Diệp Ba Ni đem đồ mình không thích đưa cho người khác, nghe có vẻ rất bình thường, không đáng để phải dạy dỗ một trận.
Mặc dù trong lòng có một chút tình nghi báo thù, nhưng Lý Hạo Nhiên lại là người khiêu khích trước, chỉ trích một đứa bé ba tuổi rưỡi là nhát gan.
Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ một hồi lâu rồi rất thiên vị mà quyết định như vậy, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy giấc ngủ buổi tối của con trai cô.
Dù sao một đứa bé mà quá hiền lành cũng không tốt, ở bên ngoài sẽ dễ bị người khác bắt nạt.
Nhưng mà khó tránh khỏi có chút áy náy với Lý Hạo Nhiên.
Trong lòng cô rõ ràng lúc trước mình có phần xấu xa, Lý Hạo Nhiên từng bị cô khi dễ, nhưng bây giờ cũng không làm chuyện trả thù, nguyện ý giúp đỡ cô, mặc dù thỉnh thoảng có ác miệng.
Vì vậy cô quyết định dùng phương thức bình dân nhất để bồi thường anh.
Ngày thứ hai, Diệp Gia Dĩnh làm hai phần lạp xưởng mà Lý Hạo Nhiên từng khen mang tới trường quay, thừa cơ hội buổi sáng không có ai liền mang một phần tới phòng trang điểm của Lý Hạo Nhiên.
Buổi sáng hôm nay Tiểu Lưu không có ở đây, một người trợ lý khác của Lý Hạo Nhiên tới mở cửa, nhìn thấy Diệp Gia Dĩnh thì không muốn cho cô vào: “Có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ báo lại.”
Diệp Gia Dĩnh không thể làm gì khác hơn là ở ngoài cửa gọi vào: “Hạo----, Lý Hạo Nhiên.”
Một tiếng gọi này liền kéo được Lý Hạo Nhiên đang cầm kịch bản học thuộc lời thoại đi ra, sau đó oán trách kéo cô đi vào: “Cô làm tôi hết hồn, tại sao lại có thể gọi tôi như vậy, làm tôi còn tưởng fan cuồng xông vào.”
Trợ lý thấy thế rất biết điều liền lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại giúp anh.
“Không phải tôi sợ nếu gọi quá thân mật sẽ bị người ta để ý không tốt đâu.” Diệp Gia Dĩnh nói xong liền đem hộp thủy tinh đựng đồ ăn trong tay đưa cho anh ta: “Hôm qua anh nói cái này ăn ngon, hôm nay tôi làm lại cho anh, cái này đã được nấu chín, có thể ăn luôn được rồi.”
Lý Hạo Nhiên sững sờ nhận lấy, đồ cơm cầm trong tay vẫn còn độ ấm, có thể biết được là buổi sáng mới nấu xong, qua lớp thủy tinh của hộp có thể nhìn thấy lạp xưởng được cắt một cách cẩn thận thành từng miếng, xếp rất gọn gàng.
Sắc mặt anh ta kỳ quái: “Mặc dù có câu muốn giữ được lòng đàn ông trước hết phải nắm lấy dạ dày anh ta, nhưng tôi cũng không phải là người dễ dàng bị mua chuộc như vậy.” Nhấn mạnh thêm một chút: “Đặc biệt là bị cô mua chuộc, trước kia cô đã làm những chuyện không đúng gì thì trong lòng của cô rõ nhất.”
“Này, tôi không phải mà mua chuộc anh, đừng nói khó nghe như vậy. Không phải là khi đó tôi chỉ không cho anh và cái cô Nghiên gì đó qua lại thôi sao? Đừng cho là tôi không biết, anh cũng không thật lòng với cô Nghiên kia, theo đuổi cô ta cũng chỉ bởi vì đánh cược với bạn học mà thôi.” Diệp Gia Dĩnh giải thích, thật ra cô thì đúng là cố ý ép Lý Hạo Nhiên chia tay với bạn gái cũ rất sai, nhưng bây giờ cô gánh trách nhiệm, cho nên dù có nói dối cũng cố vì mình mà biện minh vài lời
“Cô ấy tên là Mục Nghiên. Đánh cuộc thì thế nào.” Nhắc tới chuyện này thì Lý Hạo Nhiên rất tức giận: “Tôi với cô ấy cũng có một chút cảm tình nếu không cũng sẽ không tham gia cái trò đánh cuộc này, biết đâu sau khi qua lại tình cảm cũng sẽ tiến triển hơn nữa. Giờ thì thì tốt rồi, Mục Nghiên hận tôi muốn chết, tôi đang hoài nghi không biết cô ấy có phải là người suốt ngày lên mạng nói xấu tôi hay không nữa. Còn đặt cái tên là Nghiên sát thủ, quả thật vô cùng hù dọa người.”
Diệp Gia Dĩnh yên lặng quay đầu, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Mặc dù cảm thấy lời này nói ra sẽ rất mất mặt, nhưng cô cũng không nhịn được mà nhắc nhở: “Vậy anh ra ngoài phải cẩn thận hơn một chút, cô bé này hình như có tính cực đoan, coi chừng bị hắt axit sunfuric.”
Quả nhiên Lý Hạo Nhiên trừng mắt lớn: “Cô còn châm chọc. Còn không phải đều là tại cô sao.”
Diệp Gia Dĩnh yếu ớt đáp trả: “haizzz, không thể qua lại với người có tính khí cực đoan, nếu không sẽ gặp nguy hiểm, anh nên cảm thấy may mắn khi tôi muốn anh chia tay với cô ấy, giúp anh ngăn chặn nguy hiểm tánh mạng.”
Lý Hạo Nhiên không rãnh để quan tâm những lời nói này, kéo một cái hộc tủ ra đem lạp xưởng bỏ vào trong một cái ba lô rồi đóng lại.
Diệp Gia Dĩnh vội vàng nói cho anh ta biết: “Đây là cái hộp lớn nhất trong nhà tôi, dùng đựng trái cây khi dẫn Ba Ni đi chơi, nó rất thích ăn trái cây.”
Lý Hạo Nhiên tức tới mức đứng dậy mở cửa tiễn khách: “Đi, đi, lát nữa tôi sẽ nói người đưa cho cô một bộ đầy đủ các loại hộp thủy tinh được hay không. Cô đi đi, bằng không lời thoạisáng nay của tôi đều vì tức giận mà quên đi sạch mất.”
Cửa vừa mới mở ra thì nghe thấy người trợ lý ở bên ngoài kêu lớn: “Chị Dụ Hoa.”
Một bóng dáng thanh thuần xinh đẹp, mái tóc dài thẳng tắp đi tới, đây chính là nữ chính Trịnh Dụ Hoa.
Trịnh Dụ Hoa là một nữ minh tinh đang nổi tiếng, vào nghề sớm hơn Lý Hạo Nhiên vài năm, trong tay có nhiều giải thưởng lớn, là diễn viên nặng ký của các đoàn phim, mặc dù đã hai tám hai chín, nhưng vẫn có thể xuất hiện với những tạo hình thiếu nữ ngây thơ.
Lý Hạo Nhiên nhìn thấy cô ta cũng phải kêu một tiếng ‘chị Dụ Hoa’, lập tức thu hồi vẻ cắn răng nghiến lợi với Diệp Gia Dĩnh, đổi thành bộ dạng xa cách nhưng khách khí cười, hỏi: “Chị tới sớm vậy, có chuyện gì sao?”
Trịnh Dụ Hoa mỉm cười đi tới: “Tôi tới tìm cậu để tập lời thoại, đạo diễn Khương vì muốn đuổi kịp tiến độ nên tính khí trở nên nóng nảy, hôm nay muốn theo đúng kế hoạch, chúng ta nên tập luyện trước một chút, tránh cho lúc đó phạm sai lầm làm chậm trễ thời gian khiến ông ta không vui.”
Cô ta nhìn sang Diệp Gia Dĩnh: “Diệp Dĩnh, cô cũng ở đây à, đang cùng Hạo Nhiên nói chuyện gì đấy, tôi có quấy rầy các người không?”
“Không có, không có.” Diệp Gia Dĩnh vội vàng khoát tay, nói úp úp mở mở: “Tôi tới để đưa đồ, bây giờ cũng chuẩn bị đi.” Hôm nay cô cũng được coi là nhân viên tạm thời của đoàn phim, cho nên việc đưa đồ này cũng là chuyện bình thường.
Trình Dụ Hoa nhìn theo bóng lưng cô có chút nghi ngờ: “Hạo Nhiên, tôi thấy cậu cùng với cô ấy có vẻ quen biết, mấy ngày trước cô ấy đứng một mình nên cũng không để ý, nhưng lúc này nhìn lại thấy cô ấy có chút quen thuộc.”
Lý Hạo Nhiên ho khan một tiếng, không có đáp lời.
Diệp Gia Dĩnh lười biếng không có ý tưởng, cho nên khi tới trường quay liền lấy nghệ danh là Diệp Dĩnh.
Nhớ có một lần anh cùng Diệp Gia Dĩnh đi tham dự một bữa tiệc từ thiện, lúc ấy Trịnh Dụ Hoa là người đi bên cạnh anh trai Diệp Gia Dĩnh, Diệp Thừa Trạch. Lúc anh em bọn họ gặp mặt chỉ lạnh nhạt nói với nhau mấy câu vì vậy Trịnh Dụ Hoa cũng thường tránh mặt.
Khi đó Diệp Gia Dĩnh ăn mặc vô cùng lộng lẫy, đến mức có chút khoa trương, mỗi ngày trước khi ra cửa phải tốn ít nhất một giờ để trang điểm. Còn bây giờ vị này khiến cho Lý Hạo Nhiên cảm thấy có chút không thực, mỗi ngày sau giờ làm việc đều dùng thời gian của mình ở trong phòng bếp nghiên cứu thực đơn ‘hầu hạ’ con trai, đồ trang điểm thường dùng để ở đâu sợ rằng đều quên lãng, gương mặt luôn để mộc không trang điểm, tóc cũng bộc tùy tiện, đuôi tóc có chút lộn xộn, vừa nhìn là biết đã lâu rồi không có tới tiệm làm tóc, hơn nữa trước đây tính khí kiêu ngạo tự mãn bây giờ trở nên hòa đồng, quả thật nhìn như hai người khác nhau, cho nên Trịnh Dụ Hoa mới không nhận ra được, chỉ cảm thấy nhìn có chút quen mặt, và cái tên có chút quen thuộc.
Diệp Gia Dĩnh sau khi ra khỏi phòng trang điểm của Lý Hạo Nhiên thì tâm trạng không tệ, thật vui vẻ khi phát hiện ra sau một thời gian dài tiếp xúc, cô đã có thể khống chế được đầu óc của mình, sẽ không vì nhìn thấy Lý Hạo Nhiên mà suy nghĩ đến bộ phận riêng tư nào đó của anh, đây là một điều rất tốt, nếu không cô lo lắng mình sẽ biến thành một kẻ cuồng sắc hoặc một người yêu thích luyến ái.
Xét thấy lần trước chị Cố nói cho cô biết giới văn nghệ không dễ vào, muốn cô đi học hỏi Lý Hạo Nhiên nhiều một chút, nhìn xem cách làm người của người ta. Diệp Gia Dĩnh liền tiến hành bằng hành động hết sức bình dân, buổi sáng nấu một phần cơm lạp xưởng lớn đem đến.
Đến trưa khi tới lúc ăn cơm, cô đưa cho phó đạo diễn hai cây, nhưng vừa may đạo diễn cùng phó đạo diễn ở chung một chỗ, vận số Diệp Gia Dĩnh cũng xem như tốt nên cô tranh thủ nịnh bợ luôn vị lãnh đạo lớn này, nên để cho ông ấy nếm thử hai cây, rồi trở về chỗ chị Cố, cho Tiểu Dương, thợ trang điểm, mấy người quen bên tổ ánh sáng mỗi người một cây, lần này Hoắc Triệu Minh và dì Hách đều có, phần còn lại không còn bao nhiêu, cho nên người nào tới trước thì sẽ có phần.
Chị Cố vừa ăn vừa khen, đầu tiên khen lạp xưởng ăn có mùi vị rất ngon, sau đó là khen Diệp Gia Dĩnh còn trẻ tuổi nhưng tính nết tốt, rất linh hoạt lại còn biết nghe lời khuyên, cuối cùng trọng điểm là khen cô biết chủ động lam quen với Hách Triệu Minh và dì Hách thế là tốt
Lời nói của chị Cố chính là: Người càng phiền toái thì càng phải đối phó cẩn thận, tốt nhất đừng có lạnh nhạt, tính tình người tốt sơ sẩy một chút ngược lại không sao.
Diệp Gia Dĩnh cười cười: “Sao chị Cố lại nói như vậy, vậy về sau em không cần phải so đo tính toán trước mặt chị không ạ, như vậy chị sẽ đối xử với em tốt hơn.”
Chị Cố vừa nhai lạp xưởng vừa liếc mắt: “Quan hệ chúng ta tốt như vậy, em muốn làm như vậy sao. Đây là kinh nghiệm quý báu chị tích lũy được sau nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí, nghiêm túc nói cho em biết, em còn đùa giỡn với chị.” Chị đẩy cô một cái: “Lát nữa nhớ viết công thức làm lạp xưởng cho chị, về nhà chị muốn thử làm một chút.”
Lý Hạo Nhiên tự mình đi bộ qua đây một chuyến, cầm hộp cơm còn dư một cây lạp xưởng đưa cho Diệp Gia Dĩnh, nửa thật nửa giả oán trách: “Còn tưởng cô chỉ tặng cho một mình tôi, thì ra tất cả mọi người đều có phần, ai cũng có phần thì còn gì đáng giá, đừng nghĩ dùng chút ít này mà đã mua chuộc tôi.”
Diệp Gia Dĩnh lấy kiên nhẫn dụ dỗ Diệp Ba Ni ra: “Không giống như vậy, tôi đưa cho anh nguyên hộp, những người khác chỉ có một hay hai cây, cả đạo diễn Khương cũng như vậy, anh xem đi, có phải anh được đối xử tốt nhất không?”
Sắc mặt Lý Hạo Nhiên dần trở nên tốt hơn cô liền nói cho anh ta biết: “Yên tâm đi, tôi thật sự không có tính toán nắm lấy cái dạ dày của anh, trước kia anh thích ăn cái gì tôi đều nhớ rõ, nào là tôm hùm, hải sâm, xương sườn bò, gan ngỗng, chân giò Parma hun khói…mấy cái đó quá khó tìm, phần lớn đều không thể mua được trong chợ, coi như có thể mua cũng rất đắt, hiện tại tôi không đủ sức mua nó.”
Cơn đau bao tử của Lý Hạo Nhiên cũng đã đi, anh ta không thể nói cho Diệp Gia Dĩnh trước kia bởi vì khó chịu trong lòng cho nên khi ăn cơm mới bắt bẻ nhiều thứ, thật ra thì khẩu vị của anh ta rất bình thường, chỉ thích ăn đồ ăn gia đình.
Cũng không biết bởi vì chuyện Diệp Gia Dĩnh tặng lạp xưởng hay bởi vì Lý Hạo Nhiên thay đổi thái độ với cô… ở trường quay khi gặp hỏi nhau thì cũng gật đầu chào hỏi. Trong đoàn phim giá trị của cô cũng tăng lên, mấy diễn viên khác vốn không thèm nói chuyện với cô chủ động tới làm quen, nam diễn viên phụ Hoắc Triệu Minh cũng đối xử hiền hòa với cô hơn.
Mục tiêu của Diệp Gia Dĩnh hết sức rõ ràng, đó chính là đừng đắc tội với người khác, làm thân với mọi người, an toàn đem tiền công làm diễn viên phụ số bốn và việc làm thêm về tay, tốt nhất còn để vài ấn tượng tốt với đạo diễn, tranh thủ lần sau nếu có vai diễn tương tự thì sẽ dùng cô.
Trời vào tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng bức, mà công việc trong đoàn phim ngày càng khẩn trương.
Bộ phim được tuyên truyền thử mấy tập, phản ứng rất tốt, đã có mấy đài truyền hình muốn mua bản quyền, buổi tối mùa hè chính là thời kỳ hoàng kim để chiếu phim, nên áp lực vô cùng lớn, nhất định phải hoàn tất trong giữa tháng sáu, cuối tháng sáu phải hoàn thành phần hậu kỳ của hai mươi tập phim đầu, trước giữa tháng bảy sẽ phải hoàn thành hết phần cuối của toàn bộ phim.
Vì thế đạo diễn và đoàn làm phim đều tăng ca điên cuồng giống như cắn thuốc lắc.
Cuối cùng vai diễn của Diệp Gia Dĩnh cũng đã hoàn tất, mà chị Cố biết ở nhà cô còn có một đứa con, không thể về quá muộn cho nên đặc biệt quan tâm cô, không để cho cô làm thêm buổi tối.
Diệp Gia Dĩnh là người rất hiểu chuyện, cho nên ban ngày cô đều nỗ lực làm thêm nhiều việc.
Hôm ngày đoàn phim đều có một đống việc, mồ hôi đầm đìa, đến bữa trưa cũng còn một cảnh chưa được bố trí tốt, chị Cố tới gọi cô đi ăn cơm: “Cơm đã đưa tới, chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn no rồi quay về làm tiếp, trời nóng mà để bụng đói sẽ bị xỉu đấy.”
Diệp Gia Dĩnh cười, xoay tay đi lĩnh một phần cơm hộp, cô cũng lười trở về phòng nghỉ, cảm thấy ngồi ở ngoài hóng gió sẽ mát hơn, cô cùng với một đám diễn viên phụ cùng với nhân viên của tổ hậu cần ngồi chen chúc ăn cơm hộp.
Chỉ một chốc lát, Tiểu Dương cũng bưng một hộp cơm lại gần ngồi xuống thần thần bí bí nói: “Này, này, có nghe nói hay không, hôm nay ông chủ lớn đến thăm chị Dụ Hoa, chị Dụ Hoa thật là có mặt mũi.”
“Gần đây trời nóng, công việc lại nhiều, nhất định là đau lòng. Cho nên mới tới an ủi chứ gì. Chị ấy còn rất có bản lĩnh, đã qua lại với ông chủ lớn mấy năm, còn có thể khiến cho người ta tới tận nơi.” Chị Cố cũng thần bí cười: “Khi nào thì tới?”
“Đã tới.” Tiếu Dương vừa bĩu môi vừa nói.
Mọi người quay đầu lại nhìn, bên kia quả nhiên có một đống người, người bị vây ở chính giữa chính là đạo diễn Khương, bên cạnh Trịnh Dụ Hoa là một người đàn ông dáng dấp người vừa phải, trên người mặc một cái áo sơ mi màu sáng, nhìn từ xa đã có cảm giác hết sức sáng sủa, mặt mũi thanh tú, nhìn hết sức lịch sự. Những người quản lý khác cũng đứng vây quanh anh ta, bên cạnh đó còn có mấy người lạ mặt khác, nhìn dáng dấp hình như là đi cùng ông chủ.
Một đám người từ từ đi qua, bộ dáng là chuẩn bị đi xung quanh xem xét với ông chủ.
Chị Cố cười nhạo một tiếng: “Ai muốn nịnh hót dường như đều chen qua, những người như chúng ta không có tư cách tốt nhất là đừng đi theo, an tâm mà ăn cơm.”
Diệp Gia Dĩnh lập tức hưởng ứng, cúi đầu thật thấp chuyên tâm ăn cơm. Nghĩ thầm trong lòng, thăm hỏi nhanh một chút, ngàn vạn lần đừng phát hiện cô ở chỗ này.
Đáng tiếc trời không cho người toại nguyện, một nhóm ông chủ lớn đang đi tới gần thì đột nhiên có người lớn tiếng kêu một câu: “Chị Cố, Tiểu Diệp, bên kia có một bối cảnh cần sử dụng, hai người ăn nhanh lên, ăn xong phải đem nó đi bố trí.”
Chị Cố vừa ăn xong cơm đang bưng canh húp, Diệp Gia Dĩnh không thể làm gì hơn là lên tiếng đáp. Vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc ông chủ lớn cũng tới, ông chủ nhìn thấy Diệp Gia Dĩnh thì nhất thời ngây ngẩn cả người, sắc mặt Diệp Gia Dĩnh không đổi nhìn anh ta sau đó mới cúi đầu tiếp tục ăn cơm hộp.
Người bên kia cũng hoàn hồn lại, quay đầu nói với đạo diễn mấy câu, rồi từ từ rời đi.
Tiểu Dương buồn bực: “Diệp Dĩnh, hồi nãy ông chủ hình như nhìn cô chằm chằm, anh ta biết cô?”
“Làm sao có thể, anh lầm rồi, anh ta đại khái chỉ ngắm nghía địa hình phía sau chúng ta mà thôi.” Diệp Gia Dĩnh đáp qua loa, trong lòng vang lên lời biện bạch giống như trên TV: Đương nhiên anh ta biết tôi rồi, anh ta chính là người anh trai tâm địa hiểm độc của tôi.