Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 179: 179: Cậu Nhóc Đeo Kính Đen Tới Giải Cứu 2




Lăng Vũ Hi ngoan ngoãn định đi tới bên cạnh Tiger, nhưng đã bị Úy Trì Thác Dã chặn lại, “Đáng chết, Lăng Vũ Hi, tôi có nói em được phép đi sao?”
“Híc, nhưng mà…” Cô phụng phịu, nhìn qua Tiger.

Mặc dù có hơi bất ngờ vì cậu nhóc này lại có thể tìm tới đây, nhưng tại thời điểm này khi có sự hiện diện của tên bi3n thái chết tiệt kia, cô phải làm thế nào để dẫn Tiger chạy đây?
“Mau buông cô ấy ra! Nếu không tôi sẽ nổ súng!” Tiger hét to một tiếng, lông mày nhíu chặt, tư thế giơ súng nhắm bắn, sẵn sàng hành động!
“Nổ súng? Cậu nhóc, cậu thử xem!” Cánh tay như thép nguội của anh siết chặt lấy Lăng Vũ Hi, ánh mắt ngạo nghễ khinh thường nhìn Tiger, ngông cuồng tự cao tự đại!
Hai người đàn ông cứ thế đối đầu nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Một lớn một nhỏ, khí thế tỏa ra chấn động đến mức khiến Lăng Vũ Hi lạnh cả sống lưng! Nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, theo lẽ thường mà nói, rõ ràng Tiger vẫn đang nằm ở thế yếu! Nhưng khẩu súng kia trong tay cậu nhóc, chỉ Lăng Vũ Hi mới biết có uy lực lớn đến mức nào! Trong hai người bất kể người nào bị thương, cô cũng đều không muốn nhìn thấy, vậy phải làm sao bây giờ?
“Vậy… Tiger à, không thì con tránh ra kia trước nhé, để cô và anh ta thương lượng một chút rồi sẽ theo con?” Cô vừa mỉm cười dỗ dành Tiger, cậu nhóc này không phải là một đứa bé ngoan biết vâng lời, người lớn bảo gì thì nghe nấy, vừa dùng thân thể của mình che đi vị trí trọng yếu của tên đàn ông xấu xa kia.

Tên này đúng là đồ xấu xa.

Tuy rằng vóc dáng của anh ta quả thật rất tuyệt, nhưng Tiger vẫn còn nhỏ mà, không thể cứ vậy mà làm ‘ô nhiễm’ tầm mắt của cậu nhóc được.


“Không!”
“Không!”
Hai người đàn ông đồng thời cùng lúc, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng giống nhau, tỏ ý không thể thương lượng!
“Lăng Vũ Hi cái cô ngốc này.

Nếu hắn chịu thả cô đi, tôi còn cần phải tới cứu cô sao?” Tiger liếc xéo cô một cái, nâng cao cảnh giác nhìn kỹ nhất cử nhất động của gã đàn ông to cao này, cầm chắc tay súng, sẵn sàng bắn!
“Good!” Úy Trì Thác Dã tán thưởng một tiếng, nhếch khóe miệng.

Cậu nhóc này rất thông minh, “Vậy cậu cho rằng cậu có thể cứu cô ấy?”
“Hừ hừ!” Tiger hừ lạnh, xuyên qua đôi mắt kính, nòng súng nhắm thẳng vào bờ vai nở nang của gã đàn ông cao to.

Hắn ta có thể cười nhạo thân hình của cậu không đủ cao, bởi vì cậu chỉ mới bốn tuổi, nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục khả năng của cậu! Có cứu được Lăng Vũ Hi hay không, một giây sau gã đàn ông cao to này sẽ biết!
Phụt một tiếng rất mạnh nhưng cũng rất nhanh, khiến cho người ta không kịp phòng bị!
“Shit!” Úy Trì Thác Dã thấp giọng chửi thề, cảm giác tê dại nơi bả vai trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân! Chết tiệt! Hóa ra thằng nhóc kia muốn bắn thuốc mê! Hơn nữa liều lượng đủ để gây mê cả một con bò!
“Tiger! Dừng tay!” Lăng Vũ Hi theo bản năng thét lên.

Cậu nhóc thật sự đã bắn!
Xoay người lại, cô nhìn về phía Úy Trì Thác Dã.

Toàn thân cái tên này đột nhiên cứng ngắc, đến ngay cả cánh tay đang cuốn lấy cô cũng bỗng nhiên không còn sức lực.

Cô lập tức hét lên “Này! Đồ xấu xa? Anh…”
Úy Trì Thác Dã sắc mặt tái xanh, cả người không thể động đậy, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Không, cho phép, lại, rủa, tôi!” Sau đó, phịch một tiếng, ngã thẳng cẳng xuống đất!
“Đồ xấu xa? Ạch…” Cô không nhịn được, muốn kéo cơ thể ngây đơ của anh ta lên, nhưng hoàn toàn không thể di chuyển được tí nào, cái tên này quá nặng! “Tiger, con đã bắn liều lượng bao nhiêu?”
Tiger cong cong khóe miệng, thổi nhẹ một cái vào đầu súng, dáng vẻ hả hê, nói bâng quơ, “Không bao nhiêu, vừa đủ sáu tiếng!” Ưu điểm của loại thuốc mê này là, không chỉ có thể khiến cho người ta không thể động đậy được, mà ngay cả nói cũng không được, tất cả đều không còn chút sức lực nào!
Úy Trì Thác Dã ngã thẳng đơ dưới đất không hề nhúc nhích.

Lần đầu tiên trong đời, anh lại bị đánh ngã dưới chân một tên nhóc con còn chưa sạch máu đầu! Anh đã quá khinh địch, Shit!

Hai mắt Lăng Vũ Hi lộ ra vẻ lo lắng.

Lần đầu tiên nhìn thấy gã đàn ông xấu xa này không còn chút sức lực để phản kháng, thành thật mà nói, cô cũng không hề có chút thỏa mãn nào giống như mong đợi, mà trái lại là cảm giác không đành lòng.

“Cô còn đứng ì ra đó làm gì? Chú Phong đang chờ chúng ta bên ngoài đấy!” Tiger tiến lên vài bước, vung cánh tay nhỏ bé ra không kiên nhẫn lôi kéo tay Lăng Vũ Hi, hận không thể kéo cô đi ngay lập tức.
Không dám liếc mắt nhìn Úy Trì Thác Dã, hiện tại cả người trần truồng nằm dài trên mặt đất.

Có thể thấy rõ sự tức giận đang dâng lên trong ánh mắt người đàn ông này, đôi môi nhếch lên, giống như đang cảnh cáo Lăng Vũ Hi.

Nếu như cô dám chạy, chân trời góc biển anh cũng quyết không buông tha cô!
“Híc, tôi đi lấy chăn…” Dường như đọc được thông điệp trong mắt anh đang phát ra, Lăng Vũ Hi lúng túng nhếch miệng, đứng dậy chạy tới bên giường, đem chăn lại che cho anh.
Tiger lúc này đã có thể từ trên cao nhìn xuống Úy Trì Thác Dã, vẻ mặt tỏ ra đắc ý, quả thực có thể diễu võ dương oai! Cậu chậm rãi gỡ mắt kính xuống, nhếch miệng cười khẩy.

Vẻ mặt này thực sự không phù hợp với khuôn mặt non nớt của cậu.

Quả thật là một khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp, nhưng lại đang cười giống như ác ma!
Trái tim bỗng nhiên run lên, Úy Trì Thác Dã hơi nheo lại hai mắt.

Anh nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể ngước lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiger sau khi đã gỡ kính đeo mắt xuống.


Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này, đã khiến cho trái tim anh nghẹn lại giống như đang bị một tảng đá đè lên!
Đặc biệt là đôi mắt của cậu nhóc kia!
Một cảm giác bức bối tông thẳng vào trái tim anh, quá quen thuộc! Anh không thể nói được đây là cảm giác gì.

Chẳng qua cảm thấy đôi mắt sáng long lanh đó đã làm anh bị sốc mạnh!
Tiger không hiểu ánh mắt của Úy Trì Thác Dã, “Sao vậy, lúc này đã biết sợ rồi hả?”
“Đây rồi đây rồi.” Lăng Vũ Hi vừa kêu, vừa chạy tới đem chăn che lại cơ thể Úy Trì Thác Dã, đặc biệt ở vị trí quan trọng của anh!
Tiger nhìn lướt qua một lát, hai hàng lông mày của cậu nhíu chặt, nói với Lăng Vũ Hi, “Cô kia, lề mề xong chưa?”
Ở khoảnh khắc đó, vẻ mặt này, lọt vào mắt Lăng Vũ Hi khiến cô bất chợt há hốc mồm! Cô thực sự cảm thấy khuôn mặt của Tiger và gã xấu xa kia thật giống nhau! Đến ngay cả tính khí cũng tương tự!
Nhưng mà, Tiger đã không cho cô cơ hội nghĩ ngợi nhiều, dắt tay cô, kéo mạnh rồi đi về phía ban công! Cậu đến thế nào, cậu sẽ dẫn cô đi thế đó!
Lăng Vũ Hi bị cậu kéo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Úy Trì Thác Dã lúc này đang nằm dài trên mặt đất, tất nhiên đều là dáng vẻ không đành lòng.
Khi sắp bước qua cửa kính thì Tiger quay đầu lại, nói với dáng vẻ khinh thường Úy Trì Thác Dã hết mức, “Đồ xấu xa, ông ngoại trừ ‘chim’ lớn hơn tôi, thì mọi thứ khác thực sự cũng không có gì hơn a, ha ha ha ha…”
Sau đó, bóng hai người biến mất khỏi tầm mắt Úy Trì Thác Dã!
Shit! Anh thề, chân trời góc biển, anh cũng phải bắt cho được Lăng Vũ Hi trở về! Sỉ nhục mà anh đã chịu ngày hôm nay, cũng phải lần lượt đòi lại! Nếu không, anh sẽ không gọi là Úy Trì Thác Dã!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.