Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 182: 182: Sát Thủ Khác Sát Nhân




Biệt thự Tề gia
Biệt thự Tề gia nằm trên núi Kỳ Ngân, đã khá lâu đời.

Cả khu vực này, vào hơn nửa thế kỷ trước là nơi tập trung của các gia tộc giàu có, nhưng đến nay, hầu hết các gia tộc giàu có này đều đã suy tàn.

Mà Tề gia chính là một trong số đó.
Biệt thự cổ Tề gia sau nhiều năm đã nằm trong tình trạng xuống cấp, nhưng thiết kế của nó vẫn mang dáng dấp cổ xưa.

Các vách tường đều bị loang lổ, đến ngay cả bảng hiệu【 Tề gia 】trước cửa, cũng đã bắt đầu phai màu, thỉnh thoảng có vài người giúp việc ra ra vào vào.
Ngoài tường, thấp thoáng vài bóng người lén lén lút lút.
“Phong ca, nhiệm vụ mới của chúng ta, có liên quan gì đến biệt thự Tề gia?” Người lên tiếng chính là Lăng Vũ Hi.
Ba bóng đen đang mai phục bên ngoài bờ tường cách đó không xa, quan sát mọi động tĩnh trong biệt thự Tề gia.
“Tạm thời chủ nhân còn chưa nói rõ, chỉ muốn chúng ta lẻn vào biệt thự Tề gia, ăn cắp một thứ gì đó.” Phong Ngạo thấp giọng thì thầm.
“Vật đó rất quan trọng sao? Phong ca.

Tề gia xem ra đã rất sa sút rồi nhỉ?” Lăng Vũ Hi không hiểu, trong này còn có thể cất dấu bảo bối gì?
Phong Ngạo lắc đầu, “Anh cũng không rõ lắm, nói chung là một phần văn kiện rất quan trọng.


Chủ nhân nói nó có liên quan đến Tề Gia Chấn.”
“Văn kiện? Tề Gia Chấn? Á, anh đang nói đến con trưởng của Tề gia?” Cô thật tò mò.

Trên thực tế, thông tin mọi khách hàng qua tay Kingloy, đều được chủ nhân giữ bí mật.

Huống hồ con trưởng Tề gia, không phải là anh cả của tên bi3n thái chết tiệt kia sao? “Vị khách hàng nào có thù oán với Tề gia? Lại còn phải nhờ đến Kingloy chúng ta?”
Sau đó, cô nghĩ đến gã xấu xa kia, trong lòng Lăng Vũ Hi lại dâng lên một cảm giác mất mác.

Sau này không cần phải nhìn thấy anh ta, cô nên vui mừng mới phải!
“Việc của chủ nhân, chúng ta làm sao hiểu được? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, là chúng ta có thể trở về rồi.” Phong Ngạo trả lời.
“Vậy văn kiện này, cuối cùng là đang ở nơi nào? Hay là đang ở trong tay ai?” Cô bây giờ một chút gợi ý cũng không có.
“Chủ nhân chỉ nói là, ở Tề gia!”
“Lẽ nào ở trong tay Tề Gia Chấn?” Cô hỏi.
Phong Ngạo lắc đầu, “Tề Gia Chấn vẫn còn đang ở nước ngoài, chưa về.”
“Xem ra canh phòng ở Tề gia cũng không quá nghiêm ngặt.” Lăng Vũ Hi nhìn căn biệt thự cổ này, so với tòa biệt thự công nghệ cao của gã xấu xa kia, quả thực chính là so sánh giữa cổ xưa và hiện đại.
“Bởi vậy mới không thể bứt dây động rừng!” Phong Ngạo nói, “Càng nhìn như không phòng bị, thì chúng ta càng dễ gặp chuyện.”
“Ý anh là, sợ đây chính là cạm bẫy?” Cô nhíu mày.
“Ùm, Tề Gia Chấn khôn khéo như thế, thì không thể nào đem loại văn kiện quan trọng như vậy tùy tiện vứt nơi này.

Địa thế biệt thự Tề gia ra sao, hắn hiểu rõ hơn bất cứ người nào trong chúng ta.

Anh lo hắn giở trò lừa bịp!”
“Ừ… Thôi kệ đi.

Dù sao vào trộm được đã rồi nói sau!” Nhớ tới tến bi3n thái chết tiệt kia, cô lại bắt đầu buồn bực mất tập trung, không biết mình nên làm gì.

Thậm chí chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến anh ta, trong đầu cô liền không ngăn được nghĩ đến anh ta.
Ba người kéo mặt nạ trùm đầu màu đen lại, dáng vẻ trông rất táo bạo, nhưng lại rước lấy sự khinh thường của Tiger.

Cuối cùng, cậu không nhịn được bĩu môi nói, “Cuối cùng thì chúng ta là sát thủ hay là kẻ trộm?”
“Ế? Chuyện này có gì khác nhau sao? Dù sao cũng đều ‘làm việc’ lấy tiền a.” Lăng Vũ Hi thuận miệng đáp, đôi mắt vẫn không dám rời khỏi biệt thự Tề gia.


Ngay lúc này tâm trạng của cô, phức tạp đến mức cô cũng không cách nào hiểu nỗi.

Nơi đây chính là quê nhà của gã xấu xa kia, vì sao cô lại có cảm giác sợ hãi khi về quê hắn?
Tiger im lặng thở dài, “Đẳng cấp không giống nhau có được hay không, làm ăn trộm quá mất đẳng cấp.”
“…”
“…”
Phong Ngạo và Lăng Vũ Hi đều không biết nói gì.

Tiger còn nhỏ tuổi, nhưng thực sự là một lời đã nói trúng tim đen! Ăn trộm qủa thật mất đẳng cấp.
“Nhưng chủ nhân đã giao nhiệm vụ như vậy, chú còn có thể làm gì?” Phong Ngạo cũng rất bất đắc dĩ.
Lăng Vũ Hi thầm xấu hổ, chẳng trách tên bi3n thái chết tiệt kia rất căm ghét cô.

Ngay từ đầu cô đã muốm trộm ‘trái tim Florence’ của anh ta.

Ừ, theo những gì Tiger vừa nói, quả thực là chẳng có chút đẳng cấp nào… Nhưng anh ta c**ng bức cô ừ, so với cô không có đẳng cấp, thì tên kia quả thực chính là không có nhân tính hừ!
“Tiểu Hi, em không sao chứ?” Phong Ngạo nhìn cô vừa đấm ngực vừa lắc đầu.

Từ sau khi cứu cô ra khỏi nơi đó, mấy ngày nay cô đều hồn vía lên mây.

Trực giác nói với anh, nhất định chuyện này có liên quan đến cha nuôi của cô.
Lăng Vũ Hi lắc lắc đầu, đem hình ảnh gã đáng ghét kia trong đầu mình lắc cho rơi ra, “Không có chuyện gì, chúng ta lẻn vào Tề gia ăn trộm hay là…”
Nhưng Tiger không đồng ý, “Chuyện trộm gà bắt chó, con xem thường.”
“A!” Lăng Vũ Hi lập tức ngậm miệng, “Tiger, mới bao lâu không gặp, vốn từ vựng của con đã tăng lên nhiều!”

“Xem ti vi a.” Tiger ngẩng đầu liếc xéo cô, giống như chuyện này của cô nói rất ngu ngốc.
Cậu không hề nói sạo, từ điển Hán ngữ cũng đã bị cậu xem nát hết rồi.

Lý do là, muốn làm một sát thủ siêu cấp, nhất định phải biết chữ, nếu không, cũng chỉ có thể là một tên sát nhân! Ừ, lý do thật là to tát!
“Tiger giỏi quá! Vậy con quyết định trộm thế nào đây?” Phong Ngạo mỉm cười hỏi.

Nhóc Tiger đúng là thiên tài khó gặp, không trách chủ nhân dự định bồi dưỡng cậu bé trở thành người kế nghiệp của Kingloy.
“Sao lại phiền như thế, nói rồi không phải trộm, mà là quang minh chính đại vào lấy!”
“Ồ!” Hai người lớn hầu như đều trố mắt há mồm sửng sốt, muốn chết hả.

Tên nhóc này sao lại ngông cuồng đến vậy?
“Hơn nữa chú Phong, kế hoạch này, cần chú và con trong ứng ngoài hợp!” Tiger tự tin nói.
“Vậy con định làm gì?” Phong Ngạo nhướng mày.
“Cái tên Tề Gia Chấn kia đang ở nước ngoài đúng không?” Tiger xác nhận lại một lần nữa.
Phong Ngạo gật đầu, “Ừm, trong thời gian ngắn đoán chừng sẽ không quay về.”
Tiger trầm mặc một lát, rồi nói, “Tốt lắm, chúng ta vạn dặm tìm người thân!”
“Hả?” Vạn dặm tìm người thân? Không phải đang đóng phim truyền hình chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.