Để có một buổi dạ vũ hoàn mỹ, bạn cần phải làm những gì? Việc đầu tiên, nhất định phải có một nàng công chúa xinh đẹp xuất hiện, sau đó, khoát tay hoàng tử của mình, đón nhận tất cả lời chúc phúc của mọi người …
Ôi! Hãy ngừng ảo tưởng lại thôi, Giang Tuyết Nhi, đây chỉ là một buổi dạ vũ, chứ không phải là hôn lễ!
“Tuyết Nhi, đêm nay cô đẹp quá, là nàng công chúa xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy!” Thím Lâm thốt ra lời khen tặng tự đáy lòng. Cô gái trước mắt xinh đẹp đến mức không có bút mực nào tả siết.
Giang Tuyết Nhi khẽ nở nụ cười, váy lụa chiffon trắng, khiến cho cô càng trông giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, quyến rũ mê người, dường như không nhiễm chút khói bụi trần gian, “Thác Dã còn chưa đến sao?”
“Cậu chủ sợ là còn một lúc lâu nữa mới đến. Tối nay cậu ấy nhất định sẽ đến đây, thím Lâm đã chờ ngày này quá lâu rồi!” Thím Lâm có chút kích động nói. Từ bốn năm trước, cậu chủ bị ám sát suýt chết, sau đó cô chủ nhỏ cũng bị mất tích, đã lâu lắm rồi Xích Long bảo giống như không có chút sinh khí nào.
Dù sao đi nữa, chờ sau khi cậu chủ kết hôn cùng cô Tuyết Nhi là có thể khai chi tán diệp rồi. Thậm chí cho dù tim của cô Tuyết Nhi có không được khỏe, thì cô ấy cũng sẽ là nữ chủ nhân tốt nhất của Xích Long bảo.
“Thím Lâm, nghe thím nói kìa.” Giang Tuyết Nhi mỉm cười ngượng ngùng. Thật vậy, đêm nay đối với cô mà nói, ý nghĩa vô cùng!
Đây là lần đầu tiên, Thác Dã dẫn cô công khai xuất hiện trước mặt công chúng, chẳng khác gì muốn công bố với toàn thế giới rằng, cô chính là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh!
Cô đã quên mất bản thân phải đợi bao nhiêu năm rồi, giống như là ngay từ lúc mới sinh ra, cho đến tận bây giờ. Trong suốt cuộc đời cô chỉ xuất hiện duy nhất người đàn ông này, đó là người đàn ông mà cô khao khát cả đời!
Tối nay, cô đã chờ được rồi sao?
Giang Tuyết Nhi không dám tin nhìn vào tấm gương trước mặt, tỉ mỉ ngắm nghía cô gái mặc một bộ váy lụa trắng mỏng manh trong gương, quả thật cực kỳ xinh đẹp. Nhưng cô vẫn cứ thấy tim mình đập thấp thỏm không yên. Cô sợ nếu lỡ sơ ý một chút, thì giấc mộng đẹp này sẽ lập tức vỡ tan!
Nhiều năm như vậy, cô vẫn không hiểu được trái tim anh. Anh lúc nào cũng xa cách khó nắm bắt, nhưng lại luôn tỏ ra dịu dàng quan tâm săn sóc cô.
Khi cô nghĩ bản thân nên cách anh thật xa, thì anh sẽ dang tay ra kéo cô lại gần, thì thầm vào tai cô những lời ngọt ngào. Nhưng khi cô sắp chìm đắm trong tình cảm dịu dàng này của anh, thì anh sẽ ngay tức khắc bứt ra, tỏ vẻ thờ ơ hờ hững.
Thác Dã, phải còn bao lâu nữa, mới có thể thực sự tiếp nhận cô, đem cô vào thành trì chỉ thuộc về riêng anh?
Tin… tin…tin
Dưới lầu vang lên tiếng còi xe.
“Nhất định là cậu chủ về đón cô.” Thím Lâm nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống tầng dưới thăm dò. Quả nhiên là xe thể thao của cậu chủ, bà gần như rơm rớm nước mắt, xoay người nhấc đuôi váy thật dài của Giang Tuyết Nhi lên, “Tuyết Nhi, chuẩn bị xong chưa? Đi thôi, công chúa xinh đẹp nhất của tôi!”
“A, cảm ơn thím, thím Lâm.” Giang Tuyết Nhi nở nụ cười dịu dàng, tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng không hiểu được. Nâng váy, bước từng bước tao nhã, giống như đang đi trên con đường đón chào hạnh phúc!
Úy Trì Thác Dã tựa vào trước cửa xe, theo thói quen châm một điếu thuốc.
Đêm nay, anh sắp dẫn Tuyết Nhi tham gia dạ vũ, với thân phận là tổng giám đốc tập đoàn Xích Long. Đây cũng là dạ vũ long trọng nhất của giới thượng lưu thành phố này. Dạ hội đêm nay, đơn giản chỉ để tạo thêm nhiều mối quan hệ hợp tác làm ăn với giới doanh nhân thành phố, dù sao bối cảnh hắc đạo của anh vẫn luôn là nguyên nhân trọng yếu khiến đông đảo thương nhân phải chùn bước.
Tập đoàn Xích Long mấy năm qua đã có không ít thành công, nhưng vẫn chưa đủ, anh còn cần phải củng cố thêm thế lực của mình.
Mà theo quy định của vũ hội, bạn nhảy nhất định phải là người quan trọng nhất của mình. Chính vì vậy, cũng không bất ngờ gì, khi anh quyết định chọn Tuyết Nhi.
Nhưng chỉ là, vì sao vào lúc này, trái tim anh lại thấy phiền não như vậy?
Trong đầu không ngừng lóe lên vẻ mặt ngu ngốc của cô nàng kia. Chết tiệt, gã nhân tình kia của cô ấy đêm nay sẽ đến dẫn cô đi!
Vừa vặn cũng chính đêm nay, anh không có cách nào phân thân ra được. Tuy rằng đã tăng cường phòng vệ, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không yên.
Cô muốn chạy trốn, trừ phi bước qua xác anh!
Nhưng anh cũng biết, Tuyết Nhi coi trọng dạ vũ lần này đến cỡ nào. Đây là lần đầu tiên, anh dẫn cô xuất hiện trước mặt công chúng.
Úy Trì Thác Dã vuốt nhẹ chiếc hộp gấm nho nhỏ đang để trong túi quần. Đó là chiếc nhẫn kim cương mà một năm trước, anh đặc biệt vì Tuyết Nhi làm nhẫn đính hôn. Tuyết Nhi theo anh đã nhiều năm, cũng đã đến lúc nên cho cô ấy một danh phận.
Chỉ là vì sao, sau khi gặp lại cô nàng ngu ngốc kia, anh lại do dự?
“Cậu chủ!” Thím Lâm đỡ Giang Tuyết Nhi từ bên trong nhà đi ra.
Khi anh nhìn lên, thấy trước mắt một Tuyết Nhi đẹp như tiên nữ, anh chậm rãi đến gần, không khỏi kêu lên thành tiếng, “Tuyết Nhi, đêm nay em thật là đẹp.”
“Thác Dã, anh đừng trêu em.” Giang Tuyết Nhi hai má ửng đỏ, nở nụ cười xinh đẹp, đưa tay khoát vào cánh tay anh.
“Đợi chút.” Úy Trì Thác Dã chợt nhớ ra điều gì đó, xoay người lấy từ trong xe ra một chiếc hộp gấm tinh xảo.
Thời điểm anh mở nó ra, Giang Tuyết Nhi cùng thím Lâm liền bị thứ ánh sáng chói mắt trước mặt thu hút, là một chiếc vòng cổ đính kim cương!
Rất nhiều ngôi sao nhỏ khảm kim cương kết lại thành chiếc vòng cổ, sặc sỡ loá mắt, giá trị liên thành!
“Thật là đẹp!” Giang Tuyết Nhi than nhẹ.
Úy Trì Thác Dã cười nhạt, “Tặng cho em, lại đây, để anh giúp em đeo lên.”
Dứt lời, anh chu đáo giúp cô đeo lên chiếc vòng cổ nạm kim cương sáng lấp lánh.”Thích không?”
Vốn chiếc vòng cổ nạm kim cương này cùng với chiếc nhẫn kim cương đang ở trong túi quần anh là cùng một bộ, nhưng với chiếc nhẫn, anh vẫn còn hơi chút do dự.
“Ừm, thích lắm, cảm ơn anh.” Giang Tuyết Nhi tâm tình kích động. Đêm nay Thác Dã, thật sự quá dịu dàng.
“Thật sự quá hoàn hảo, cậu chủ, đêm nay cô Tuyết Nhi liền giao cho cậu!” Thím Lâm hưng phấn nói, phảng phất như bị khoảnh khắc lãng mạn trước mắt này gây ấn tượng.
Tuyết Nhi giống như một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích đẹp lung linh động lòng người. Úy Trì Thác Dã lẳng lặng thưởng thức, dứt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, mỉm cười dịu dàng, khẽ nói, “Vậy tôi có được vinh hạnh, hộ tống nàng công chúa xinh đẹp của mình đi tham dự vũ hội không?”
“Vâng.” Giang Tuyết Nhi đôi mắt cong cong, cảm động nghẹn ngào nói, “Cực kỳ vinh hạnh.”
Bọn họ chính là hoàng tử và công chúa, trải qua thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng cũng muốn nắm tay nhau đến già rồi sao?