Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Chương 13: Người Biến Mất(1)



Mộc Thanh Khê đồng ý cho Hàn Tại ở lại chỗ cô thêm vài ngày, không ngờ tới anh ở đến tận hơn một tháng.

Sáng hôm nay, Mộc Thanh Khê xuống lầu mở cửa hàng, Hàn Tại theo sát đằng sau, vừa ra đến trước cửa thì đề nghị với cô: "Hôm nay, chúng ta ăn sườn xào chua ngọt nhé?"

"Chẳng lẽ anh định ăn mãi món này, không chán sao?" Tháng này cô đã làm không biết bao nhiêu lần, từ lúc anh ăn lần đầu, đến giờ anh như bị nghiện vậy.

"Em làm đương nhiên ăn không chán."

Không hiểu tại sao trong lòng cô lại có chút vui vẻ, chắc là được người khác khích lệ thì sẽ luôn vui vẻ nhỉ.

"Buổi tối nhớ làm nhé." Anh để lại một câu rồi đi mất.

Nhìn con phố vắng tanh, cô nghĩ hôm nay cũng sẽ là một ngày vắng khách.

Tới gần giữa trưa, có nhóm mấy cô gái nhỏ vào tiệm, chắc là đi dạo phố ở mấy cửa hàng gần đây nhưng không biết tại sao lại đến nơi này, thấy tò mò nên vào xem thử.

"Các em cần mua gì không?" Biết các cô chắc sẽ không mua cái gì, nhưng là chủ cửa hàng nên vẫn phải hỏi một câu.

Các cô cũng không trả lời rõ ràng được, hơi xấu hổ đáp: "Chúng em chỉ tùy ý đi dạo."

"Được."

Chẳng qua cuối cùng các cô cũng vẫn chọn mẫy chuỗi hạt châu, tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền.

Tới gần chạng vạng, cô mới nhớ buổi sáng Hàn Tại nói muốn ăn sườn xào chua ngọt, trong nhà hình như hết xương sườn rồi.

Mộc Thanh Khê đóng cửa hàng lại rồi tới siêu thị, lúc đi ngang qua của hàng châu báu Hàn Nhuận, xa xa thấy Hàn Tại đang nói gì đó cùng một vị khách hàng, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Chờ cô từ siêu thị trở về, Hàn Tại đã đứng ở trong tiệm rảnh rỗi nhìn cảnh đường phố, thấy cô nhìn sang liền phất phất tay với cô. Cô ra dấu tay với anh, ý chỉ cô sẽ về nhà chờ anh.

Anh hiểu ý trong nháy mắt, khẽ gật đầu với cô.

Ngón trỏ tay phải của Hàn Tại vô ý thức mà gõ lên kệ thủy tinh, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là anh được tan làm.

Lúc này, ngoài cửa Hàn Nhuận có một chiếc xe Benz phổ thông màu đen dừng lại, tài xế nhanh chóng bước ra từ ghế lái, đi về phía bên kia của chỗ ngồi đằng sau mở cửa xe.

Hàn Trung Viễn thong thả bước từ trên xe xuống, tay phải cầm gậy chống, khi gậy chống đấp đất phát ra âm thanh dứt khoát âm vang, người mặc một áo đại cán[1] màu đen cũng xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc.

Hai người đi vào Hàn Nhuận, tài xế đi ở phía trước đẩy cửa ra, Hàn Trung Viễn thong dong bước vào trong tiệm.

Nhân viên cửa hàng thấy người khách vừa tiến vào khí thế bất phàm, chỉnh tể đồng loạt hô: "Hoan nghênh quý khách", chỉ có Hàn Tại thất thần ngậm miệng không nói, cúi đầu nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay.

Hàn Tại cho rằng đó là vị khách bình thường, mắt thấy mình sắp được tan làm, khách hàng tất nhiên sẽ được nhân viên khác tiếp đón, cho nên không để ý nhiều, chỉ nghĩ đến việc Mộc Thanh Khê đang nấu cơm ở nhà chờ anh trở về.

Trong cửa hàng, Hàn Thanh Viễn dừng bước chân, tài xế đi cùng ông nói với nhân viên cửa hàng: "Gọi giám đốc của mọi người tới."Nghe được giọng nói, Hàn Tại mới ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trong tiệm sắc mặt anh thay đổi.

Người nào đứng gần nhất thì sẽ phải đi gọi giám đốc, các nhân viên nữ còn lại quay sang nhìn nhau không biết làm sao cho đúng, sôi nổi suy đoán thân phận người trước mặt. Một vị nhân viên cửa hàng đã làm lâu năm, đánh bạo hỏi: "Xin hỏi, các vị tìm giám đốc của chúng tôi có chuyện gì sao?"

Hàn Trung Viễn vẫn luôn không nói gì, chỉ sầm mặt nhìn về phía Hàn Tại.

Tài xế nói tiếp: "Gọi giám đốc của các mấy người đến, cứ nói có chủ tịch tới."

Khuôn mặt nhân viên nữ đó biểu lộ sự kinh ngạc, những người khác cũng xuất hiện vẻ mặt giật mình, các cô đều biết Hàn Nhuận lệ thuộc với Hàn thị, như vậy người trước mặt chính là chủ tịch Hàn thị.

Cửa hàng nơi này chỉ là chi nhánh thôi, sao chủ tịch lại tự mình đến đây, nhân viên nữ nhìn mọi người đứng trong cửa hàng, ổn định tinh thần trả lời: "Vâng, tôi lập tức đi gọi." Nói xong cô ấy bước vội về phía văn phòng.

Bước chân nhân viên cửa hàng có phần hoảng loạn, Hàn Trung Viễn thấy vậy trầm ngâm một chút, ngữ khí nghiêm khắc mà mở miệng: "Ngày thường các người được huấn luyện như thế nào, gặp một việc nhỏ như vậy đã luống cuống, thì làm sao phục vụ tốt cho khách hàng được."

Nhân viên nữ nghe được lời ông nói thì hoảng sợ, lập tức dừng bước chân, mặt quay về phía Hàn Trung Viễn nghiêm chỉnh đứng thẳng người, đáp: "Vâng, chủ tịch." Lời nói khi nghe kỹ còn mang theo chút run rẩy.

Hôm nay Hàn Trung Viễn tới mục đích cũng không phải vì dạy dỗ nhân viên cửa hàng, chỉ nói một câu: "Đi đi."

Nhân viên nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay người đi, cố gắng khiến bước chân của chính mình trở nên vững vàng nhất có thể, bước vào văn phòng.

Trong tiệm chìm vào sự im lặng, nhân viên cửa hàng đến thở mạnh cũng không dám chỉ sợ mình bị khiển trách giống như người vừa nãy.

Hàn Trung Viễn chống gậy cất bước về phía Hàn Tại, gậy chống theo mỗi bước chân của ông đập lên sàn nhà lát đá cẩm thạch, tựa như gõ vào lòng mỗi người trong tiệm khiến người ta khó nén được sự run rẩy.

Hàn Trung Viễn đứng trước mặt Hàn Tại, nhìn anh nói: "Anh nói xem lễ nghi cơ bản nhất của một nhân viên cửa hàng là gì?"

"Tiếp khách."

"Vậy vừa rồi anh đã làm gì?"

"Chủ tịch, tôi biết sai rồi." Hàn Tại hiểu Hàn Trung Viễn, tất cả lý do ở trước mặt ông đều trở thành lời biện giải cho chính mình, biện pháp tốt nhất là tự kiểm điểm.

Hàn Trung Viễn nặng nề "ừ" một tiếng, xem như chấp nhận lời xin lỗi của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.