“Tề Gia Nhạc?” Phong Ngạo nhíu mày, “Ngày đó người chạy xe vào Tề gia chính là cậu út Tề gia.
Tiger con nói, sau khi Tề Gia Nhạc tới, thì Tiểu Hi bắt đầu khóc?”
“Vâng! Hôm đó bọn con tưởng Tề Gia Chấn quay về.
Mẹ ra ngoài dò xét, sau khi trở lại, thì nằm trên giường khóc một trận.” Tiger gật đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt đã bị gió thổi khô.
Đôi mắt tinh ranh giờ đã khôi phục lại vẻ linh động, sẵn tiện truy vấn về người đàn ông ngày đó bị cậu bắn thuốc tê, “Chú Phong, người đã giam giữ mẹ, có phải là người xấu hay không?”
Nếp gấp trên trán Phong Ngạo càng nhíu lại sâu hơn, trong mắt lóe lên những cảm xúc phức tạp, “Tiger, chú cần phải suy nghĩ rõ ràng một chút, cuối cùng thì nguyên nhân gì đã khiến Tiểu Hi phải khóc? Trừ phi.
.
.
.
.
.”
Anh muốn nói lại thôi.
Nhìn khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn của Tiger, không biết mình có nên nói ra hay không, cho dù có nói, Tiger cũng chưa chắc đã hiểu.
“Trừ phi cái gì?” Tiger tò mò hỏi.
“Tiger, có một số việc, chú còn cần phải xác minh lại một chút.
Lý do gì khiến cho Tiểu Hi phải khóc, chú nhất định sẽ tìm ra!” Theo lời Tiger nói và dựa vào trực giác của mình, anh có thể chắc chắn lý do đã khiến cho Tiểu Hi phải khóc, chính do bởi người đàn ông kia.
Nếu không, ở nơi này, còn ai có thể làm cho Tiểu Hi lưu luyến mãi không thôi?
“Chú Phong, chú thật sự có thể tìm ra được sao?” Trong mắt Tiger lập tức ánh lên tia hi vọng.
Cậu không muốn lại nhìn thấy mẹ tiếp tục đau lòng nữa.
Phong Ngạo nghĩ đến manh mối Tiger cung cấp một lúc lâu, rồi nặng nề gật đầu, “Sẽ được, nhất định có thể tìm được.
Giờ này đêm mai, con nhớ tới nơi này, chú sẽ cho con câu trả lời!”
Ngày hôm sau, ban đêm, cũng là lúc Phong Ngạo hẹn gặp Tiger sau rừng cây.
Phong Ngạo sẽ nói cho Tiger câu trả lời.
Thực ra, theo tin tức anh nhận được hôm nay, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Anh biết, Tiểu Hi gặp phải người đàn ông đó, sẽ không bao giờ còn được yên ổn nữa! Nhưng làm sao anh có thể ngăn lại được đây? Tất cả đều theo ý của chủ nhân.
“Chú Phong, chú điều tra thế nào rồi?” Tiger vừa đến nơi, liền lập tức chạy ngay đến trước mặt Phong Ngạo, vội vàng hỏi.
“Aiz, Tiger, tối qua Tiểu Hi có khỏe không?” Phong Ngạo ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tiger.
Anh không biết mở miệng nói với Tiger thế nào?
Tiger gật đầu, “Mẹ vẫn như vậy, lúc ngủ rồi vẫn còn khóc mắng đồ đàn ông thúi.
“
Phong Ngạo thở dài một hơi, “Nhóc Tiger, nói cho chú Phong nghe, mấy năm qua, con có trách chú Phong không?”
Tiger nhíu chặt đôi mày nhỏ, không hiểu ý Phong Ngạo, “Làm gì có chứ? Chú Phong hỏi gì kỳ thế.”
“Chú nhớ khi con được mấy tháng tuổi, lúc vừa bi bô tập nói, miệng chỉ luôn gọi papa, papa, mà không hề gọi mẹ.
Khi đó chú Phong quả thật hy vọng mình chính là ba ruột của con.
.
.
.
.
.” Phong Ngạo hồi tưởng lại, ký ức giống như đang quay về thời gian đó, lúc Tiger vẫn còn quấn tã, đáng yêu cực kỳ.
Tiger lẳng lặng lắng nghe, trầm mặc một lúc lâu, rồi nói, “Chú Phong, con cũng luôn hi vọng người là ba của con.
.
.
.
.
.”
Phong Ngạo lắc đầu, “Cậu bé ngốc, đáng tiếc chú Phong không có được may mắn đó.” Anh vĩnh viễn nhớ rõ.
Tiếng đầu tiên Tiger gọi là papa, khi đó trong lòng anh có bao nhiêu bối rối, đến bây giờ cũng khó mà quên! “Lúc con lên ba, đã thông minh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Hôm đó là sinh nhật của con, tuyết rơi rất nhiều.
Con còn nhớ đã hỏi chú Phong chuyện gì không?”
“Có, con nhớ.” Tiger gật đầu, “Ngày đó tuyết rơi thật lớn, chú đã nói với con, con được sinh ra trong tuyết.”
“Đúng vậy, sau đó con hỏi ta, trên TV các bé con đều có mẹ, Vậy mẹ của con đâu?” Phong Ngạo tiếp lời cậu, nhịn không được bật cười thành tiếng, “Ta lúc ấy quả thực vô cùng kinh ngạc.
Lần đầu tiên, con hỏi ta về mẹ mình.”
“Chú Phong.
.
.
.
.
.” Tiger giống như bị lây cảm xúc của Phong Ngạo.
Trái tim có chút nhói đau, “Không sao cả, con sẽ chờ mẹ nhớ lại.
Như lời chú nói, mẹ chỉ là không cẩn thận quên mất con.
.
.
.
.
.”
“Tiger!” Phong Ngạo kích động ôm chầm lấy Tiger.
Đứa trẻ này, vẫn luôn hiểu chuyện như vậy.
Nhưng cũng chính vì thế càng khiến cho người ta đau lòng!
Hít thật sâu một hơi hương sữa thơm đặc trưng của cậu bé, Phong Ngạo biết mình không thể giấu diếm Tiger thêm nữa.
Cậu nhạy cảm mà lương thiện, Tiểu Hi thì mơ màng lại ngốc nghếch.
Nếu hôm nay không nói với Tiger, thì Tiểu Hi cả đời này có lẽ sẽ chỉ có thể sống trong nước mắt.
Nhắm mắt lại, Phong Ngạo chậm rãi phun ra, “Thế này, Tiger.
Tối nay, có lẽ chúng ta có thể khiến cho Tiểu Hi không còn tiếp tục phải chịu đau khổ như vậy nữa.”
“Hả? Chú Phong, ý của chú là.
.
.
.
.
.”
“Đúng vậy, ta đã rà soát lại tin tức, đại khái cũng đoán được lý do Tiểu Hi khóc.” Phong Ngạo ôm Tiger vào lòng, “Lý do Tiểu Hi khóc, đó là bởi vì.
.
.
.
.
.
Ba con!”
“Papa?” Đột nhiên ánh mắt Tiger như đang phát ra ánh sáng lấp lánh, lập lòe nhấp nháy.
Hơi thở có chút ngắt quãng nói, “Chú Phong, chú biết ba con?”
Phong Ngạo gật đầu, giọng nói có hơi khàn khàn tắc nghẹn, “Chú xin lỗi.
Tiger, hãy tha thứ cho chú vì đã dấu không nói cho con biết.”
Khi đó, anh vẫn nghĩ Tiểu Hi và Tiger cả đời sẽ ở lại Thành quốc Vatican.
Nếu cả đời này Tiểu Hi vẫn không thể nhớ lại.
Vậy thì anh cần gì lại phải đi rạch lên vết thương đã liền miệng của cô thêm lần nữa, khiến cho cô ấy phải quay trở lại khoảng thời gian thống khổ đó?
Có lẽ, điều này không công bằng với Tiger.
Mà có lẽ, với Tiểu Hi cũng không công bằng.
Nhưng xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh.
Anh không thể trơ mắt nhìn Tiểu Hi chết! Tha thứ cho anh!
“Chú Phong, chú nói thật chứ? Ba con còn sống sao? Chúa ơi.
.
.
.
.
.” Tiger lập tức trở nên kích động, không thua gì thời điểm một năm trước đây vào cái ngày trời đầy tuyết, lúc đó cậu được biết mẹ mình là ai.
Cái loại tâm trạng phấn khích này, đến quá đột ngột, khiến sống mũi Tiger không nhịn được cay xè, nước mắt ào ào tuôn rơi, “Tuyệt quá.
.
.
.
.
.
Hu hu.
.
.
.
.
.”