Diệp Gia Dĩnh không có ý định nhận đồ ‘giúp đỡ người nghèo’ của Diệp Thừa Trạch, muốn để cho tài xế a Dũng đem mấy hộp đồ này trở về.
A Dũng cười một cách khó khăn: “Ông chủ đã nói, nếu như Diệp tiểu thư không nhận thì đem đống đồ này ném ra bãi rác. Những thứ này đều là do tôi theo yêu cầu của ông chủ chạy đi mua ở trung tâm thương mại cho đến trưa, mỗi một loại đều mua đủ.” Sờ đầu một cái: “Nói thật, mua những cái này so với huấn luyện thể lực sáng sớm còn mệt hơn, cô thật sự muốn ném chúng vào đống rác, công sức của tôi hôm nay đều bị uổng phí rồi.”
Anh ta là người miền bắc, làn da ngăm đen, thân thể không cao lắm nhưng khỏemạnh, mỗi động tác đều rất có lực, lúc không nói lời nào thì sắc mặt nghiêm trọng, làm cho người ta không khỏi có cảm giác bị áp lực, nhưng lúc mở miệng nói chuyện thì lập tức có vẻ hiền hòa dễ gần.
Diệp Gia Dĩnh biết những lời anh ta nói phần lớn là khoa trương, nhưng người ta cũng là đi làm, Diệp Thừa Trạch đã quyết tâm để anh ta mang đồ tới, khẳng định sẽ không đồng ý cho anh ta mang đồ về, nếu như ở ngay trước mặt a Dũng lại quẳng đi thành quả mua sắm từ sáng tới giờ của anh ta, Diệp Gia Dĩnh thật đúng là làm không được.
Chỉ đành để cho anh ta bê giúp ba hộp giấy lớn vào phòng chứa đồ, trước mắt cứ để ở đó, đợi cô nghĩ xem nên xử lý thế nào mới nói tiếp.
A Dũng chỉ đạo hai người nhanh tay lẹ chân cùng nhau bê đồ vào phòng chứa đồ của Diệp Gia Dĩnh, sợ cô lại thay đổi ý kiến thì khi trở về không biết phải báo cáo sao, cho nên sau khi đi theo Diệp Gia Dĩnh thu xếp ổn thỏa là lập tức ra về.
Lý Hạo Nhiên gần đây tăng thêm hứng thú tệ hại khi thích xem chuyện tiếu lâm của Diệp Gia Dĩnh, vì vậy không chịu đi, một đường thờ ơ, còn đi theo Diệp Gia Dĩnh vào phòng chứa đồ nhìn một vòng.
Sau khi A Dũng cùng người chuyển đồ đi mất, Diệp Gia Dĩnh tức giận chống nạnh nhìn anh ta.
Lý Hạo Nhiên sờ mũi một cái: “Quan thanh liêm khó đoán việc nhà, tôi sẽ giữ im lặng với chuyệnvừa nhìn thấy, không có bình luận gì. Cô đừng nhìn tôi như vậy, cũng không phải tôi cố ý tới để xem náo nhiệt của cô, rõ ràng tôi tới trước bọn họ tới sau, chỉ là ngẫu nhiên gặp mà thôi.”
“Đúng vậy, ngẫu nhiên gặp mặt.” Diệp Gia Dĩnh kéo dài giọng nói: “Tôi chính là thấy có chút kỳ quái, Lý đại minh tinh không phảicả ngày ngày lẫn đêm đều bận rộn muốn chết ư, muốn cản thông báo, còn phải quay phim, thế nào lại có thời gian đứng ở chỗ tôi nửa ngày không muốn đi. Trước kia tôi hẹn anh ra ngoài, gọi ba lượt thì ít nhất đến hai lần đều nói bận rộn không phân thân ra được, là gần đây anh quá rảnh rỗi hay là trước đây anh không quá chuyên nghiệp?”
Nói đến chuyện trước kia, sắc mặt Lý Hạo Nhiên lập tức xấu hổ.
Diệp Gia Dĩnh không để ý đến sắc mặt anh ta, vội vàng đi tới phòng bếptiếp tục cắt ngó sen, ngó sen cắt ra rồi không thể để quá lâu, màu sắc sẽ bị biến đổi, mấy miếng trước đã trở nên khó coi, Diệp Gia Dĩnh vớt chúng ra, những miếng được cắt ra sau này sẽ lập tức ngâm vào trong nước lạnh.
Lý Hạo Nhiên oán giận đi theo vào trong bếp: “Diệp Gia Dĩnh, tôi tốt bụng tới thăm cô một chút, cô đối đãi với khách như vậy? Nước cũng không cho một ly, lúc này mới hơn hai giờ chiều, cô làm cơm làm gì?”
Diệp Gia Dĩnh chỉ chỉ máy đun nước bên cạnh: “Thật xin lỗi, tôi không có thời gian, anh muốn uống nước thì tự mình rót đi, ly ở trong ngăn kéo phía dưới.”
“Không có thời gian?”
“Đúng vậy, chị Cố nói giữa tháng bảy sẽ có một bộ phim bấm máy, chị ấy có thể sắp xếp cho tôi vào trong tổ đạo cụ, lúc này có hai tuần lễ rảnh rỗi, tôi đã tìm một công việc làm tạm, xế chiều hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi, cũng không thể tới trễ, tôi vội vàng chuẩn bị cơm cho Ba Ni rồi phải đi.” Diệp Gia Dĩnh vừa cắt thức ăn vừa trả lời.
Cô giải thích như vậy Lý Hạo Nhiên dĩ nhiên là không thể nói thêm gì nữa, tự mình đi rót một ly nước lọc để uống…, khá là không hiểu hỏi: “Hai tuần cũng không thể rảnh rỗi? Cô khẩn trương cái gì? Cô bây giờ chi tiêu cũng không cần nhiều.”
Đối với anh ta, Diệp Gia Dĩnh cũng không cần giấu diếm: “Vốn là không đến nỗi, nhưng lúc đầu khi tôi thanh toán tài sản xung quanh quên một sòng bài ở MaCao nên sau này họ có tới đòi tôi, năm ngàn vạn, mấy hôm trước người ta mới tới cửa đòi, làm cho tôi ứng phó không kịp, đem khoản tiền cố định ra để trả nợ rồi, cho nên mới gấp như vậy.” Nói tới chỗ này chợt nhớ ra, cô buồn bực nhìn Lý Hạo Nhiên một cái: “Hình như lần đó ở Hoàng Kim Cảng tất cả đều là do bị thua vụ chơi bàn quay cá cược, tay của anh thật là xui, hại tôi hiện tại khổ cực như vậy.”
Lý Hạo Nhiên kinh ngạc nhíu mày: “Còn có chuyện như vậy sao? Vậy tôi trả giúp cô số tiền kia, mặc dù dưới tình huống lúc ấy, tôi không cho là những chi phí ấy là gánh nặng với cô, nhưng bây giờ lại khác, tôi…”
Diệp Gia Dĩnh rất sung sướng, ngắt lời anh ta: “Cảm ơn. Hạo Nhiên, chỉ là không cần, tôi cũng cho là tất cả chi phí lúc ấy là nên do tôi chịu, cho nên anh không cần bỏ tiền giúp tôi, nếu không tôi sẽ cảm thấy mắc nợ tiền anh.”
Lý Hạo Nhiên hơi nhíu lông mày: “Nhưng....”
Diệp Gia Dĩnh nghiêng tai hướng về phía cửa phòng bếp rướn cổ lên nghe: “Trong phòng khách có âm thanh gì vậy?”
Một tiếng nhạc du dương mơ hồ truyền tới.
Lý Hạo Nhiên ‘ai da’ một tiếng: “Là điện thoại di động của tôi kêu.” Lúc nãy mới vào cửa anh cảm thấy nóng mới thuận tay cởi áo khoác ném trên ghế sô pha ở phòng khách
Anh chạy nhanh tới nhận điện thoại, là trợ lý tiểu Lưu ở đầu bên kia gấp gáp đến độ luống cuống: “Anh Hạo Nhiên, ai u. Tổ tông của tôi. Tại sao anh còn chưa xuống? Không phải là anh chỉ đi lên nói chút chuyện ư, đã nửa ngày rồi. Tào lão sư nhiều năm nhận cúp vàng đã hỏi tới ba lần về chương trình điều tra phỏng vấn rồi đấy, anh đến muộn chính là không cho người ta mặt mũi! Huống hồ anh có thể không nể mặt người mặt khác nhưng không thể không nể mặt Tào lão sư. Ông ấy chính là người quản lý đài Radio, không có mấy người so được!”
“Đừng hối, đừng hối. Tôi xuống. Nói chuyện một lát mà quên thời gian.” Lý Hạo Nhiên cầm áo khoác lên kéo cửa muốn đi ra: “Gia Dĩnh, tôi bỗng nhiên có một ý tưởng, nhưng hôm nay không kịp nói nữa, lần sau đi, tôi đi trước.”
Diệp Gia Dĩnh vẩy nước ở tay rồi đi tới đóng cửa, chỉ nhìn thấy bóng dáng cao gầy anh tuấn của anh tiến vào thang máy. Cô không nhịn được bĩu môi, thật đúng là trai đẹp, hoàn cảnh nào nhìn cũng đẹp trai như vậy. (chú thích, cởi quần áo đẹp trai hơn, chỉ là cô không dám suy nghĩ nhiều!)
Cực kỳ bất đắc dĩ mà nghĩ tới cô còn chưa được hưởng thụ chàng đẹp trai này một ngày nào, lúc gánh chịu phí tổn thì không thể hàm hồ, thật sự là hoảng sợ.
Chợt máu văn nghệ nổi lên: ai…đây chính là cuộc sống …..
Sau khi than thở xong liền trở về thực tế, cô vào phòng bếp tiếp tục cố gắng, hơn nữa còn đẩy nhanh tốc độ, cắt tất cả ngó sen gọn gàng rồi cho thêm một chút giấm trắng vào trong hỗn hợp nước, sau đó vớt ra thêm một chút màu xanh của hành lá, cùng cà rốt thái sợi, một chút ớt, thêm đường, muối, nước tương, giấm, dầu mè, sau đó trộn đều hỗn hợp này lên, cuối cùng rắc lên một lớp mè trắng rang, thêm một chút rau xà lách thì món rau trộn ngó sen đã hoàn thành, bỏ tất cả vào trong hộp, buổi tối chỉ cần mở ra là có thể ăn luôn.
Bởi vì muốn làm bữa tối sớm, Diệp Gia Dĩnh cũng không xào rau, Diệp Ba Ni tuyệt đối sẽ không ăn rau xào để mấy giờ rồi xào lại một lần nữa, cho nên làm món rau trộn rồi sau đó chuẩn bị làm tiếp món hầm cách thủy.
Cũng may cô có chuẩn bị trước, buổi sáng khi đi chợ mua thức ăn đã mua một con chim bồ câu không tệ, lúc này nhanh nhẹn sơ chế sạch sẽ con bồ câu, chần mấy miếng thịt nạc tươi vào nước sôi cho hết máu, sơ chế sạch sẽ, trộn cùng với quả óc chó, nấm trắng, một miếng gừng nhỏ rồi bỏ vào hầm cách thủy, dùng lửa lớn đun sôi rồi đổi qua lửa nhỏ, khiến nó từ từ hầm cách thủy.
Cuối cùng để một tờ giấy rất cặn kẽ cho người làm thêm giờ Chu Mai, dặn dò khi đón Diệp Ba Ni về thì đi nấu cơm trước, lúc sáu giờ có thể cho thằng bé ăn cơm. Bao nhiêu gạo cho bao nhiêu nước, tỷ lệ nhất định không được sai, chim bồ câu hầm cách thủy còn chưa thêm muối, lúc trước chỉ cho một ít, nếm thử nếu không đủ thì hãy cho thêm, nếu như thật sự không chắc có thể để cho Diệp Ba Ni nếm thử một chút, ngàn vạn lần không được nêm mặn, nếu quá mặn, Diệp Ba Ni sẽ kiên quyết không ăn.
Vô số chuyện cần dặn dò đều viết lên, kín cả một tờ giấy, lúc này mới vội vàng thay quần áo ra khỏi cửa.
Diệp Gia Dĩnh là một người thành thật, mặc dù Trịnh Minh Duệ có ý muốn trả tiền phí taxi đi lại cho cô, nhưng cô nghĩ khu Bạc Tạ cách nơi này cũng không phải xa lắm, đi xe đạp nhanh thì nửa tiếng có thể tới, vì vậy mới không đi taxi mà tự mình chạy xe đạp.
Bắc Tạ có tiếng là khu nhà giàu, Trịnh Minh Duệ cho cô địa chỉ căn biệt thự tọa lạc ở khu chung cư cực kỳ xa hoa, Diệp Gia Dĩnh chạy xe đạp tới cửa lớn thì bị bảo vệ mặc đồng phục ngăn lại, sau khi hỏi qua một lượt còn phải gọi điện thoại cho chủ nhà, chờ bên kia xác định thân phận Diệp Gia Dĩnh sau đó mới ghi tên họ, số chứng minh nhân dân, điện thoại di động mới cho vào.
Sau khi vào khu chung cư còn phải chạy xe đạp khoảng năm phút nữa mới tìm được đến nơi. Một người đàn ông có diện mạo hiền hòa, tóc hoa râm tiếp đón Diệp Gia Dĩnh. Ông bác tự giới thiệu mình họ Hạ, là bà con xa trong nhà này, đã về hưu không có việc gì làm, tới đây giúp quản lý việc nhà một tay.
Diệp Gia Dĩnh nhìn ông rất hòa khí, là một người có thể chung sống tốt, cho nên khách khí giới thiệu bản thân một chút, nói cô tên là Diệp Gia Dĩnh, trước kia làm công việc ở trường quay, nghe bạn bè giới thiệu nơi này muốn tìm đầu bếp, gần đây lại vừa đúng lúc cô được rảnh rỗi nửa tháng, người bạn của cô cảm thấy cô nấu ăn không tệ cho nên mới giới thiệu tới.
Ông Hạ cũng không dài dòng, trực tiếp đưa cô tới phòng bếp, đi một vòng giới thiệu: “Diệp tiểu thư, ở đây có toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, hẳn là đủ cho cô dùng, cô chỉ cần nấu ba món ăn một món canh là được, hôm nay thời gian có chút eo hẹp, không cần quá phức tạp, chỉ cần mùi vị được, làm đơn giản một chút cũng không sao.”
Ba món một canh, ít như vậy sao?” Diệp Gia Dĩnh có chút kinh ngạc,bình thường cô và Ba Niăn cơm chỉ có hai người cũng nấu ba món ăn một hoặc hai món canh.
Ông Hạ cười một tiếng: “Thật ra thì đây cũng là hơi nhiều, chủ nhà ở đây họ Hạ, tuổi không lớn lắm, là ông chủ kinh doanh, bối cảnh gia đình rất tốt, chỉ là người trẻ bây giờ đều rất có cá tính, cậu ấy không muốn ở cùng với cha mẹ mình, một mình ở đây, cô làm cơm cho một mình cậu ấy ăn, cho nên ba món ăn một món canh là đủ.”
“Oh.” Diệp Gia Dĩnh hiểu ra, nghĩ thầm người này chính là một mình ăn cơm còn phải mướn đầu bếp, nhìn dáng dấp nhà này trừ người chăm sóc anh ta là ông Hạ thì còn có một người quản gia muốn học nấu ăn, thật là đủ xa xỉ.
Ông Hạ lại dặn dò: “Không cần cay, đừng quá mặn, cũng không thể quá ngọt, dầu cũng không cần nhiều.”
Diệp Gia Dĩnh vừa nghe, thật sao! Khẩu vị thật giống với con trai Diệp Ba Ni của cô, cho nên thuận miệng hỏi: “Có phải cũng không thể quá sống hoặc là quá chín, rau thì phải xào cuối cùng? Thỉnh thoảng làm một ít đồ tráng miệng ngọt vị trái cây?”
Ông Hạ cao hứng: “Diệp tiểu thư, cô thật thông mình, tôi mới nói đại khái cô đã đoán được khẩu vị Hạ tiên sinh nhà chúng tôi.”
Diệp Gia Dĩnh gật đầu, nắm chắctâm lý: vị này và Ba Ni ăn đồ ăn giống như nhau.
Lần này giảm bớt chuyện, cũng không cần phải tốn công sức suy nghĩ món ăn, cô kiểm tra phòng bếp rồi chuẩn bị tất cả nguyên liệu thật tốt, sau đó lôi sách dạy nấu ăn hai ngày trước nấu cho Diệp Ba Ni ra dùng một chút.
Làm một chút cà chua nhồi thịt, một ít bắp xào với cà chua, món khai vị chua ngọt rất ngon miệng, cà chua nhồi thịt và bắp thật ngon; còn có rau lan, đậu hủ Bắc, dầu nấu lên đợi đến khi đậu và rau lan ra nước, cuối cùng dùng nước canh loãng đưa ra; một mùi thơm ngào ngạt, ăn với thịt kho tàu, bò viên; một chén súp tôm hải sản tuy lượng không nhiều, nhưng bên trong lại vô cùng phong phú. Trong súp có cá mực, cà rốt, thịt bò, cà chua nhỏ, cùng chút rau cần cắt nhỏ.
Diệp Gia Dĩnh bận rộn tới sáu giờ tối, ba món một canh đã làm xong, đại công cáo thành, vỗ vỗ lòng bàn tay tự tin chạymười phần rồi xe về nhà, nghĩ thầm nếu như thức ăn cô nấu còn không hợp khẩu vị, thì cái vị Hạ tiên sinh kia cũng không cần tốn sức đi tìm đầu bếp nữa. trực tiếp uống thuốc dinh dưỡng mà sống qua ngày đi.