Nhặt Được 201 Vạn

Chương 20



Edit: Thiên Kết

Beta: Tịnh Yên

Từ góc độ người đứng xem mà nói, Diệp Gia Dĩnh không có suy nghĩ gì nhiều về người anh trai Diệp Thừa Trạch này.

Đừng nói nhà có tiền thì mối quan hệ con cái không tốt rồi tranh giành tài sản, chỉ cần nhà bình thường, bậc cha chú lưu lại bất động sản gửi ngân hàng, có rất nhiều con gái trong nhà đánh nhau vì khối tài sản này.

Đây giống như là một cuộc chiến không có mùi thuốc súng, từ khi mẹ Diệp Gia Dĩnh giở thủ đoạn, không đánh mà thắng mẹ Diệp Thừa Trạch, lấy thân phận tiểu tam công khai tiến vào nhà họ Diệp thì từ lúc này mọi chuyện đã bắt đầu.

Lúc mẹ Diệp Gia Dĩnh còn sống, Diệp Thừa Trạch luôn ở thế bất lợi trong cuộc tranh đấu này, thậm chí ngay cả tài sản của mẹ ruột anh, thứ vốn nên do anh trực tiếp thừa kế cũng không thể giữ được, bị buộc phải chia sẻ với Diệp Gia Dĩnh. Nếu như không phải quả thực bản thân anh ta có năng lực lớn, đứng vững ở Diệp Thị, trông coi phần lớn công việc của công ty, thì e rằng trước khi cha qua đời đã bị mẹ Diệp Gia Dĩnh thuyết phục mà sửa đổi di chúc, đem phần lớn tài sản để lại cho mẹ con cô.

Nhưng trời cao đúng là công bằng, mẹ Diệp Gia Dĩnh ngoài có tài năng thiên phú bẩm sinh về tranh đoạt đàn ông và tài sản, phương diện giáo dục con cái lại hết sức tệ, trừ cưng chiều con gái Diệp Gia Dĩnh ra chỉ có dung túng.

Trong khi Diệp Thừa Trạch khắc khổ cố sức học hành về chuyên ngành tài chính ở Pennsylvania Mỹ, thì Diệp Gia Dĩnh không hề đếm xỉa đến việc học, lúc học trung học bị nợ môn, toàn bộ thời gian đều chăm chú vào ăn uống, thời trang và các nam sinh anh tuấn.

Khi Diệp Thừa Trạch học thành tài trở về nước, vào Diệp Thị làm việc, để thân phận xuống, bắt đầu từ chức vị thấp nhất, từng bước đi lên thì Diệp Gia Dĩnh bước vào cuộc sống đại học mơ mơ màng màng, tùy ý hưởng thụ tuổi trẻ.

Khi Diệp Thừa Trạch bước vào tầng lớp quản lý công ty, từng bước nắm chắc công ty trong tay thì Diệp Gia Dĩnh phải tốn không ít tiền để tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi tham gia các buổi đấu giá trong tuần lễ thời trang trên khắp thế giới, rồi đi xem các trận đấu thể thao đỉnh cao, ra vào sòng bài, ngồi du thuyền ra biển, bao nuôi minh tinh thỏa mãn với cuộc sống.

Sau khi mẹ Diệp Gia Dĩnh bệnh rồi mất, những ngày tốt đẹp của Diệp Gia Dĩnh cũng kết thúc, thất bại là điều khó tránh khỏi.

Nhưng cuộc đời này của cô trôi qua quá suôn sẻ, được mẹ nuôi dưỡng hết sức chu đáo, không biết thay đổi cũng không có nghị lực và dũng khí gánh chịu hậu quả thất bại, khi đối mặt với khó khăn và nghịch cảnh cô chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó chính là tự sát để trốn tránh tất cả.

Bây giờ Diệp Gia Dĩnh cũng có chút cảm thán và thổn thức về lý do tự sát của chủ trước thân thể này. Giàu cũng có cái lo của giàu, nghèo cũng có cái vui vẻ của nghèo, cũng không đến mức bị sỉ nhục như thế.

Mặt khác khi làm việc này cô cũng không suy nghĩ thấu đáo, cô muốn được giải thoát, nhưng còn Diệp Ba Ni thì sao? Trở thành trẻ mồ côi đáng thương, những thứ khác không nói, nói đến những bắt bẻ của Diệp Ba Ni trong ăn uống hàng ngày, trừ mẹ ruột ra thì có mấy người bên ngoài có tính kiên nhẫn để đút cho nó ăn no?

Từ tất cả những điều ở trên tổng hợp lại, Diệp Gia Dĩnh không có quá nhiều nhận xét phiến diện với anh trai của chủ trước thân xác này, nhưng cảm thấy rất may mắn khi trời xui đất khiến để cô trở thành Diệp Gia Dĩnh, có thể sẵn lòng chăm sóc thật tốt cho đứa nhỏ.

Hiện tại cô theo thói quen khi nhìn thấy Diệp Thừa Trạch thì cả người sẽ không được tự nhiên, rất muốn trợn mắt với anh ta, cười nhạo mình một trận.

Cô cứng rắn nhịn xuống vì không muốn nhiều lời ở trước mặt người làm thêm giờ Chu Mai, chờ khi Chu Mai đi thì lập tức nói với Diệp Thừa Trạch: “Tôi không biết ông chủ Diệp có thói quen mang theo một chục thẻ đi xe, thật hiếm.”

Sắc mặt Diệp Thừa Trạch không biến đổi: “Đây là phúc lợi của nhân viên công ty, lúc ở trên xe anh có lấy vài cái.” Nói xong ‘pằng’ lại đặt một con cờ xuống, sờ sờ đầu Diệp Ba Ni: “Ba Ni, cháu thua.”

Diệp Ba Ni càng điềm tĩnh hơn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan xinh đẹp không nhúc nhích, mày cũng không nhăn lại, chỉ “dạ” một tiếng, sau đó bắt đầu thu cờ.

Trong bụng Diệp Gia Dĩnh thầm khinh bỉ lời nói của Diệp Thừa Trạch: gạt người sao, chút phúc lợi ít như vậy mà anh cũng mang ở bên người? Chẳng lẽ tính khi gặp nhân viên nào chưa có thì thuận tay phát cho người đó sao, loại chuyện nhỏ như vậy anh còn phải tự mình quan tâm thì người quản lý có thể từ chức đi rồi.

Sau đó lại phỉ nhổ anh ta chơi cờ nhảy thắng con trai: đánh cờ với con nít mà cũng không chịu nhường nhịn chút nào cả, thắng Ba Ni anh rạng rỡ lắm sao?

Lúc này Diệp Thừa Trạch mới xoay người lại, nhìn Diệp Gia Dĩnh từ trên xuống dưới, hình như là không hài lòng lắm với bộ dáng bây giờ của em gái: “Em lại đi làm thêm cái gì vậy? Làm đến nỗi mặt mũi đầy mồ hôi?”

“Tôi....” Diệp Gia Dĩnh cũng không muốn nói cho anh ta biết mình đi dạy nấu ăn: “Có gì mà phải ngạc nhiên như vậy, thời tiết bây giờ hơi nóng, tôi chạy xe đạp nửa tiếng nên mới như vậy.” Nói xong cô khom lưng rút khăn giấy trong hộp trên bàn trà ra lau mặt.

“Chạy xe đạp nửa tiếng?” Diệp Thừa Trạch cau mày, há hốc mồm muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra được.

Diệp Ba Ni chợt giật nhẹ ống quần Diệp Gia Dĩnh, Diệp Gia Dĩnh khom lưng xuống hỏi nó: “Ba Ni, sao vậy?”

“Mẹ, cười lên nào.” Diệp Ba Ni nhỏ nhẹ yêu cầu.

Diệp Gia Dĩnh lập tức cho thằng bé một nụ cười tươi: “Để làm gì?”

Bàn tay nhỏ bé của Diệp Ba Ni đưa gương mặt cô về phía Diệp Thừa Trạch: “Cười.”

Nụ cười tươi trên gương mặt Diệp Gia Dĩnh chợt cứng lại, vội vàng đứng thẳng lên, tức giận gõ đầu nhỏ của Diệp Ba Ni: “Không được chọc ghẹo mẹ.”

“Không có, mặt mẹ nghiêm túc khó coi quá, hù dọa cậu.” Diệp Ba Ni bởi vì thấy cô từ khi mới vào nhà đã nghiêm mặt, thật sự nhìn không thoải mái, còn cảm giác cô đang hù dọa khách.

Diệp Gia Dĩnh bĩu môi, nghĩ thầm đúng là con sói mắt trắng, Diệp Thừa Trạch cho con cái gì tốt, thế mà con đã theo phe anh ta rồi? Trịnh Minh Duệ và Lý Hạo Nhiên cũng thường tới nhưng tại sao không bao giờ thấy con nhiệt tình thế? Lại còn không biết xấu hổ mà cười cười, tên tiểu bại hoại này! Cho tới bây giờ con còn chưa từng cười với mẹ một cái.

Nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn là sẽ không trách mắng con trai, cô không thể làm gì khác hơn là xoa xoa mặt: “Mẹ thật mất mặt, vừa rồi mẹ mới thổi gió, trên mặt ó chút cứng ngắc. Yên tâm, lá gan của cậu con rất lớn, không hù dọa được cậu ấy đâu.”

Diệp Thừa Trạch ngó qua chỗ khác, bả vai run lên không biết vì ho khan hay vì cười, dù sao khi quay trở lại cũng đeo lên khuôn mặt hết sức bình thường, đứng lên: “Anh đi đây, Ba Ni, hôm nay đã muộn, lần sau bác sẽ để cho chú A Dũng tới chơi với cháu được không?”

Diệp Ba Ni gật đầu: “Được.”

Diệp Gia Dĩnh bừng tỉnh hiểu ra, thì ra đây chính là ‘chỗ tốt’ sao, xem ra Diệp Ba Ni nhớ đến việc lần trước A Dũng thành công khi hù cho ba An Tư Ý chạy mất, với bé đây là hành động vô cùng anh dũng, nên vẫn luôn để nó trong tim.

Diệp Ba Ni lắc lắc tay nhỏ chào tạm biệt Diệp Thừa Trạch, Diệp Gia Dĩnh cũng tiện thể giáo dục thằng bé một chút: “Ba Ni, khi gặp người lớn thì phải chào hỏi một tiếng, chỉ vẫy tay một cái là không lễ phép, ngộ nhỡ người ta không nhìn thấy thì sao? Còn tưởng con lười nói hẹn gặp lại với người khác.”

Diệp Ba Ni rất nghe lời, ngẩng đầu lên nói: “Hẹn gặp lại cậu.”

Sau khi Diệp Thừa Trạch đi, Diệp Gia Dĩnh vào phòng bếp chuẩn bị trái cây buổi tối cho con trai, vừa suy nghĩ xem cô có nên nói với Diệp Ba Ni là hãy tránh xa người cậu kia không.

Cắt quả dưa hấu ra làm đôi, lấy hết thịt ra, cắt thành miếng nhỏ, kèm theo chuối tiêu, thanh long, trái lê, một vài trái nho lớn, mấy quả anh đào, sau đó rưới lên một muỗng đường hoa quế, làm thành một tô dưa hấu vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

Phần còn dư lại cũng không bị lãng phí, bỏ đường trắng và nước vào nấu lên, sau đó bắt đầu gạt keo bong bóng qua một bên, khuấy đều, đem chút trái cây còn dư lại bỏ vào, cất vào hộp kính bỏ vào tủ lạnh, ngày mai cô có thể đưa đồ ăn ngọt đông lạnh cho Diệp Ba Ni.

Kỳ thật dạo gần đây đem bong bóng cá đổi thành thạch trái cây thì hương vị ngon hơn, nhưng Diệp Gia Dĩnh lại sợ thạch hoa quả có chứa chất phụ gia không tốt cho trẻ con, cho nên tình nguyện dùng bột keo bong bóng, tính toán ngày mai khi làm sẽ cho thêm một chút nước chanh vào, để che mùi vị của bong bóng cá.

Chờ đến khi mang dưa hấu ra, Diệp Gia Dĩnh cũng đã suy nghĩ kỹ: Vẫn thuận theo tự nhiên đi, đừng đem ân oán của người lớn vào thế giới của trẻ con, nên tạo một hoàn cảnh sống tốt cho Diệp Ba Ni, vừa có mẹ, vừa có họ hàng, sau này còn phải có bạn bè.

Nhưng mà vẫn phải cẩn thận hỏi một chút: “Ba Ni, hôm nay con vô tình gặp cậu ở cổng trường sao?”

Diệp Ba Ni dùng muỗng nhỏ múc dưa hấu ăn: “Dạ.”

“Đúng lúc cậu đi ngang qua hay là dừng xe chờ ở cổng nhà trẻ?”

“Chờ.”

“Cậu ấy đưa con về, sau đó dì Chu Mai mời bác ấy vào nhà ngồi?”

“Dạ.”

Diệp Gia Dĩnh tiếp tục kiên nhẫn dò hỏi: “Mẹ thấy hình như con rất thích cậu, tại sao lại vậy? Bởi vì lần trước cậu ấy giúp con dọa ba của An Tư Ý chạy mất?”

Diệp Ba Ni bắt đầu chọn một trái anh đào lớn ăn: “Dạ.”

“Nãy cậu con nói lần sau sẽ để cho chú Dũng tới chơi với con? Là con muốn như thế?”

Thằng bé ăn một quả nho lớn: “Dạ.”

Diệp Gia Dĩnh tận tình khuyên bảo: “Bảo bối, không cần học tính bạo lực như vậy, đánh nhau là không tốt.”

Thằng bé ăn tới thanh long: “Dạ.”

“Vậy cũng không cần chú Dũng chơi với con, mẹ có thể đánh cầu lông với con.”

Rốt cuộc Diệp Ba Ni cũng ngừng ăn, nâng mắt lên nhìn Diệp Gia Dĩnh với ý trách móc: “Con chơi cờ nhảy với cậu, cậu mới để chú Dũng qua chơi với con.” Ngụ ý là thằng bé đã chơi cờ nhảy với người kia rồi, sao có thể làm không công.

Diệp Gia Dĩnh im lặng, náo loạn nửa ngày thì ra là lúc nãy nó chơi cờ nhảy với Diệp Thừa Trạch chứ không phải là người ta chơi với nó.

Cô đứng dậy đến bên cạnh TV lấy một cái túi giấy chứa đồ chơi ra, cô tính lấy hai món đồ chơi cho Diệp Ba Ni chơi, còn những thứ khác sẽ tìm thời gian nói Diệp Thừa Trạch mang về, rồi nói cho anh ta biết, nếu muốn gặp cháu thì cô rất hoan nghênh, nhưng nếu muốn giúp đỡ người nghèo thì miễn, bây giờ cô cũng có thể coi là người sống rất tốt.

Qua ngày hôm sau thì chị Cố gọi điện thoại tới, Diệp Gia Dĩnh thật vui mừng, bộ phim kia mới được phát sóng đã nhận được phản hồi rất tốt, tỉ lệ người xem TV tăng liên tục, công ty quyết định sẽ quay tiếp phần hai của bộ phim, bên trên đã gửi thông báo xuống, ngày hai mươi tháng bảy này sẽ khai máy. Lần này tiện hơn nhiều, Diệp Gia Dĩnh chỉ cần trở về tiếp tục công việc là được. Tiếp tục công việc làm thêm ở đoàn phim, chị Cố cũng vỗ ngực bảo rằng vai nữ phụ số bốn cũng sẽ không bị thay người. Cho dù dựa vào quan hệ chen chút một chân là không công bằng, dù sau mỗi ngày cô đều đến đoàn làm phim để làm, không có việc gì thì đi khắp nơi tìm công việc tạm thời để kiếm tiền.

Ngày hôm sau khi Diệp Gia Dĩnh đi tới nhà họ Hạ thì lập tức nói chuyện này cho ông Hạ biết, cô làm đến hết tuần sau thì phải trở về phim trường rồi.

Ông Hạ cực kỳ nuối tiếc, ai oán than thở: “Tôi nghe nói công việc ở phim trường rất vất vả, cô không thể suy nghĩ một chút về việc tới đây làm việc lâu dài cho chúng tôi sao?”

Lúc nói những lời này, Diệp Gia Dĩnh đang đứng ở phòng bếp rộng rãi sáng ngời dưới lầu một hướng dẫn Sally làm món đậu hũ nhân ba món.

Trước tiên là phải đem tàu hủ non cắt thành miếng, lại để ít hành gừng tỏi, để không ác hương vị cá mực, tôm và hải sản. Sau đó rán đậu hũ, miếng cà rốt, để mấy viên đậu Hà Lan vào, trở đầu để gia vị quen thuộc vào xào đến chín là được.

Đây là món ăn của các gia đình bình thường, không khó nấu, mấu chốt ở chỗ phải nắm chắc độ lửa khi chiên đậu hũ, chiên quá non thì sẽ dễ bị nát, chiên quá già thì mùi vị sẽ không ngon, thời gian nấu cũng phải được tính toán cẩn thận, mực và tôm nếu nấu quá lâu cũng sẽ không ngon, nhưng đậu hủ không chín kỹ sẽ không ngon miệng, cho nên cần phải tìm thời gian thích hợp.

Sally cứ theo thường lệ, mang theo laptop ghi chép lại những bước làm, sau khi nghe thấy ông Hạ khuyên Diệp Gia Dĩnh ở lại thì cười: “Bác Hạ, bác cũng đừng khuyên nữa, ở trường quay có nhiều cơ hội nhìn thấy ngôi sao lớn, nói không chừng còn gặp được những đạo diễn biết thưởng thức, còn có thể đi đóng phim, đó chính là tiền đồ trước mắt. Chị Diệp có điều kiện tốt, vóc dáng xinh đẹp, ở lại chỗ này nấu ăn sẽ làm mai một tài năng của chị ấy.”

Diệp Gia Dĩnh nhìn Sally một cái, cảm thấy giọng nói của cô ta có vị chua, nhưng khi Sally quay lại công việc vẫn bày ra nụ cười ngọt ngào, làm như không phát hiện ra lời mình nói lúc nãy có điều gì sai.

Ông Hạ cũng không nghe ra được, lập tức nói tiếp: “Cậu Hạ nói tối nay cậu ấy sẽ tham gia một bữa tiệc rượu, cho nên sẽ về nhà sớm một chút, nói không chừng có thể gặp cô, nếu không mấy ngày cô làm ở đây cả người cậu ấy cũng chưa từng thấy thì sao được.”

Sally lập tức cau mày: “Tổng giám đốc Hạ cần gì phải như vậy, còn phải cực khổ chạy về nhà một chuyến, buổi tối có tiệc rượu thì sau khi tan việc cứ trực tiếp ở công ty chạy đi là được rồi? Tôi nghe dì Vương nói sát vách phòng làm việc của Tổng giám đốc Hạ có phòng nghỉ, cũng có thể thay quần áo ở đó luôn.”

Ông Hạ cười: “Cậu ấy không phải trở về để thay quần áo, mà là trở về ăn cơm, trong nhà có cơm ngon như vậy đương nhiên là phải về nhà ăn trước rồi mới đi. Tôi nói với cậu ấy vậy thì nên về sớm một chút, tình tình cô Diệp rất tốt, người thì xinh đẹp, tài nấu ăn cũng tốt, rất đáng để gặp gỡ, đảm bảo cậu ấy sẽ không hối hận.”

Diệp Gia Dĩnh không có hứng thú với cậu Hạ quen sống xa xỉ kia, chỉ cười cười một tiếng, nghĩ thầm tốt nhất anh ta nên về sau khi cô đi, tránh khỏi phải giới thiệu phiền toái, công việc ở đây không lâu dài, cũng không cần phải tạo mối quan hệ với chủ nhà.

Sally cau mày, nhìn trộm Diệp Gia Dĩnh một chút, thấy cô mặc một một cái áo sơ mi dài, đại khái là đã được giặt nhiều lần, có chút nhăn nhúm phai màu, phía dưới phối một cái quần màu sáng rất bình thường, mặc dù vóc dáng rất khá nhưng khi mặc bộ quần áo này lên thì không lộ ra vóc dáng gì, trên mặt cũng không có trang điểm, mái tóc dài được cột tùy tiện, ngũ quan đương nhiên là xinh đẹp, nhưng bị khói dầu hun, cùng với kiểu tóc khó coi nên sự xinh đẹp phai đi rất nhiều.

Xem xét lại bản thân mình, quần áo phong cách Tây chỉnh tề, buổi sáng dậy sớm những bốn mươi phút để trang điểm kỹ càng, lúc nấu ăn cũng chú ý giữ khoảng cách nhất định với chảo dầu, không để cho trên người ám múi khói dầu, trang phục là một chiếc váy hoa nhẹ nhàng phối với một chiếc áo len mỏng màu vàng, hình tượng toàn thân tốt hơn Diệp Gia Dĩnh một bậc.

Sau khi nhìn một lượt Sally thầm thở phào một hơi, ông Hạ có chút công việc, cái gì mà nửa tháng thì gặp gỡ tổng giám đốc Hạ nói chuyện chuyên môn một lần.

Trong lòng đang oán giận, bên ngoài liền truyền đến tiếng xe hơi, tiếp đó là tiếng ân cần hỏi thăm của dì Vương vang lên, là cậu Hạ đã trở về.

Đôi mắt Sally sáng lên: “Tổng giám đốc Hạ đã trở lại.”

Chỉ một lát sau dì Vương tiến vào mang theo một cái chén sứ pha trà màu xanh, nói buổi sáng cậu Hạ đã cảm thấy cổ họng có chút khó chịu, lập tức đi pha một tách trà thấm giọng cho anh ta.

Sally vui mừng: “Vừa đúng lúc hôm nay cháu nấu chè hạnh nhân với quả lê, thấm giọng rất tốt, dì Vương, dì đừng pha trà, cứ múc một chén chè đem lên.”

Nói xong cô ta liền buông miếng đậu hũ trong tay ra, bưng chén chè hạnh nhân tuyết lê vui vẻ ra ngoài.

Diệp Gia Dĩnh nhìn cô ta mà mí mắt giật giật, cô nghĩ thầm chè hạnh nhân tuyết lê này là cô làm, cô ta chỉ ở bên cạnh ghi chép lại các bước, tiện tay cầm hũ đường. Cô lắc đầu một cái, tiếp tục rửa đậu hũ, tối nay sẽ làm canh gà nấu với đậu hũ, canh đã nấu gần chín, đậu hũ rán xong để qua một bên, lúc để lên bàn suýt chút nữa đã phỏng rồi.

Bởi vì Sally là do dì Vương giới thiệu tới, cho nên khi nhìn thấy Sally nhanh chân chạy đi, đem công việc đang làm ném lại cho Diệp Gia Dĩnh thì bà cảm thấy có lỗi muốn tới phụ cô, nói xin lỗi: “Đứa bé Sally này thật ra rất tốt bụng, chính là tính tình có chút gấp gáp, luôn nhìn đầu mà chẳng nhìn đuôi.”

Diệp Gia Dĩnh nhún nhún vai, cô cảm thấy tính tình của cô Sally này thật chẳng ra gì, cũng may là mấy ngày nữa cô cũng hết làm việc ở đây, nếu không muốn làm việc chung với loại người như này thật sự rất phiền toái, ông Hạ là người hiền lành, dì Vương là người thân nên mới có thể chịu đựng được cô ta.

Một ít đậu phụ được hai người nhanh chóng nấu xong, Diệp Gia Dĩnh lau tay lấy tạp dề xuống, đem công việc hôm nay hoàn thành hết rồi chuẩn bị về nhà: “Dì Vương, cháu về đây, lát nữa dì dặn Sally có gì hâm lại, đừng nấu chín nữa.”

“A, được rồi, tôi sẽ nói cho nó biết.”

Diệp Gia Dĩnh cầm túi xách đi ra khỏi phòng bếp, liền chạm mặt một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm chén hầm cách thủy đi trên hành lang, cô thầm nghĩ mọi người trong nhà cô đều biết, người chưa từng thấy này chắc chắn là cậu Hạ, Diệp Gia Dĩnh lập tức dừng lại, lễ phép cười với người đang tới một cái.

Sally đi theo sau cậu Hạ vội vàng nói: “Tổng giám đốc Hạ, anh ăn xong rồi thì gọi em lên giúp anh dọn dẹp, cần gì phải tự mang chén xuống.”

Vóc dáng cậu Hạ chỉnh tề, nhìn rất có sức sống, mặt mày rất dễ nhìn, cả người toát lên phong cách trầm ổn, tác phong nhanh nhẹn, thấy Diệp Gia Dĩnh đầu tiên là chớp mắt mấy cái, sau đó sắc mặt chợt biến đổi, khẽ nhếch miệng, vốn là muốn bắt chuyện, nhưng tất cả lời nói đều kẹt cứng trong miệng, anh ta nhất thời ngây ngẩn cả người.

Vừa đúng lúc ông Hạ đi tới, lập tức giới thiệu: “Vị này chính là cô Hạ.”

Diệp Gia Dĩnh nhìn phản ứng của cái cậu Hạ này trong lòng chợt cảnh giác, thầm kêu không ổn, vị này là người quen trước kia của Diệp Gia Dĩnh phải không, biết cô… lại nói, đây là chuyện không có khả năng, nếu như bị nhận ra thì cực kỳ xấu hổ, cô vội vã cúi đầu: “Thật xin lỗi, con tôi đang ở nhà chờ, tôi đi trước.”

Cô nghiêng người đi ngang qua ông Hạ và cậu Hạ, bước chân rất nhanh, sau khi mở cửa dường như nghe thấy tiếng của cậu Hạ ở sau kịp phản ứng hô lên một tiếng: “Ai, cô....”

Diệp Gia Dĩnh coi như không nghe thấy, vội đạp xe rời đi như một làn khói, trong lòng thầm đưa ra quyết định, mấy ngày sau này đều đến sớm một chút, nhất định mỗi ngày phải ra về trước sáu giờ, ngàn vạn lần không thể đụng mặt với cái người tổng giám đốc Hạ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.