"Không sai, chắc hẳn phải tập luyện trước." Lý Hạo Nhiên cũng đi tới cúi xuống nhìn kịch bản Diệp Gia Dĩnh cầm trong tay, sau đó nói với cô: "Vừa nãy tôi nghe thấy đạo diễn Khương đang tìm cô, chắc là muốn nói chuyện với cô về việc thêm tình tiết cho bộ phim."
"Ờ." Diệp Gia Dĩnh đứng lên: "Ông ấy ở đâu?"
Lý Hạo Nhiên đáp: "Ở chỗ của chị Dụ Hoa, cùng đi đi, tôi cũng đang có việc muốn tìm chị Dụ Hoa."
Diệp Gia Dĩnh xấu hổ cười với Hoắc Triệu Minh một chút, sau đó bước đi cùng với Lý Hạo Nhiên, đi đến nửa đường bỗng nhiên Lý Hạo Nhiên rẽ qua một cái, kéo Diệp Gia Dĩnh vào phòng trang điểm của mình, đóng cửa lại: "Không phải đã bảo cô là không được thân thiết với Hoắc Triệu Minh quá sao?"
Từ trước đến nay đối với Diệp Gia Dĩnh, công việc đều đứng đầu: "Đi gặp đạo diễn trước, lát nữa quay lại nói sau."
Lý Hạo Nhiên: "Đạo diễn Khương không tìm cô, là tôi tuỳ tiện lấy cớ."
"Lấy cớ à." Nếu không cần nhanh chóng đi gặp cấp trên, Diệp Gia Dĩnh lập tức thu lại bàn tay đang định mở cửa, kiên nhẫn giải thích: "Vừa nãy tôi và Hoắc Triệu Minh đang nói chuyện về đoạn diễn mới thêm vào, chính là đoạn tôi diễn với anh ta, dù sao cũng phải chuyện trước chứ." Thế là nói cho Lý Hạo Nhiên nghe đoạn tình tiết mình sợ diễn không tốt.
Lý Hạo Nhiên là một người rất chuyện nghiệp, có một sự nhiệt tình phát ra từ tận đáy lòng với những gì liên quan đến diễn xuất, tiếp đó còn nghiêm túc đứng lên, cầm lấy kịch bản trong tay Diệp Gia Dĩnh, đặc biệt dùng bút viết những nét chính quan trọng ra bên cạnh, sau đó nói: "Bộ phim này của chúng ta là phim thần tượng, đối tượng người xem chủ yếu là những nam nữ trẻ tuổi, phần lớn là học sinh, cho nên không có động tác quá tiêu chuẩn, bảo các cô diễn thêm đoạn này chỉ là cho vui, thật ra không có tình tiết tình cảm mãnh liệt nào cả. Không khó, không cần luyện tập trước với Hoắc Triệu Minh, tôi chỉ cho cô. Chú ý vài nét quan trọng là được, yêu cầu của đạo diễn với cô không cao lắm, cũng sẽ không cho cô nhiều thời gian diễn chính trong cảnh, lúc ấy chủ yếu là nhìn Hoắc Triệu Minh, cô chỉ cần phối hợp tốt với anh ta."
Nói xong lập tức bày ra tư thế: "Đến đây, nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện xúc động nhất trong lòng cô."
Diệp Gia Dĩnh nghe theo nhắm mắt lại, trong đầu lập tức xuất hiện một hình xăm bụi gai đầy yêu dã, kéo dài từ thắt lưng đến cái mông vểnh lên.
Lại mở mắt ra đối mặt với chủ nhân hình xăm, trước mặt còn có phần rõ nét.
Lý Hạo Nhiên không biết cô đang nghĩ gì, nhìn thấy thần sắc của cô gật gật đầu: "Không tồi, bây giờ tôi chính là nhân vật Hoắc Triệu Minh đang uống rượu, trong lòng tràn đầy không cam nguyện và tức giận, cô đến đây đỡ tôi."
Anh không hổ là ngôi sao có tác phong hành động, vừa nói xong cơ thể hơi nghiêng nghiêng, cau mày, ánh mắt thay đổi thành mờ mịt, lập tức bày ra một bộ dạng mượn rượu phát tiết, toàn thân không kiềm chế được hơi thở có phần mơ mơ màng màng.
Diệp Gia Dĩnh cố hết sức nâng cánh tay anh, thất tha thất thểu đỡ anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong miệng cũng không quên nhắc lại lời thoại: "Mạc Phi! Anh làm sao vậy? Sao lại say thành thế này!"
Lý Hạo Nhiên còn đang ôm đầu thì thào tự nói: "...Phụ nữ xấu xa, còn giả bộ trong sạch trước mặt tôi!.... giả bộ trong sạch! Thật sự tưởng mình là bá chủ sao! Còn không nhìn xem...." Liếc mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh: "Cô là ai?"
Diệp Gia Dĩnh: "Tôi...."
Lý Hạo Nhiên đột nhiên cười xấu xa: "Bất kể là ai cũng được, cho dù là phụ nữ vừa tầm thường lại đáng ghét Phương Văn Vi kia cũng được, hôm nay bổn thiếu gia tôi đều không cự tuyệt, đến đây!" Không phân biệt nặng nhẹ ôm tay cô.
Diệp Gia Dĩnh bị anh siết chặt eo, ôm sát vào người, cả người cứng lại, cắn môi do dự một lát, lập tức run lẩy bẩy cúi đầu, thử hôn một cái lên cái trán mượt mà của anh.
Lý Hạo Nhiên lập tức ngồi thẳng người mở mắt ra, sửa lại lỗi cho Diệp Gia Dĩnh: "Này, không đúng, cô nghĩ cô đang hôn Ba Ni chắc! Bây giờ phải tình ý triền miên hôn tôi một cái, không phải như hôn trẻ con!"
Đây là lần đầu tiên Diệp Gia Dĩnh hôn sinh vật nam tính ngoài Diệp Ba Ni, mặc dù chỉ hôn trán, nhưng cũng có phần căng thẳng, hiếm có khi thấy Lý Hạo Nhiên lại dịu dàng lễ độ, lập tức nhỏ giọng nhẹ nhàng nói cho anh biết: "Đúng vậy mà, trong kịch bản viết như thế." Đọc cho anh nghe: "Cố gắng lấy hết can đảm, sau đó đặt một nụ hôn đầy tình yêu lần trán anh ta. Sau đó.... sau đó không còn gì nữa, trực tiếp nhảy thẳng đến đoạn bồn tắm lớn."
"Hả?" Lý Hạo Nhiên cầm kịch bản mở ra xem: "Là hôn trán, vừa nãy tôi không chú ý, đúng là phim cho học sinh xem, ngây thơ như vậy, nhưng đối với cô mà nói thì đó là chuyện tốt, độ khó khi diễn giảm đi không ít."
Diệp Gia Dĩnh liên tục gật đầu, rất đồng ý cái quan điểm này.
"Cứ vậy đi, chỗ này là bồn tắm lớn." Lý Hạo Nhiên lại tìm một chỗ, muốn mô phỏng tiếp cảnh bồn tắm lớn.
Diệp Gia Dĩnh nhìn đồng hồ, kinh ngạc phát hiện thời gian trôi qua quá nhanh: "Trời ơi, tôi bỏ lỡ tuyến xe rồi!"
Lý Hạo Nhiên cũng nhìn đồng hồ: "Quả là đã qua giờ rồi." Thả tay: "Tôi cũng không có cách nào, buổi tối tôi phải ở lại đây chụp một tấm ảnh quảng cáo, không thể đưa cô về. Nhưng mà tôi nhớ rõ bốn mươi phút nữa chắc là có một tuyến xe tiếp theo đúng không?"
Diệp Gia Dĩnh nhìn thấy trong mắt Lý Hạo Nhiên hiện lên vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ, đành chịu: "Đành phải đi vậy." Xem ra, mặc dù vị này vui lòng thay Hoắc Triệu Minh luyện tập với cô, nhưng hờn giận trong lòng đối với cô còn chưa tiêu tan đâu.
Hôm nay người giúp việc theo giờ Chu Mai có chút việc, may là có dì Vương đến học nấu ăn ở nhà, Chu Mai gọi điện cho Diệp Gia Dĩnh xong, giao Diệp Ba Ni cho dì Vương rồi đi.
Diệp Gia Dĩnh vốn cho rằng dì Vương là người có nhiều kinh nghiệm, thường ngày lại là người rất cẩn thận, ở nhà giúp chăm sóc Diệp Ba Ni một lúc chắc chắn không thành vấn đề. Không ngờ sau khi về nhà thì hết sức ngạc nhiên phát hiện hình tượng của dì Vương vô cùng thảm hại, khuôn mặt ửng hồng, đầu đầy mồ hôi ngồi trên ghế sa lon dùng quyển tạp chí ra sức quạt gió cho mình, quần áo trên người co dúm lại, ngay cả mái tóc luôn gọn gàng cũng lộn xộn, vài giọt mồ hôi chảy dài trên gáy.
Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc: "Ai u, dì Vương, dì sao vậy?”
Dì Vương rên rỉ: "Cô Diệp, con của cô đáng yêu thì rất đáng yêu, khiến người khác mệt mỏi cũng rất khiến người khác mệt mỏi. Lúc Chu Mai còn ở đây bé còn vô cùng im lặng, Chu Mai vừa đi bé bảo tôi chơi bóng cùng bé, đầu tiên là tung bóng nhỏ, sau đó là ném bắt bóng, cuối cùng còn bắt tôi nhất định phải đội bóng cho bé xem, tôi thật sự không có khả năng chơi cái này, nhưng bé lại dùng ánh mắt đáng thương chớp chớp nhìn tôi, tôi thực sự không từ chối được! Tiểu gia hoả này! Từ nay về sau tôi cũng sợ bé đến mức không dám tới."
Diệp Gia Dĩnh im lặng liếc mắt nhìn qua thân thể bé nhỏ thẳng tắp, ngồi ngay ngắn cạnh bàn uống trà, Diệp Ba Ni dùng bút sáp màu vẽ tranh, vẻ mặt cực kỳ trầm lặng, giống như đứa trẻ làm người khác mệt nhoài trong miệng của dì Vương không phải là bé.
Diệp Gia Dĩnh không có mồ hôi cũng đưa tay lên lau trán, để túi xách xuống rồi đi vào toilet rửa mặt, sau khi đi ra nói với dì Vương: "Hôm nay làm sao bây giờ? Không kịp nấu ăn, vừa nãy tôi gọi điện nhờ Chu Mai băm nhuyễn thịt rồi, buổi tối định nấu bún thang cải trắng cho Ba Ni. Dì gọi điện cho ông Hạ bảo đừng chờ, ngoài ra dì đi chuẩn bị cơm chiều cho cậu đi."
Dì Vương còn đang quạt gió hạ nhiệt cho mình: "Lúc cô gọi cho Chu Mai tôi đang đứng gần đó, nhưng hôm nay ông Hạ không ở nhà, bị bà nhà tìm về bàn bạc chuyện gì đó, tôi lập tức gọi thẳng cho cậu, nhờ mua hai hộp cơm ở quán cơm nhỏ trước cửa nhà. Cậu ấy nói khỏi cần, đúng lúc cậu ấy đang ở gần đây, tiện thể đến đây cùng ăn là được rồi."
"Đến đây cùng ăn?" Diệp Gia Dĩnh trừng to mắt, tưởng mình nghe lầm, xác định lại: "Tới nhà tôi, ăn cơm cùng chúng ta??!!!" Dì Vương: "Đúng vậy."
Diệp Gia Dĩnh nghẹn họng: "Anh, anh ta cũng quá dễ tính rồi?"
Dì Vương không nghe ra trong lời nói của cô có phần không vui, còn nói theo: "Tôi cũng hiểu được, cô Diệp, cô không cần lo lắng, không có việc gì đâu, thật ra con người cậu Hạ tốt lắm, tôi đoán cậu ấy chắc chắn là đi ra ngoài làm việc, đúng lúc đi ngang qua đây, lập tức ghé vào. Cô không biết đâu, thầy Ngô nấu cơm hồi trước ở nhà chúng tôi là làm người làm rất lâu ở nhà họ Hạ, cậu chủ quen ăn đồ nhà, không thích ăn mấy thứ bên ngoài, cả đời lão Ngô này bây giờ thành bệnh nhân lại có vấn đề lớn, may là hai tuần qua có cô mới ổn định đó."
Diệp Gia Dĩnh đau đầu, nghĩ thầm, không phải là tôi lo lắng, mà tôi …. tôi …., trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra từ thích hợp để hình dung tâm trạng của mình, muốn từ chối trước, vừa mới nói ra một câu: "Tôi cảm thấy không quá thích hợp."
Chuông cửa cũng đã vang lên, dì Vương vội vàng đi mở cửa: "Cậu ấy đến rồi, tôi nói cô Diệp này, cô thật sự không cần lo lắng, không có việc gì đâu, con người cậu Hạ tốt lắm!"
Trong chốc lát Diệp Gia Dĩnh muốn ôm con trai vào lòng ca ngợi một lát, vừa nãy chơi bóng giày vò người, rất có khả năng dự đoán trước, làm quá tuyệt!
Dì Vương thường ngày nhìn có vẻ rất khách khí, nhưng sao lúc quan trọng lại đáng ghét như vậy! Đây là nhà của cô kia mà, dì tự tiện gọi người đến đây ăn cơm, mà lại có ý như đang mời một khách quý đến cho cô vậy, bảo cô đừng quá lo lắng!
Thật sự là buồn cười! Tôi thấy phiền còn không kịp, lo lắng cái gì!
Ngó sang Diệp Ba Ni, quyết định nếu việc đã đến nước này, vậy nể mặt con trai không tính toán nhiều, chỉ coi như người quen, mời anh ta ăn một bữa cơm chiều.
Thầm hạ quyết tâm ngày mai phải gọi điện cho ông Hạ ngay, bảo ông là mình vừa nhận được thông báo khẩn cấp của tổ diễn viên, mấy tuần tiếp theo phải đi sớm về khuya bận rộn làm việc mỗi ngày, không có thời gian chỉ dạy dì Vương, mong dì không cần đến nữa.
Giống như tất cả những người lần đầu tiên đến nhà của Diệp Gia Dĩnh, Hạ Vũ vừa đi vào đã nhìn qua xung quanh nhà trọ của cô trước, sau đó mới quét ánh mắt sang Diệp Gia Dĩnh, thản nhiên gật đầu một cái: "Thật ngại, đã làm phiền."
Diệp Gia Dĩnh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Đừng ngại, nếu đã đến thì cứ ngồi một lát đi, tôi đi nấu cơm tối đây."
Có lẽ Hạ Vũ không ngờ cô sẽ khách sáo như vậy, sửng sốt một chút, buột miệng nói: "Không sao, tôi không vội, chậm một chút cũng được."
Diệp Gia Dĩnh nói thẳng: "Không phải lo cho anh, tôi sợ con tôi bị đói."
Hạ Vũ không nói gì.
Diệp Gia Dĩnh dặn dò Diệp Ba Ni: "Ba Ni, vào phòng bếp đánh trứng hộ mẹ được không?"
Diệp Ba Ni rất thích làm mấy chuyện linh tinh như đánh trứng gà, nhào bột, vừa nghe thì để bút màu xuống, ngoan ngoãn đi vào. Mặc dù có khách đến, nhưng mẹ không bảo bé chào hỏi, bé vui lòng không lên tiếng.
Diệp Gia Dĩnh để Diệp Ba Ni từ từ đánh một quả trứng, còn mình bắt đầu rửa hành và gừng. Để dì Vương và Hạ Vũ đợi ở phòng khách, dù sao cũng không cần lo hai người này sẽ làm ra chuyện mất mặt như lục lọi lung tung hay trộm đồ đạc linh tinh.
Mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn với dì Vương, nhưng nấu ăn lại không chút qua loa đại khái, đầu tiên đem hành lá và gừng đã gọt vỏ cắt nhuyễn, bỏ chỗ thịt đã nhờ Chu Mai băm nhỏ vào, để thêm trứng gà đã đánh bông vào, thêm một muỗng nhỏ muối ăn nữa và trộn đều lên.
Đun nước sôi, đem thịt đã ngấm gia vị nặn thành từng viên nhỏ bằng đầu ngón tay cái, bỏ vào trong nồi nước sôi chần đến khi chín rồi múc ra.
Lấy vài lá rau cải thìa đã rửa xắt ra, xào qua trong chảo.
Mặt khác lại dùng một nồi nước sôi đun nước cốt thịt, thêm một muỗng nhỏ rượu làm gia vị, rắc lên trên mặt nước vài con tôm khô, thêm một ít nấm hương thái hạt lựu. Đến khi nước sủi tăm thì lần lượt cho thịt viên đã chín vào, tiếp theo là rau cải, cuối cùng nếm thử, nếu nhạt thì cho chút muối, rắt lên trên một ít rau thơm băm nhuyễn, một mùi hương tươi ngon của bún thang cải trắng lập tức toả ra.
Nấu bún thang không sợ người kén ăn, Diệp Gia Dĩnh chuẩn bị sẵn một bát bún thang nhỏ cho con trai, không phải sợ hết, mà muốn bỏ vào trong tủ lạnh để dùng sau, thích hợp ăn khi không kịp nấu.
Sau khi làm xong bưng ra, chỉ thấy Hạ Vũ là người lịch sự đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem tài liệu, dì Vương ở một bên đứng ngồi không yên, có vẻ không được tự nhiên. Nếu không phải là sợ một mình Hạ Vũ ngồi ở phòng khách có phần không hay, dì đã sớm chui vào phòng bếp giúp đỡ, thấy cuối cùng Diệp Gia Dĩnh đã làm xong, vội vàng qua đó cùng bê bát đũa.
Diệp Gia Dĩnh cắt một ít bánh gạo nếp ngó sen đã chuẩn bị sẵn trong trong tủ lạnh, bên trên rưới thêm một ít mật ong và đường hoa quế, lại nhanh tay nhanh chân trộn một ít dưa chuột chua ngọt thái thành miếng để trên bàn.
"Được rồi, xong rồi, ăn cơm thôi!" Dì Vương dọn xong bát đĩa thì gọi.
Diệp Ba Ni từ phòng bếp đi ra ngồi cạnh Hạ Vũ vẽ tranh nghe thấy thế lập tức để mọi thứ trong tay xuống, hai người không nhanh không chậm đi đến bàn ăn. Hạ Vũ tự kéo ghế ngồi xuống, Diệp Ba Ni thì được Diệp Gia Dĩnh bế lên.
Ăn cơm đối với Diệp Ba Ni là một chuyện yêu cầu phải nghiêm túc, hơn nữa bé vốn không hay nói chuyện, cho nên khi ăn cơm chắc chắn không nói một lời. Ăn mì đối với bé mà nói có phần khó khăn, Diệp Gia Dĩnh lập tức đút cho bé ăn, nhưng trong tay bé lại cầm một đôi đũa dành cho trẻ con tập ăn, lúc ăn mì còn gắp thêm dưa chuột và ngó sen.
Hạ Vũ cũng không nói nhiều, chờ dì Vương lấy cho anh một bát thì lập tức cúi đầu bắt đầu nghiêm túc ăn uống, động tác lịch sự, nhưng tốc độ không quá chậm.
Bữa tối ăn được một nửa, Diệp Gia Dĩnh và dì Vương cùng tìm ra điểm giống nhau của hai người còn lại, Diệp Ba Ni ăn hai miếng mì từ tay mẹ xong thể nào cũng muốn gắp một miếng ngó sen, hay nói là chọc một miếng thì đúng hơn. Sau khi ăn hết ngó sen chắc chắn phải chọc một miếng dưa chuột trộn, tiếp đó lại ăn hai miếng mỳ, ăn một miếng ngó sen và một miếng dưa chuột, toàn bộ động tác này cực kỳ có quy luật, thứ tự đâu ra đấy một lần cũng không sai.
Còn Hạ Vũ cũng ăn theo cách như vậy, hai miếng mỳ, một miếng ngó sen, một miếng dưa chuột muối, khác nhau duy nhất là anh ta không cần người đút, tự mình ăn.
Một lát sau, chẳng biết sao động tác hai người Diệp Ba Ni cùng Hạ Vũ thống nhất với nhau, chiếc đũa lớn và chiếc đũa nhỏ cùng đưa ra gắp (chọc) một miếng ngó sen, sau khi ăn xong cùng gắp (chọc) một miếng dưa chuột. Một lát sau lại cùng đưa ra trước, gắp (chọc) một miếng ngó sen, ăn xong, lại gắp (chọc) một miếng dưa chuột. Từ đầu đến cuối đều giống nhau, động tác lại rất đồng đều.
Cuối cùng dì Vương không nhịn được hỏi: "Vì sao sau khi ăn xong ngó sen phải ăn dưa chuột? Không thể ăn dưa chuột trước rồi mới ăn ngó sen sao?" Dì biết thói quen của Hạ Vũ, khi ăn cơm cực kỳ không thích nói chuyện, cho nên câu hỏi này là hỏi Diệp Ba Ni.
Diệp Gia Dĩnh biết con trai chắc chắn sẽ không lên tiếng, lập tức trả lời thay bé: "Ngó sen ngọt, ăn xong sẽ có phần ngấy, lại ăn thêm một miếng dưa chuột giòn thì sẽ vừa miệng, dưa chuột này chỉ dùng giấm trắng, đường, thịt quả mơ, tỏi, trộn cùng với muối, sẽ có hương vị và mùi thơm ngon hơn so với cách trộn bình thường." Nói đánh lạc hướng xong, tranh thủ gặp cho mình hai miếng: "Dì xem, tôi cũng ăn như vậy."
Dì Vương đột nhiên hiểu ra: "Thì ra là vì cái này, chẳng trách ông Hạ luôn nói tôi không hợp nấu ăn mà, vị giác của tôi không tinh tế như vậy, nếm nhiều mà không biết, cảm thấy ăn cái nào trước cũng không khác nhau lắm."
Diệp Gia Dĩnh không nói tiếp, nhưng trong lòng lại đáp, tôi cũng hiểu được dì rất không hợp.
Đút cho Diệp Ba Ni ăn một bát mỳ nhỏ, vài viên thịt, lại uống nửa bát canh, Diệp Gia Dĩnh hỏi: "Ăn no chưa?"
Diệp Ba Ni gật gật đầu, lúc nhảy xuống không cần người khác bế, tự mình dùng chân tay trèo xuống ghế, dùng bàn tay nhỏ bé xoa bụng, đi quanh bàn ăn hai vòng, sau đó bò lên ghế sô pha trong phòng khách ngồi dựa vào, khiến ghế lõm xuống một chỗ nhỏ.
Bên này Hạ Vũ cũng bỏ đũa xuống, đứng lên đi thong thả vài bước, tay cũng đặt ở chỗ dạ dày, nhưng không xoa bụng rõ ràng như Diệp Ba Ni, cuối cùng đi đến ghế sô pha rồi dựa vào. Diệp Ba Ni ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng hạ mắt nhìn Diệp Ba Ni, một lớn một nhỏ không lộ vẻ mặt gì, nhìn một lúc rồi cùng nhau quay mặt đi chỗ khác.
Diệp Gia Dĩnh muốn che mắt lại, không cần giống nhau thế chứ! Thấy dì Vương có vẻ nóng lòng muốn hỏi, thành thật nói thẳng với dì: "Chắc Ba Ni cảm thấy có phần no bụng, cho nên đi hai vòng trước rồi mới ngồi trên ghế sa lon vươn mình."
Dì Vương 'phì' cười một tiếng: "Đáng yêu như thế à." Lại nhỏ giọng: "Chẳng lẽ cậu Hạ cũng cảm thấy như bé? Sao động tác lại giống nhau đến vậy."
Diệp Gia Dĩnh hết sức nghiêm túc lắc đầu: "Không có, tôi nhìn thế nào cũng không thấy giống nhau, hai người bọn họ chỉ trùng hợp cùng đi đến ngồi trên ghế sa lon. Chủ yếu vì nhà của tôi nhỏ, không ngồi ở bàn ăn thì chỉ có thể ngồi ghế sô pha."
Dì Vương: "Vậy cũng đúng."
Sau khi ăn xong dì Vương tất nhiên phải thu dọn rửa bát, để Diệp Gia Dĩnh nghỉ ngơi một chút, đúng lúc Diệp Gia Dĩnh nhận được cuộc gọi từ cô giáo Triệu ở nhà trẻ, sẽ không khiêm nhường với dì, để cho dì rửa.
Cô giáo Triệu gọi điện một là thông báo thời gian đi học của nhà trẻ, hai là nói trong thời gian hai ngày vừa qua có bạn nhỏ ở nhà bị cha mẹ hỏi ra là đã từng bị Diệp Ba Ni đánh, cha mẹ người ta gọi điện đến nhà trẻ kiện. Vì vậy xin nhờ Diệp Gia Dĩnh ở nhà làm ơn dạy dỗ nhiều hơn, cố hết sức khiến bé hiểu được đánh nhau là không đúng.
Diệp Gia Dĩnh cực kỳ xấu hổ, sau khi cúp điện thoại đầu tiên là dạy bảo Diệp Ba Ni: "Ba Ni, con ở nhà trẻ lại đánh nhau với bạn? Có việc gì thì phải thì nói chuyện với bạn, đánh người ta nhiều là không tốt, mẹ của Điền Giai Vũ đã đem mọi chuyện nói cho cô giáo Triệu biết. Ở nhà người ta Điền Giai Vũ là cục cưng bảo bối, bị con đánh mẹ của bạn ấy sẽ đau lòng."
Diệp Ba Ni nhìn cô, suy nghĩ trong chốc lát: "Lần sau con không đánh Điền Giai Vũ nữa."
Diệp Gia Dĩnh đau đầu: "Không chỉ có Điền Giai Vũ, con không thể đánh ai khác cả, hơn nữa nếu người ta lợi hại hơn con thì sao, con đánh nhau với người ta không phải là thiệt thòi sao, mẹ thấy trong lớp có vài bạn nhỏ còn cao hơn con."
Diệp Ba Ni vừa cao giọng vừa có phần bực bội, lời ít ý nhiều: "Không sợ."
Diệp Gia Dĩnh vỗ trán, không biết phải dạy như nào, Hạ Vũ nghe xong trong chốc lát bỗng nhiên phản đối, nói chen vào: "Thế này đã là gì, con trai đều như vậy, lớn hơn chút nữa là được rồi, trước đây tôi cũng thường xuyên đánh nhau."
Diệp Gia Dĩnh buồn bực, nghĩ thầm anh mới là đầu sỏ gây chuyện! Quay sang hỏi Hạ Vũ: "Phải lớn bao nhiêu mới được? Năm tuổi có đủ không?"
Hạ Vũ: "Sao tôi nhớ rõ, ít nhất bé phải học tiểu học mới hiểu chuyện được."
Diệp Gia Dĩnh thất vọng, khom lưng bế con trai từ ghế sô pha lên: "Bảo bối, vừa ăn cơm xong không nên ngồi, đứng lên hoạt động một lát. Cầm hộ mẹ điện thoại vào trong phòng, sau đó lấy ô tô điều khiển nhỏ của con ra đây được không, không phải là hết pin sao, mẹ đổi pin cho con."
Mặt Diệp Ba Ni không chút thay đổi, cũng không lên tiếng, chỉ bước chân nhỏ chạy vào phòng Diệp Gia Dĩnh, sau đó lại chạy vào phòng mình.
Hạ Vũ nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của bé, cảm thấy hình như bạn nhỏ này không thích nói chuyện nhiều giống mình, cũng không thích cười, mặc dù bộ dạng vô cùng đáng yêu, nhưng không giống bộ dạng nên có của trẻ con vài tuổi. Nhưng mà là con của người ta, không liên quan đến anh, chỉ nghĩ một chốc thì coi như xong, quay đầu nói với Diệp Gia Dĩnh: "Diệp Gia Dĩnh, cô cho người điều tra tôi?"
"Điều tra anh?! Anh đừng nói lung tung, không thể nào!" Diệp Gia Dĩnh ngay lập tức không thừa nhận: "Cho dù bây giờ tôi có lòng nhưng cũng không có khả năng kinh tế đó!"
Hạ Vũ đưa tờ giấy cho cô xem: "Vậy đây là cái gì? Hôm nay tôi cố ý gặp cô để hỏi rõ ràng."
Diệp Gia Dĩnh cầm lên nhìn, phát hiện là một bưu phẩm có đóng dấu.... chính là những việc cần chú ý trong nấu ăn của mình gửi cho ông Hạ, không ngờ nhanh như vậy đã đến tay Hạ Vũ.
Trong ánh mắt Hạ Vũ có chứa vẻ tò mò nghiên cứu, nhìn cô chằm chằm: "Trên đây có ghi chép lại khẩu vị của tôi rất kỹ càng, cô dám nói cô chưa từng cho người điều tra tôi? Còn có tay nghề nấu ăn này của cô, đến bây giờ tôi vẫn vô cùng nghi ngờ, vì sao đại tiểu thư Diệp lại muốn luyện tập cái này?"
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh im lặng an ủi mình: anh ta từng bị mình ức hiếp, là người bị hại, kệ anh ta đi; anh ta từng bị mình ức hiếp, là người bị hại, không nên tranh chấp với anh ta.
Sau khi tự an ủi trong lòng cả buổi, cảm thấy cân bằng không ít, có thể bình tĩnh hoà nhã, biết thời biết thế: "Cái này thật ra là tôi cho người điều tra trước kia. Anh cũng biết, lúc trước tôi rất chân thành với anh, có ấn tượng tốt, nhưng mà sau này anh thật sự không muốn, tôi không có cách nào khác, buồn rầu còn chưa tính. Lần này đi dạy nấu ăn trong nhà anh thật sự chỉ là tình cờ, đưa cái này cho ông Hạ cũng vì hi vọng ông ấy có thể mau chóng tìm được đầu bếp, không có ý gì khác."
Hạ Vũ: "Vậy bây giờ cô nấu ăn tốt như vậy...?"
Diệp Gia Dĩnh đi làm việc bận bịu cả một ngày, lúc này thật sự có phần mệt mỏi, lười tìm lí do, lại càng không muốn nói tôi đây là vì có con trai, không có cách nào khác, bất đắc dĩ phải cố gắng học cấp tốc trong mấy tháng, vì thế tiếp tục biết thời biết thế: "Cũng là khi đó đặc biệt tập luyện, đáng tiếc là không có chỗ dùng."
Hạ Vũ có phần cảm động: "Thật sự tôi không nghĩ tới, cô có thể làm được như vậy!" Diệp Gia Dĩnh cố gắng mỉm cười chân thành: "Đều là chuyện trong quá khứ, chỉ cần anh đừng xem tôi xem như kẻ thù, tôi đã cảm thấy hài lòng rồi." Hạ Vũ đứng lên: "Diệp Gia Dĩnh, thật đáng tiếc, nếu trong làm việc cô cũng có thể kiên trì bền bỉ, vẫn dùng phương pháp quan tâm kia, không riêng gì tôi, tin rằng phần lớn đàn ông đều sẽ bị tấm lòng chân thành đó làm cảm động. Tiếc là sau đó cô lại rất nóng nảy buông thả, tôi không có cách nào chấp nhận loại chuyện này của cô. Tôi không đến mức buồn nôn, căm ghét sâu sắc như trước kia với cô, nhưng chắc chắn sẽ không phát triển mối quan hệ này, chúng ta cứ giữ loại quan hệ không thân thiết như bây giờ là tốt nhất."
Diệp Gia Dĩnh cứng mặt nghiêm túc tiễn Hạ Vũ và dì Vương, tâm trạng thoải mái pha lẫn giở khóc giở cười, tin rằng nếu bây giờ cô đi soi gương, nhất định có thể nhìn thấy một hình tượng vô cùng đặc biệt.