Chu và bộ phim vẫn tạo ra được kỳ tích phòng vé.

Mọi chuyện cậu trải như một bộ hí kịch vậy, ngay cả Diệp Chu cũng không ngờ được mình sẽ phát hỏa trên mạng, đã thế còn hấp dẫn một đám fan sự nghiệp.

Nếu như Diệp Chu biết hình tượng của mình trong mắt fan là gì, nhất định sẽ dở khóc dở cười mà biểu thị, mấy người bổ não quá rồi đi!

Cậu căn bản không phải là một tên đáng thương được không! Cậu có chỗ dựa đấy nhá! Chỗ dựa của cậu cũng vô cùng mạnh luôn! Không những cho cậu nhiều tiền, còn có thể giúp cậu giải quyết mấy chuyện phiền phức!

Ngày thứ hai có kết quả phòng bán vé, Diệp Chu sớm đã thu thập xong, vốn dự định đi tới giấc mộng ấp vườn ảnh nghiệp Kinh Chập, xem xem ba hạng mục kia đã tiến triển tới đâu, có cần mình bỏ thêm tiền hay không.

Thế nhưng kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa.

Lúc Diệp Chu ăn điểm tâm xong, còn đang nói chuyện với Giang tổng, liền nhận được một cú điện thoại.

Vừa nhấn trả lời, bên kia điện thoại liền truyền tới một giọng nữ, bên trong thanh âm tràn đầy sự lo lắng, mơ hồ còn mang theo mấy phần nức nở.

"Xin hỏi ngài có phải là đạo diễn Diệp Chu?"

Diệp Chu nhìn Giang tổng bằng ánh mắt thật không tiện rồi khoát tay một cái, đáp: "Là tôi, cô là?"

"Tôi... Tôi là trợ lý của Chúc Ninh, xin hỏi ngài bây giờ có tiện nói chuyện không, hiện tại tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói vơi ngài."

Nghe đến tên Chúc Ninh, mi tâm Diệp Chu nhảy một cái, nhất thời có một loại dự cảm xấu, "Cô nói đi."

Sự thực chứng minh dự cảm của Diệp Chu rất chuẩn, một giây sau liền nhận được một tin tức xấu từ trợ lý.

"Anh Chúc Ninh ngày hôm qua đang quay show tống nghệ thì đột nhiên ngất xỉu, bệnh viện kiến nghị nên nằm viện nghỉ ngơi một thời gian, thế nhưng người đại diện lại không đồng ý, nói là chỉ có thể nghỉ ba ngày..."

Trợ lý đứng trong phòng rửa tay, dựa lưng vào tường, vừa mới bắt đầu còn có thể cố  gắng giữ tỉnh táo, thế nhưng nói một hồi liền rơi nước mắt, cô hạ thấp giọng xuống, bất lực dọc theo tường chậm rãi ngồi xuống, khóc không thành tiếng.

Không cần cô nói tiếp, Diệp Chu cũng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Cậu thở dài, nói: "Cô bình tĩnh một chút, hiện tại nói địa chỉ của bệnh viện cho tôi, tôi lập tức tới ngay."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, đối diện với ánh mắt của Giang tổng, Diệp Chu cười khổ: "Giang ca, tôi nghĩ ngày hôm nay chắc là không đi được rồi, hiện tại Chúc Ninh đang nằm viện, tôi cần phải qua đó một chuyến xem sao."

Truyện chỉ được đăng trên Wattpad tại @jaosang54

Giang Đình Viễn nghe vậy, ánh mắt lãnh đạm lộ ra mấy phần hiểu rõ, nhìn đồng hồ, nói: "Tôi đưa em đi."

Diệp Chu không từ chối, cùng Giang tổng đi tới địa chỉ bệnh viện mà trợ lý đã đưa trước đó.

Làm Diệp Chu bất ngờ là, lúc cậu xuống xe thế mà Giang tổng cũng xuống theo.

"Giang ca, hôm nay anh không cần đi công ty ư?" Diệp Chu nhớ khoảng thời gian công ty đang vô cùng bận rộn, Giang tổng đã liên tiếp mấy ngày phải tăng ca, đã rất lâu rồi cậu không thấy hắn tan làm đúng giờ.

"Ngày hôm nay tôi rảnh, chiều rồi tôi đi." Giang tổng bình tĩnh nói dối.

Gần nhất công ty có một hạng mục quốc tế chính đang ngàn cân treo sợi tóc, dù Giang Đình Viễn có là tổng tài cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh phải tăng ca, thậm chí hắn còn mệt mỏi hơn so với mấy nhân, làm sao có khả năng rảnh rỗi.

Giang Đình Viễn sở dĩ muốn đi với Diệp Chu, đơn giản là vì người đại diện của Chúc Ninh quá khó chơi, hắn sợ Diệp Chu đi một mình thì sẽ bị gã bắt nạt.

Đơn giản mà nói, đi với Diệp Chu đơn giản là để tạo chỗ dựa cho cậu.

Diệp Chu nào có biết Giang tổng vì chính mình mà suy nghĩ nhiều như vậy, nghe hắn nói vậy cậu liền tin, hai người cùng đi vào bệnh viện.

Phòng bệnh của Chúc Ninh nằm trên tầng cao nhất, hoàn cảnh cũng rất tốt, từ khi Chúc Ninh nổi tiếng liền làm đủ chuyện cấp mặt mũi, cao tầng ngày xưa cũng thay đổi, từ hình tượng keo kiệt chuyển sang không tiếc rẻ tiền bạc.

Trên hành lang có rất nhiều giỏ hoa, cả đống mùi hương trộn lẫn với nhau, ngược lại làm cho người khác khó thích ứng.

Trước phòng bệnh Chúc Ninh có hai nam nhân mặc tây trang đen, bộ dạng giống với bảo tiêu, sau khi nhìn thấy Giang tổng và Diệp Chu, lập tức tiến lên ngăn bọn họ đi vào.

Bảo tiêu của Giang tổng cũng không phải ăn chay, bọn họ đa số đều từng là bộ đội đặc chủng, từng trải những huấn luyện nghiêm ngặt, căn bản không phải là bảo tiêu bình thường có thể so được.

Mắt thấy hai tên bảo tiêu kia muốn đụng vào ông chủ của mình, bảo tiêu liền không do dự nữa, không nói hai lời liền tiến lên hai bước, trực tiếp đem người nhấn xuống sàn.

Mặt hai tên bảo tiêu kia sát mặt đất, thần sắc cực kỳ vặn vẹo, tỉnh cảnh phi thường lúng túng.

Ngay tại lúc này, cửa vẫn luôn đóng chặt bỗng mở ra, một nam nhân cao gầy khoảng bốn mươi tuổi đi ra.

Người này Diệp Chu biết, là người đại diện của Chúc Ninh.

Người đại diện hiển nhiên cũng biết Diệp Chu, đang tính nổi nóng, nhưng khi nhìn thấy Giang tổng phía sau Diệp Chu, miễn cưỡng đem lời khó nghe nuốt lại vào bụng.

Gã ta không nhìn Diệp Chu, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, hướng Giang tổng chào hỏi: "Nha, ngọn gió nào thổi Giang tổng của chúng ta tới nơi này?"

Giang Đình Viễn ngay cả ánh mắt cũng không cho gã ta, nói với Diệp Chu: "Không phải muốn đi thăm cậu ta ư, mau vào đi."

Điều này làm cho sắc mặt người đại diện vốn không mấy tốt liền khó coi hơn, mắt thấy Diệp Chu thật sự muốn đi vào, người đại diện theo bản năng liền đẩy cậu, nhưng gã ta còn chưa kịp hành động, liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Giang tổng.

Động tác nhất thời cứng đờ, chỉ có thể hướng bên cạnh nhường đường để Diệp Chu đi vào.

Diệp Chu quay đầu liếc nhìn Giang tổng, sau khi nhận được sự khẳng định của Giang tổng, mới yên tâm đi vào phòng bệnh.

Tâm lý không một tiếng động mà hò hét, Giang tổng uy vũ!!

Tâm tình cậu vô cùng tốt, nhưng sau khi nhìn thấy Chúc Ninh trên giường bệnh, tâm tình vốn dĩ đang tốt liền biến mất không còn sót gì.

Chúc Ninh đang ngủ, sắc mặt cậu ta không thể coi là tái nhợt được, nói chính sắc hơn là trắng đến nỗi không còn huyết sắc gì, vất vả lắm cậu mới nuôi mập được người tại đoàn phim một ít, bây giờ liền gầy lại, thậm chí còn gầy hơn cái lúc Diệp Chu thấy cậu ta lần đầu tiên.

Ít đi đồ trang điểm che đậy, vành mắt đen vô cùng rõ ràng.

Tiểu trợ lý ngồi bên giường sau khi thấy Diệp Chu thật sự đến, nhất thời kích động không biết nên nói gì cho phải, nhìn cậu như cứu tinh.

Nhưng nhớ người đại diện vẫn còn đang ở cạnh cửa, nàng cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Diệp, ngài đến rồi."

Diệp Chu gật đầu một cái, đi tới bên giường Chúc Ninh, không một tiếng động mà nhìn người nằm trên giường, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.

"Bác sĩ nói thế nào?" Diệp Chu hỏi.

"Dinh dưỡng không đầy đủ cộng thêm mệt nhọc quá độ, cộng thêm không được ngủ đủ giấc..."

"Từ khi anh Chúc Ninh không nghe theo sự an bài của công ty kéo dài khoảng cách với ngài, sau khi tuyên truyền giúp bộ phim, điện thoại của anh ấy liền bị anh Trương tịch thu, sau đó bị an bài cho cả đống việc, cơ hồ mỗi ngày không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả giấc ngủ cũng không đủ."

Tiểu trợ lý đè thấp âm lượng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được kể lại những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này.

Nếu như không phải thực sự hết cách rồi, cô cũng sẽ không nghĩ tới hướng Diệp Chu cầu cứu.

Thế nhưng cô thật sự không còn biện pháp nào, cô chỉ là một trợ lý mà thôi, chỉ cần nói một câu làm người đại diện mất hứng, thì cô sẽ bị sa thải bất cứ lúc nào, nên cô căn bản không dám đi cãi nhau với người đại diện.

Tình huống bây giờ của Chúc Ninh nghiêm trọng như vậy, công ty lại chỉ cho nghỉ ngơi ba ngày, nói không êm tai thì, đây quả thực là đang bức người đi vào chỗ chết a.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, người cô có thể cầu cứu, cũng chỉ có mỗi Diệp Chu.

Diệp Chu sau khi nghe xong, trầm mặc một thời gian dài.

Cậu nhớ lại khoảng thời gian này Chúc Ninh nhận nhiều việc, lại không ngờ đã gay go đến mức độ này, càng không ngờ tất cả mọi chuyện xảy đến với Chúc Ninh tất cả đều do cậu mà ra.

Ngay lúc cậu đang trầm mặc, lông mi Chúc Ninh run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Khi nhìn thấy Diệp Chu, Chúc Ninh nhất thời hơi kinh ngạc, hỏi: "Đạo diễn Diệp, ngài sao lại đến đây?"

Câu nói này vang lên không bao lâu, cậu ta thấy thần sắc trợ lý không mấy đúng, cơ hồ trong nháy mắt liền biết được nguyên nhân tại sao Diệp Chu ở đây.

Cậu ta có chút bất đắc dĩ, đối Diệp Chu nói: "Cô ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng nghe cô ấy nói bậy..."

"Nếu như tôi giúp cậu ký với Kinh Chập, cậu có nguyện ý rời khỏi vũng bùn này không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.