Nhặt Được 201 Vạn

Chương 38



Diệp Gia Dĩnh biết rằng lúc này không thể hốt hoảng, càng hoảng sợ thì càng dễ phạm phải sai lầm, mà cô chỉ có một mình, nếu như lúc tới bệnh viện lại phát hiện ra thiếu cái gì, ngay cả người để nhờ giúp về lấy đồ cũng không có, sẽ càng hỏng việc hơn. Cho nên vững vàng ôm lấy Diệp Ba Ni, dịu dàng an ủi, sau đó lấy ra một cái ba lô, cho bình nước, khăn lông, áo khoác của Diệp Ba Ni, một tấm thảm nhỏ vào trong, kiểm tra lại ví tiền một lần nữa, nhét điện thoại di động vào, sau khi xác định không còn sót thứ gì mới đi ra cửa.

Lúc này đã là 7 giờ tối, rất khó gọi taxi, Diệp Gia Dĩnh ôm Diệp Ba Ni đang nóng sốt ở trong ngực, tranh taxi với một người đàn ông trung niên đang kéo vali, người đàn ông trung niên tức giận, “Này, tôi chờ ở chỗ này trước mà, tôi đã chờ gần 20 phút rồi, nếu là bình thường thấy cô ôm con nhỏ tôi đã để cho cô đi trước rồi, nhưng mà hiện tại tôi phải đi cho kịp máy bay!”

Diệp Gia Dinh nhanh nhẹn nghiêng người, cứng rắn chen vào giữa ông ta và chiếc xe taxi, đầu tiên là mở cửa ra rồi ném ba lô vào, chiếm đóng xong, sau đó mới ôm Diệp Ba Ni chui vào xe, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, con trai tôi đang bị bệnh, phải nhanh chóng đi tới bệnh viện!!”

Người đàn ông trung niên cũng không làm gì được đành phải tránh ra, trong miệng lảm nhảm, đại loại là không biết đang nói thật hay giả, vận số hôm nay thật đen, vân vân.

Tài xế hỏi Diệp Gia Dĩnh, “Đi Bệnh viện nhi đồng?”

Diệp Gia Dĩnh gật đầu, “Đúng, Bệnh viện nhi đồng, phiền anh nhanh lên một chút, con tôi bỗng nhiên đau bụng dữ dội, lại còn nóng sốt nữa!!!”

Tài xế rất có kinh nghiệm nên lấy ra một cái túi ni lông, “Cho cô, ngộ nhỡ thằng bé nôn ra thì dùng, đừng có nôn trên xe tôi. Có nhiều lúc, vội vã đưa bệnh nhân đi, cũng không chuẩn bị được tốt, nôn khắp cả xe, người ta vội vã đi khám bệnh, tôi cũng không có cách nào nhiều lời.” Đây đúng là một người lắm lời, khởi động xe rồi vẫn còn nói tiếp, “Tôi đi nhanh một chút cũng không thành vấn đề, nhưng mà giờ này chắc chắn là đường tới Bệnh viện nhi đồng đang bị kẹt xe, cô có gấp cũng không được. Thật ra thì coi như vận khí cô tốt không bị kẹt xe, lúc đến bệnh viện cũng phải xếp hàng.”

Diệp Gia Dĩnh sờ sờ Diệp Ba Ni, cảm thấy thằng bé nóng đến lợi hại, thân thể nhỏ bé dám chặt vào trong ngực cô, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt không lên tiếng, đúng là lòng như lửa đốt, “Con của tôi đau ốm nghiệm trọng như thế này không cần phải xếp hàng chờ, phải vào khám gấp.”

Tài xế hắc một tiếng, “Sắp tới mùa thu, bọn trẻ bị bệnh dạ dày đặc biệt nhiều, lúc nào bệnh viện nhi đồng cũng chật kín người, cô muốn khám gấp chẳng nhẽ người ta không muốn khám gấp? Có gấp cũng phải đứng xếp hàng.”

Tài xế dự đoán rất chuẩn, trong chốc lát Diệp Ba Ni chợt nôn mửa, giọng nói giống như con mèo nhỏ, “Mẹ, khó chịu….”

Diệp Gia Dĩnh vội vàng dùng túi ni lông hứng, vừa mới đưa túi ni lông tới thì Diệp Ba Ni bắt đầu nôn.

Diệp Gia Dĩnh vỗ nhè nhẹ lưng nó, đau lòng trấn an, “Ba Ni, đừng sợ, nôn ra sẽ dễ chịu hơn.”

Diệp Ba Ni nôn xong chỉ yên lặng trong chốc lát, rồi dùng tay nhỏ bắt lấy cánh tay của Diệp Gia Dĩnh, “Mẹ, đau!!”

Thằng bé rất ít khi làm nũng, lần trước đánh nhau với An Tư Ý ở vườn trẻ tới mức rách cả da ở đầu gối cũng không kêu đau, hiện giờ lại kêu như vậy nhất định là rất đau.

Diệp Gia Dĩnh ngó dòng xe đông đúc, chạy chậm như sên ở bên ngoài, gấp gáp tới mức hận không thể mọc cánh ra để bay tới bệnh viện, hỏi tài xế, “Anh ơi, không có đường khác để đi nữa sao? Như thế này thì chậm quá.”

Tài xế quay đầu lại nhìn, thấy đứa trẻ đúng là rất khó chịu, cũng có phần sốt sắng thay cô, “Không có, con đường này ngày nào cũng đông như vậy, lúc này cho dù cô có ngồi xe cứu thương tới bệnh viện nhi đồng thì cũng không nhanh hơn được! Trừ phi là tới bệnh viện khác. Nghe nói khoa nhi của bệnh viện Số 6 cũng rất tốt, nếu không thì tôi chở cô tới đấy nhé?”

Câu nói của anh ta đã nhắc nhở Diệp Gia Dĩnh, không phải lần trước Hạ Vũ rất tự hào tuyên bố khoa nhi ở bệnh viện của họ vô cùng tốt sao? Người nhà anh ấy muốn đưa trẻ con đi khám bệnh cũng sẽ tới đấy, hỏi, “Anh ơi, đường đi bệnh viện Quảng Ích Hoành có bị tắc không?”

Tài xế xoa xoa cái đầu húi cua của anh ta, nghĩ ngợi, “Quảng Ích Hoành à! Đi cũng nhanh, 15 phút là tới.”

Diệp Gia Dĩnh quyết định thật nhanh, “Vậy thì đi Bệnh viện Quảng Ích Hoành đi!”

Tài xế vừa thấy không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian bò lê như rùa trên cái con đường này nữa thì cũng rất vui mừng, đồng ý một tiếng, “Được!” Nhanh nhẹn đánh tay lái ở đầu đường thứ nhất, từ một cái hẻm nhỏ đi xuyên ra ngoài, hảo tâm nhắc nhở, “Quảng Ích Hoành là bệnh viện hạng sang, giá cắt cổ, không cùng đẳng cấp với bệnh viện nhi đồng, tình trạng con trai cô sợ là không tốn mấy vạn thì không khỏi được, cô có mang đủ tiền không? Nếu như không đủ thì tôi đưa cô tới cổng bệnh viện Số 6.”

“Không sao cả, cứ đi bệnh viện Quảng Ích Hoành đi.” Diệp Gia Dĩnh ôm thân thể nhỏ bé của Diệp Ba Ni, cảm thấy thằng bé đang ra sức nắm vạt áo trước của mình, một mặt đau lòng tới rỉ máu, hận không thể chịu đau thay con; Mặt khác thì lại đang sợ hãi, chỉ sợ lần này Diệp Ba Ni không phải bị viêm dạ dày bình thường, mà không biết có phải là bệnh cấp tính nào bộc phát hay không! Lúc này đừng nói là mấy vạn, chỉ cần có thể khiến cho con trai cô khỏe mạnh bình thường, không phải chịu đau như thế này, có đắt tiền hơn nữa cô cũng nguyện ý chi trả.

Sau khi tới bệnh viện Quảng Ích Hoành, lập tức có y tá ra tiếp nhận, thấy bệnh nhân đang ở trong trường hợp nghiêm trọng cần phải khám gấp nên lập tức cấp cứu, đưa Diệp Ba Ni tới khoa nhi để xét nghiệm. Diệp Gia Dĩnh chạy theo đằng sau, trong lòng càng thêm khẳng định việc mình thay đổi chủ ý không tới bệnh viện nhi đồng mà tới đây đúng là quyết định vô cùng chính xác, qua bên kia chỉ mỗi việc nộp phí đăng ký, rồi xét nghiệm lại phải chạy lên chạy xuống nộp phí, một mình cô ôm theo Diệp Ba Ni sẽ không có cách nào làm kịp.

Không lâu sau thì có kết quả chuẩn đoán bệnh: “Viêm ruột thừa cấp - Acute appendicitis, phải lập tức làm phẫu thuật!”

Trước đó bác sĩ cũng đã nói chuyện với Diệp Gia Dĩnh, đã cho Diệp Ba Ni dùng thuốc kháng sinh, tiến hành quá trình điện phân. Diệp Gia Dĩnh máy móc nghe bác sĩ giải thích bệnh tình, nói với cô phải lập tức phẫu thuật, sau khi giải thích tình huống thì lại an ủi cô, con trai cô mặc dù phát bệnh tương đối nghiêm trọng, nhưng được đưa đến kịp thời, trẻ con bị viên ruột thừa cấp - Acute appendicitis, sau khi phẫu thuật phải nghỉ ngơi thật tốt, sau này sẽ không có ảnh hưởng lớn. Sau đó muốn cô ký tên vào biên bản cam kết.

“Phẫu thuật sẽ nguy hiểm sao?” Diệp Gia Dĩnh biết làm phẫu thuật ruột thừa không phải là chuyện quá lớn, trước kia thường xuyên nghe nhắc tới mổ ruột thừa, cũng không thấy có vấn đề lớn lao gì, nhưng mà chuyện như vậy xảy ra với con trai mình thì cảm nhận lại thật khác biệt, đau lòng tới mức muốn té xỉu.

Bác sĩ cũng đã gặp nhiều trường hợp như thế này, khách quan trả lời: “Bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng đều có nguy hiểm, tôi chỉ có thể nói rằng đây không phải là một ca phẫu thuật nghiêm trọng, bệnh viện chúng tôi có tỷ lệ thành công vô cùng cao, cho nên cô không cần phải quá lo lắng.”

Diệp Gia Dĩnh ký qua loa vài chữ rồi chỉ kịp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Ba Ni một cái, thằng bé đã bị y tá đẩy đi.

Diệp Gia Dĩnh ngồi chờ ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật thì mới cảm giác toàn thân bủn rủn vô lực, run rẩy lấy điện thoại ra, loại cảm giác một mình lẻ loi ngồi ngoài phòng phẫu thuật, còn con trai lại ở trên trong thật quá đáng sợ.

Bấm số của Lý Hạo Nhiên, “Này, tôi đang ở Bệnh viện Quảng Ích Hoành, anh có thể tới giúp tôi hay không? Ba Ni bị bệnh.”

Âm thanh ở phía Lý Hạo Nhiên có vẻ huyên náo, giống như đang ở chỗ công cộng, có chút khẩn trương hỏi lớn, “Diệp Gia Dĩnh, cô nói cái gì? Ở bệnh viện? Ba Ni bị làm sao?”

Trong lòng Diệp Gia Dĩnh đã sốt sắng đến khó chịu rồi, nhưng lại nói chuyện bình thản không gợn sóng, bình tĩnh nói cho anh biết, “Buổi tối Ba Ni chợt thấy đau bụng, tôi đưa nó đến bệnh viện, kiểm tra mới biết là viêm ruột thừa cấp - Acute appendicitis, cần phải lập tức phẫu thuật.”

Ở bên kia, Lý Hạo Nhiên có vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Viêm ruột thừa à! Cô đừng nóng vội, không cần gấp gáp, cho dù là bộc phát, chỉ cần kịp thời làm giải phẫu thì sẽ không nguy hiểm.”

“Ừ, bác sĩ cũng nói như vậy.”

Lý Hạo Nhiên cảm thấy khó xử, “Diệp Gia Dĩnh, tôi đang ở sân bay, sau 1 tiếng nữa có chuyến bay quốc tế tới Tokyo, tham gia giải thưởng điện ảnh quốc tế ở bên kia, không kịp tới rồi! Như vậy đi, cô đừng sợ, cũng đừng sốt ruột, bây giờ tôi sẽ bảo Tiểu Lưu đến bệnh viện với cô.”

Diệp Gia Dĩnh chợt nhớ ra, mấy ngày trước có thấy anh nói bộ phim năm ngoái được giải thưởng điện ảnh quốc tế, “A, thật xin lỗi, tôi quên mất anh phải đi nước ngoài, không sao, không cần Tiểu Lưu đâu, tôi nhờ chị Cố tới giúp cũng được mà.”

Lý Hạo Nhiên vẫn thấy áy náy, “Thật là không đúng lúc, thật xin lỗi, vậy cô gọi điện cho chị Cố đi, bên này tôi cũng bảo Tiểu Lưu đi một chuyến, đề phòng ngộ nhỡ chị Cố có chuyện không tới được.”

“Được.”

Diệp Gia Dĩnh lại gọi điện cho chị Cố, đầu dây bên kia thông báo điện thoại không liên lạc được, không biết là do điện thoại của chị ấy bị hỏng hay là đang ở đâu đó không có tín hiệu. Không thể làm gì khác đành phải gọi điện hỏi Tiểu Dương số điện thoại nhà của chị Cố, Tiểu Dương biết Ba Ni nhỏ bé đáng yêu đang bị bệnh phải vào viện, gấp tới mức nhảy lên ba thước, “Cô chờ chút! Tôi giúp cô liên lạc với chị Cố.” Nói xong lại vội vàng cúp điện thoại.

Diệp Gia Dĩnh nhìn điện thoại di động một chút, phát hiện ra cả nửa ngày cũng chẳng có ai gọi tới cho mình, lúc này không riêng gì một mình ngồi đây sợ hãi cần có người bên cạnh, mà là thực sự cần một người ở bên cạnh giúp đỡ ứng phó với tình huống đột phát, khẽ cắn răng, cuối cùng đành bấm số của Diệp Thừa Trạch, “Ba Ni bị bệnh, ở Bbệnh viện Quảng Ích Hoành, anh có thể tới giúp tôi không?”

Gọi liền mấy cú điện thoại, cô lại không thấy người nào có thể tới, chỉ cảm thấy thời gian giống như ngưng trệ, từng giây từng phút, vô cùng chậm chạp chuyển động, điều duy nhất cô có thể làm chính là chờ đợi.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, hành lang bệnh viện yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng, bạn chí cốt Tiểu Dương đang vội vã kéo chị Cố tới, “Tiểu Dĩnh, thế nào rồi? Cô không sao chứ, sao Ba Ni lại đột nhiên đổ bệnh?”

Hai bóng dáng quen thuộc này xuất hiện khiến cho Diệp Gia Dĩnh yên lòng hơn rất nhiều, “Tôi vẫn ổn, Ba Ni đang được phẫu thuật, không biết vì sao buổi tối lại đột nhiên đổ bệnh.”

Chị Cố ngồi xuống ôm bả vai cô để an ủi, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, không nên sốt ruột, con trai của em họ chị cũng từng bị bệnh này, không có việc gì, sau này hồi phục rất tốt, không khác gì với những đứa trẻ bình thường, cái bệnh này cũng không rõ nguyên nhân, không phải để ý là có thể phòng ngừa, trẻ con mà, không thể không sinh bệnh, gặp trắc trở thì mới khôn lớn được.”

Diệp Gia Dĩnh cảm kích, “Làm phiền mọi người rồi, tối khuya còn phải chạy tới.”

Thang máy leng keng chạy tới, lại có người đi ra, vài bước đã tới trước mặt Diệp Gia Dĩnh, nóng nảy hỏi, “Diệp Gia Dĩnh! Sao vậy, Ba Ni!!!”

Diệp Gia Dĩnh đứng lên đón anh trai cô, “Viêm ruột thừa cấp - Acute appendicitis, đang mổ ở bên trong!” Nhìn người luôn luôn điềm tĩnh bây giờ lại lộ ra vẻ lo lắng không yên, Diệp Gia Dĩnh đột nhiên cảm thấy tràn đầy uất ức và cảm giác vô dụng, mới vừa rồi còn kiềm chế bản thân phải trấn định, không nên hoảng loạn mà bây giờ lại không thể đè nén được mà dâng trào cảm xúc, mang theo tiếng khóc nói, “Ba Ni, Ba Ni, con nói với em là nó đau lắm, em đau lòng muốn chết.”

Nhịn một chút, nhịn không được, lại còn ‘oa’ một tiếng khóc lớn, “Làm em sợ muốn chết!”

Nước mắt vừa mới rơi xuống, cả người đã bị kéo vào một khuôn ngực ấm áp, rõ ràng là không quá thân thiết, nhưng lại có bàn tay vô cùng quen thuộc đang vỗ nhè nhẹ đằng sau lưng cô, “Không sao, không cần sốt sắng, làm phẫu thuật là được rồi……, yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Tiểu Dương và chị Cố đứng một bên nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tiểu Dương phản ứng kịp, chọc chọc chị Cố đang vô cùng hoang mang, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Dĩnh đang ôm người nào thế? Sao em thấy giống ông chủ lớn quá vậy, hình như giống nhau như đúc?”

Chị Cố nhìn chằm chằm Diệp Thừa Trạch đang tỉ mỉ an ủi Diệp Gia Dĩnh, cuối cùng xác định “Không phải giống đâu, Tiểu Dương, đấy chính là ông chủ lớn mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.