“Anh có ý kiến gì sao?” Diệp Gia Dĩnh ôm con trai đến ghế của thằng bé, lấy chén muỗng nhỏ, tay chân vừa bận rộn vừa nói: “Rau hẹ có cái gì mà không được. Các cụ đều nói mùa xuân nên ăn nhiều giá đỗ với rau hẹ một chút để bổ gan. Rau hẹ trên bàn này là rau hẹ tươi nhất ở chợ đó, tôi phải đi chợ vài vòng với tìm được đấy.”
Lý Hạo Nhiên dùng đũa kiểm tra thử, chọc chọc dĩa rau hẹ xào trứng trước mắt, phát hiện ra đĩa rau có màu xanh màu vàng rất đẹp mắt, nhìn bên ngoài cũng không tệ lắm, được nấu trong thời gian vừa lửa. Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như thế mà Diệp Gia Dĩnh đã học được cách nấu ăn xong.
“Trước kia không phải là cô thường dùng tổ yến hay đông trùng hạ thảo cái gì gì đó tẩm bỏ sao, hiện tại lại đổi thành đồ bổ bình dân rồi sao? Mùi rau hẹ nặng như vậy, bình thường tôi đều không ăn nó.”
Diệp Gia Dĩnh gắp đồ ăn cho Diệp Ba Ni, rồi múc một chén canh đặt trước mặt nó: “Đây là rau củ theo mùa, giá cả phải chăng.”
“Bởi vì giá rẻ??!!” Khóe môi Lý Hạo Nhiên co rút lại.
"Thuốc trừ sâu rất ít." Diệp Gia Dĩnh mặt không biến sắc bổ sung.
Diệp Ba Ni không để ý đến người khác, bắt đầu ăn một muỗng cơm rồi uống một ngụm canh, có bài bản hẳn hoi, tuần tự ăn từng cái, thìa nhỏ được cầm vững vàng.
Diệp Gia Dĩnh thấy đồ ăn trong đĩa nhỏ của nó đã sớm hết, vội vàng gắp thêm hai đũa, còn gắp thêm mấy miếng lạp xưởng, múc hai muỗng trứng hầm cách thủy, thái độ vô cùng rõ ràng: Con trai của cô thích là được, người khác không thích thì có thể không ăn.
Lý Hạo Nhiên nhìn một lượt đồ ăn trên bàn, trừ hẹ xào trứng, còn có một dĩa cà tím rất đẹp mắt, một đĩa lạp xưởng cắt lát, một tô trứng ngao sò hầm cách thủy, một ít canh củ từ hầm xương… vài món ăn gia đình thanh đạm này thoạt nhìn đều không tệ, thật không may là không có món rau nào khác.
Anh ta không nhịn được mà ai oán nói: "Cô ra chợ không mua chút rau cải nào khác sao, cứ ăn rau theo mùa sao, vì rau đó rẻ hả?" Bọn họ là diễn viên, chăm sóc cơ thể là chuyện hết sức quan trọng, mỗi ngày đều phải ăn rau xanh, vừa tốt cho thân thể vừa tốt cho da.
Diệp Gia Dĩnh lắc đầu một cái, khinh thường hành động kén cá chọn canh này: “Buổi tối hôm nay anh còn hoạt động khác sao?”
“Không có.”
“Vậy thì không sao, ăn đi, ăn xong tôi sẽ cho anh một ly trà thơm để súc miệng miễn phí, yên tâm, rau hẹ non không có mùi quá nặng. Anh xem Ba Ni đi, ăn rất nhiều, làm sao mà người lớn còn kén chọn hơn trẻ con vậy.”
Diệp Ba Ni rất biết phối hợp, nhanh chóng đưa thìa nhỏ đến bên miệng, chớp chớp mắt to nhìn Lý Hạo Nhiên một cái.
Diệp Gia Dĩnh sớm phát hiện Diệp Ba Ni là đứa bé luôn ít lời lạnh lùng, nhưng đôi mắt to tròn kia rất biết nói, không lên tiếng chỉ cần liếc mắt nhìn sang đã có rất nhiều người hiểu ý của thằng bé.
Cái nhìn về phía Lý Hạo Nhiên lúc nãy Diệp Gia Dĩnh có thể phiên dịch lại chính là: Người lớn như vậy rồi còn không bằng tôi, thế mà lại biếng ăn, không thấy bẽ mặt à?
Lý Hạo Nhiên quả nhiên không hề oán trách nữa, vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt còn khẽ đỏ lên, xem ra anh ta cũng hiểu được ánh mắt khinh thường của Diệp Ba Ni.
Sau khi ăn vài miếng chợt ‘ah’ một tiếng: “Thức ăn rất ngon nhé.”
Đúng như Diệp Gia Dĩnh nói rau hẹ không có mùi quá nặng, để vào một chút trứng gà vừa phải làm cho hương vị món ăn thêm ngon, ăn một miếng vào thì trong miệng đầy mùi thơm.
Những món ăn khác trên bàn cũng đều rất đẹp mắt và ngon miệng.
Canh cà tím được cắt thành những miếng vuông vức, bên ngoài được bọc một lớp bột mì thật mỏng, được sốt với cà chua, mùi vị chua ngọt hòa quyện.
Còn canh sò hầm cách thủy với trứng ngoại trừ con sò được ướp tiêu và hạt đinh hương, còn có cả chân giò hun khói, mùi hương của hầm cách thủy xông vào mũi.
Mà món lạp xưởng càng ngon hơn đến mức khiến cho người ta muốn đem đầu lưỡi nuốt xuống luôn.
“Cô mua lạp xưởng ở chỗ nào mà ngon vậy?” Lý Hạo Nhiên ăn tới miếng thứ ba thì bắt đầu hỏi thăm, nghĩ thầm trong bụng ngày mai sẽ để Tiểu Lưu mua mười cân(*) để ở nhà từ từ mà ăn.
• 1 cân ở Trung Quốc là ½ kg đó ạ. Tứ là mua 5kg lạp xưởng
"Đây là do một tiệm thức ăn trong chợ thịt làm theo yêu cầu, một vài chỗ có thể giúp khách hàng làm lạp xưởng, chỉ là mình không nên dùng quá nhiều gia vị nhà người ta, bọn họ dùng rượu và chất sinh giúp săn thịt lại nên chất lượng không tốt, hơn nữa tỉ lệ cũng không đúng. Tôi tự làm theo cách của mình, chỉ nhờ bọn họ chế biến ở công đoạn thành phẩm mà thôi, hôm trước tôi mới lấy về."
Lý Hạo Nhiên dùng ánh mắt hết sức cổ quái nhìn cô: “Đại tiểu thư Diệp, không ngờ tới cô lại có tài nấu ăn thiên phú. Làm lạp xưởng mà cũng được cô nghiên cứu kỹ như vậy, trước kia không chịu vào phòng bếp đúng là lãng phí nhân tài.”
Diệp Gia Dĩnh mỉm cười ngọt ngào nhìn con trai: “Bây giờ phát hiện ra cũng chưa muộn, tối thiểu Ba Ni sẽ không bị đói.”
Sau khi ăn xong Diệp Gia Dĩnh theo thường lệ sẽ chơi với Diệp Ba Ni một lát, nhìn thằng bé vẽ một bức tranh, có căn nhà cùng cây cối, nhưng lần này căn nhà có cửa sổ, còn có thêm một cái ống khói nhỏ, làm cho Diệp Gia Dĩnh hết lời khen ngợi.
Sau khi vẽ xong thì sẽ chơi cầu lông, cái vợt nhỏ, quả cầu nhỏ cho nên có thể chơi được ở trong phòng khách, rất thích hợp cho đứa bé vận động sau khi ăn xong mà bên ngoài lại mưa.
Diệp Gia Dĩnh cẩn thận khống chế sức lực đánh trái cầu làm sao để cho Diệp Ba Ni dễ đón được, Diệp Ba Ni sẽ đánh cầu trở lại. . Đứa nhỏ thì không thể khống chế được lực cho nên bình thường Diệp Gia Dĩnh đánh qua ba trái thì Diệp Ba Ni chỉ đỡ được một, nhưng nó chơi rất nghiêm túc, sắc mặt rất chân thành, từng cái vung vợt đều rất cẩn thận.
Lý Hạo Nhiên ngồi trên ghế sô pha mở Microblogging trên điện thoại di động ra, đây là công việc hàng ngày của anh. Mỗi ngày sẽ đăng hai tin đồn thú vị nào đó, có thể là ảnh chụp với những bạn bè trong giới văn nghệ sĩ hay đăng vài tin mới lạ lên, miễn không ảnh hưởng quá lớn là được. Thỉnh thoảng cũng sẽ bình luận những điều hài hước, rất có khả năng hấp dẫn ánh mắt của người hâm mộ, thời điểm tụ tập nhiều ngôi sao đương thời đăng ảnh là tốt nhất.
Cúi đầu nhìn điện thoại nửa ngày, anh ta chợt ngẩng đầu nói: “Gia Dĩnh, tôi phát hiện con trai cô rất nghiêm túc, ăn cơm, vẽ tranh, chơi cầu, đều rất tỉ mỉ, rất tốt. Nhưng mà lá gan thì quá nhỏ, con trai mà nhát gan như vậy thì không được, sẽ bị người ta cười chê.”
Hai mẹ con cùng quay đầu trừng anh ta.
Lý Hạo Nhiên cũng không sợ làm người ta ghét, tiếp tục nói: “Chớ trừng tôi……lời tôi nói là sự thật, cô xem sét đánh thôi mà nó đã thành ra như vậy, muốn cô nhanh chóng về nhà bảo vệ, cái này không phải là nhát gan?”
Diệp Gia Dĩnh thiếu chút nữa muốn lấy vợt cầu lông gõ anh ta: “Trẻ con sợ sét là chuyện rất bình thường. Lúc anh còn nhỏ khẳng định cũng như vậy.”
Lý Hạo Nhiên không thừa nhận: “Không có chuyện như vậy đâu.”
Sắc mặt Diệp Ba Ni không chút thay đổi, nó nhìn Diệp Gia Dĩnh một cái rồi để vợt đánh cầu xuống chạy về phòng của mình.
Diệp Gia Dĩnh cho rằng thằng bé bị những lời nói của Lý Hạo Nhiên làm cho không vui, nhất thời đau lòng, nhẫn nhịn nhìn đồng hồ treo tường: “Tại sao Tiểu Lưu còn chưa qua đón anh?”
“Phải tối khuya, nhà người ta cũng còn phải ăn cơm nghỉ ngơi một chút chứ.” Lý Hạo Nhiên nói rồi cũng ngẩng đầu nhìn đồng hộ, giật mình khi phát hiện bây giờ thật đã không còn sớm, lần đầu tiên anh ta ở bên cạnh Diệp Gia Dĩnh mà vô cùng thoải mái, cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy: “Tám giờ rưỡi. Tôi còn tưởng mới hơn bảy giờ. Tôi gọi điện thoại hỏi Tiểu Lưu xem đi tới đâu rồi.”
Gọi một cuộc điện thoại, mới nói được mấy câu thì sắc mặt anh ta biến thành lúng túng, đè thấp giọng nói: “Không thể được……mau tới đây đón tôi, buổi tối tôi đương nhiên muốn về nhà mình ngủ rồi.”
Diệp Gia Dĩnh vòng tay trước ngực nhìn anh ta: “Nói trước, nhà tôi không có phòng trống, muốn ngủ nhờ thì chỉ có ngủ trên sô pha thôi.”
Lý Hạo Nhiên rất khó khăn mới thoát khỏi những quy tắc ngầm, tuyệt đối không có tự đưa mình tới cửa nữa, chỉ là khi nghe Diệp Gia Dĩnh nói chỉ cho anh ta ngủ trên ghế salon thì cũng khó tránh khỏi không vui: “Không cần. Tôi về nhà mình. Cái ghế salon nhà cô không biết là đồ cổ của bao nhiêu năm trước rồi? Đệm phía dưới cũng biến dạng, cao cao thấp thấp, cô còn không biết xấu hổ để cho khách ngủ.”
Diệp Gia Dĩnh chợt nhướng lông mày, kinh ngạc nhìn về phía sau anh ta, Lý Hạo Nhiên cho là đã chạm vào nỗi đau của cô, chợt đổi giọng: “Chỉ là không cần lo, mấy ngày nữa tôi sẽ cho người mang đến cho cô một cái khác tốt hơn, lần trước tôi làm đại diện phát ngôn cho một nhà máy, bọn họ có một....”
Đang nói, bên tai chợt ‘phanh’ một tiếng lớn, Lý Hạo Nhiên bị hù dọa sợ nhảy dựng lên từ trên ghế salon: “Cái gì vậy? Cái gì vậy?”
Quay đầu lại thì thấy sắc mặt Diệp Ba Ni không thay đổi đứng ở đằng sau ghế salon, trên đầu đội một chụp tai lông xù mùa đông, trong tay cầm một quả bóng lớn.
“Cháu....”
Diệp Ba Ni gỡ chụp tai xuống, giọng nói non nớt đơn giản nói cho anh ta biết: “Chú cũng sợ sét đánh.”
“Ai nói.”
“Quả bóng bể, chú sợ.” Diệp Ba Ni chỉ vào sự thật trước mắt.
“Không giống nhau, cháu lợi dụng lúc chú không có để ý, đứng ở sau lưng đâm bể quả bóng, dĩ nhiên chú bị giật mình rồi.”
“Sấm chớp cũng là bất ngờ.” Khí thế của Diệp Ba Ni bừng bừng, theo ý thằng bé thì sấm chớp cũng bất chợt, làm gì có ai biết sét sẽ đánh lúc nào.
Lý Hạo Nhiên há hốc mồm cứng lưỡi, nói không lại Diệp Ba Ni, dù sao thằng bé cũng xác định khi quả bóng bể cũng sẽ nhảy dựng lên thì làm sao có thể không sợ sấm đánh?
Diệp Gia Dĩnh ôm bụng, cảm giác ruột gan mình đều xoắn lại rồi, cô cố nhịn cười kéo Diệp Ba Ni qua dạy dỗ: “Ba Ni, con như vậy là không được, có vấn đề gì đều phải dùng đạo lý để nói chuyện, ở phía sau bất ngờ đâm thủng quả bóng dọa người là không đúng. Ngoan, mau đi xin lỗi chú Hạo Nhiên đi.”
Mặt Diệp Ba Ni không biến sắc cũng không lên tiếng, có thể thấy được thằng bé không muốn thế, Diệp Gia Dĩnh còn muốn nói nữa nhưng thằng bé đã chạy đi, lần này là vào phòng bếp.
Diệp Gia Dĩnh không thể làm gì hơn là đành thay con trai nói lời xin lỗi: “Đừng để bụng, trẻ con không hiểu chuyện, mới vừa ròi anh nói nó nhát gan, có lẽ nó có chút tức giận.”
Lý Hạo Nhiên không để tâm: “Tiểu tử kia thù rất dai.”
Lúc này Diệp Ba Ni lại chạy ra, trong tay cầm một cái bánh đưa cho Lý Hạo Nhiên: “Cho chú.”
Diệp Gia Dĩnh giúp thằng bé phiên dịch: “Ba Ni có ý là hồi nãy hù dọa anh là thằng bé có lỗi, cho nên nó đưa cái bánh này để xin lỗi anh, mong anh đừng tức giận.”
Lý Hạo Nhiên nhận lấy rồi mở ra, phát hiện đây là bánh nhân mật ong lần trước Diệp Gia Dĩnh cho mình ăn, cái vị này anh rất thích, bèn cúi người vỗ vỗ đầu Diệp Ba Ni, đem gương mặt tuấn tú của mình lại gần Diệp Ba Ni: “Cảm ơn, không có gì đâu, chú không có dễ giận như vậy đâu.” Sau đó đem bánh trả lại cho nó: “Cháu giữ lại mà ăn đi.”
Diệp Ba Ni lắc đầu, kiên định dùng tay đẩy hộp bánh trở về.
Lý Hạo Nhiên không khách sáo nữa, cười híp mắt nói: “Vậy chú nhận nha.”
Diệp Gia Dĩnh ở bên cạnh cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng thì đang rối bời: trước là hù dọa, sau đó sẽ thuận tay đem bánh mình không thích ăn cho người ta để xin lỗi, hành vi này có vẻ không được tốt lắm, buổi tối mình có nên dạy dỗ lại Ba Ni một chút hay không đây?