Nhặt Được Bạn Trai Ở Tàu Điện Ngầm

Chương 7



Cũng không biết qua bao lâu, tôi nằm ngủ ở trên ghế sofa, lúc tỉnh lại trời đã nhá nhem tối, Dịch tiên sinh nhẹ nhàng gọi tôi.

Giấc ngủ của tôi từ trước đến nay đều không sâu, một tiếng cũng đủ để tỉnh táo. Thật tốt, khi tỉnh giấc còn có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dịch tiên sinh. Trên người tôi không biết được đắp chăn từ bao giờ.

"Hửm" tôi xoa xoa đôi mắt.

"Tỉnh?"

Anh ấy dịu dàng xoa đầu tôi, giọng điệu cũng hết sức nhẹ nhàng.

"Em ngủ lâu lắm sao?" Tôi xốc chăn ra đứng lên

"Đủ thời gian để anh làm hết việc, mau đứng lên đi, anh đưa em tới một nơi."

Thật may hôm nay khi ra cửa tôi đem theo áo khoác, bằng không vừa rồi khi nằm trên ghế sofa sẽ bị nhìn thấy hết, vẫn tốt vẫn tốt, tôi nhìn vào gương mà làm mặt quỷ, lấy son trong túi xách ra tô.

"Em xong rồi, đi thôi"

Chúng tôi đi thang máy xuống tầng hầm, quả nhiên, người như anh mà không có xe mới là kì quái.

Khoảng hai phút, chúng tôi dừng ở bên chiếc xe Land Rover màu đen, Dịch tiên sinh lấy chìa khóa xe, lại giúp tôi mở cửa xe, ý bảo tôi lên xe, anh còn giúp tôi che đầu, sợ tôi sẽ đụng vào.

"Anh có xe hả, sao ngồi tàu điện làm chi?"

"Trước vài lần gặp được em ở đó, hơn nữa lúc lái xe anh hay có tật xấu, mà lúc ở Anh anh cũng thường xuyên đi tàu điện, bảo vệ môi trường lại an toàn" đối với vấn đề tôi hỏi, anh cũng không kinh ngạc, bình tĩnh trả lời.

"Vậy sao, chúng ta đây còn rất có duyên phận"

Anh ấy dựa sát vào tôi, giúp tôi thắt đai an toàn,lúc đó tim tôi như muốn nhảy lên tới cổ họng, khoảng cách rất gần, gần đến đến nỗi tôi không dám thở mạnh.

"Đúng rồi, anh đưa em đi đâu thế? Xa sao?" Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề

"Không quá xa, chờ khi tới rồi em sẽ biết, đảm bảo sẽ không khiến em thất vọng"

Anh nói tràn đầy tự tin, giống như cách nắm chặt lấy tâm tôi, nghe thế tôi cũng không hỏi nhiều, đôi khi thần bí một chút cũng tốt.

Đại khái một tiếng rưỡi sau, chúng tôi cũng tới nơi, Dịch tiên sinh thần thần bí bí cầm theo cái bịt mắt đeo cho tôi, tuy rằng tôi có chút buồn bực, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

"Thần bí như vậy ~"

"Đi phía trước đi, không cần sợ hãi, anh sẽ dẫn em đi, nhất định sẽ không làm em thất vọng"

Tôi ngoan ngoãn vươn tay ra, Dịch tiên sinh cũng rất tự nhiên mà cầm lấy tay tôi, lần này cũng giống như lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau vậy, nhưng lần đó tôi đã rất khẩn trương nên cũng quên mất cảm giác ra sao rồi.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ấm áp lại làm người ta yên tâm, cho dù tôi đang bịt mắt, cũng không lo lắng về việc mình sẽ bị vấp ngã, vì tôi tin anh.

Dọc đường tôi không ngừng hỏi anh "Tới rồi sao?" "Còn bao lâu vậy?" "Không nhìn thấy cảm giác cứ kì kì sao í", Anh cũng không chê tôi nhiều lời mà kiên nhẫn đáp "Rất nhanh thôi, đừng sợ, anh vẫn luôn cầm tay em"

Sau năm phút, rối cuộc anh ấy cũng dừng lại

"Sao thế? Tới rồi sao?"

"Ừ, tới rồi"

"Vậy anh giúp em tháo bịt mắt ra đi" tôi gấp gáp muốn xem đây là đâu

"Chờ thêm năm phút, năm phút là được"

"A, còn phải đợi năm phút sao, rốt cuộc là cái gì vậy? Làm sao cứ thần thần bí bí thế?"

"Đừng có gấp, chờ một chút"

"Vậy được rồi"

Dịch tiên sinh đỡ tôi ngồi xuống ghế, tôi dùng tay sờ sờ, là một chiếc ghế gỗ dài, xung quanh đều là tiếng côn trùng, tôi thì vừa sốt ruột đợi thời gian trôi qua, nhưng một bên trong lòng thì lại chờ mong.

"Ok, đã đến giờ"

Dịch tiên sinh nhẹ nhàng gỡ bịt mắt ra, cũng cẩn thận giúp tôi sửa lại đầu tóc, mà tôi cũng không mở mắt ngay, chờ anh giúp tôi sửa soạn xong, tôi mới thong thả mở to mắt, nhìn xung quanh mà khiếp sợ không nói lên lời.

Chung quanh đều là đồng ruộng, trời quá tối, cụ thể có bao nhiêu ruộng tôi cũng không biết, chúng tôi đang ở trong một chiếc chòi nhỏ ở trung tâm, có lẽ là nơi nghỉ ngơi sau khi làm việc một mỏi của bác nông dân nào đó.

Chiếc chòi rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và mấy chiếc ghế dài, ban đêm ngoài ruộng gió thổi nhè nhẹ, thoải mái cực kỳ.

Bên ngoài còn có vài chú đom đóm, chiếu sáng lập lòe, cảnh này quả thực rất đẹp, tôi ngây ngẩn nhìn cảnh đẹp trước mắt này, trong miệng chỉ có thể thốt ra "Oa, ttrời ơi, đẹp quá đi" tôi cũng không thể biết hình dung ra sao nữa.

"Thích sao?" Dịch tiên sinh kéo cảm xúc của tôi quay trở lại

"Thích, siêu thích, ta từ nhỏ liền đặc biệt thích đom đóm. Trước kia khi còn nhỏ ở nông thôn, rất thích mùa hè vào ban đêm, em và bạn bè dùng lọ bắt chúng, đặt ở trong phòng. Lúc ngủ trong phòng lấp lánh ánh sáng, rồi cảm thấy bản thân thật giống tiên nữ."

Anh ngồi im ở đó nghe tôi nói cũng không ngắt lời, cũng không có trả lời.

"Sao anh lại biết em thích đom đóm, anh cũng quá lợi hại đi!"

"Anh xem qua blog của em, bên trong có viết." Anh nhàn nhạt mà trả lời, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ

"Blog à, em đã quên từ lâu, không nghĩ tới anh xem được."

"Nhưng mà qua một lúc chúng mới tới nhiều, thật đẹp."

Tôi biết anh muốn nói gì, có lẽ trôi qua được một lúc, bầu trời nơi này sẽ tràn đầy đom đóm, khung cảnh cũng tuyệt vời hơn.

"Không sao, như vậy đã thật rất xinh đẹp ~"

Tôi cẩn thận nhớ lại, chắc là rất lâu về trước, blog tôi đã không còn dùng nhiều năm, hiện tại đều thích dùng Weibo, chắc anh ấy xem qua blog đó, sau đó tạo cho tôi một bất ngờ, chuyện này khiến tôi rất cảm động.

Nhưng anh muốn làm gì? Có thiện cảm với tôi sao? Hoặc chỉ đơn thuần muốn đưa tôi đến?

Trong lòng tồn rất nhiều rất nhiều vấn đề, nhưng cái gì tôi cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.

Tôi rất sợ hãi, đối với mối quan hệ của tôi và Dịch tiên sinh, tôi cũng không biết nói sao.

Ngoài sợ hãi, còn có rất nhiều sự tham lam. Tôi quá ỷ lại sự dịu dàng của Dịch tiên sinh, tôi sợ một khi nói thẳng ra, anh ấy không hề thích tôi, cứ như vậy tôi sẽ mất đi sự dịu dàng, Dịch tiên sinh là người đặc biệt đối với tôi, anh dịu dnagf thân sĩ, thành thục ổn trọng, sự nghiệp thành công, có giáo dưỡng, anh giống như một tuyệt phẩm trong cuộc sống của tôi, như là một ánh hào quang quang, màu sắc sặc sỡ, chiếu sáng vào cuộc sống sinh hoạt nhạt nhẽo của tôi, tôi không muốn mất đi.

Có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều, bởi vì Dịch tiên sinh cũng không nói gì thêm, chúng tôi ngồi thêm một lúc, sau đó thì bắt đầu về nhà, lúc về đến khu nhà tôi đã 11 giờ 50 mấy, chào hỏi đơn giản rồi tôi cũng về nhà.

Trong lòng khó tránh sẽ có chút mất mát, rốt cuộc thì tôi đã đặt bao nhiêu hi vọng ở tình huống lúc nãy thế, mong chờ anh nói ra những lời mà tôi muốn nghe nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.