“Không tốt, không tốt, cậu chủ!” Thím Lâm vừa thấy Úy Trì Thác Dã, lập tức hét lên lo lắng.
“Mẹ, hôm nay là ngày nào, đừng nói chuyện không may mắn chứ.” Lâm Ngạn lập tức cắt ngang lời Thím Lâm.
Thím Lâm lúc này mới thất kinh nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích, “Phi phi phi, ôi cậu xem cái miệng của tôi này.
Cô Tuyết Nhi ngất xỉu rồi!”
“Cái gì?!” Úy Trì Thác Dã thất kinh, đẩy cửa phòng nghỉ, Lâm Ngạn cũng nhanh chóng theo sau.
“Mẹ, rốt cuộc là làm sao thế này?” Lâm Ngạn hỏi Thím Lâm.
Đêm nay trăm ngàn lần không thể để xảy ra sai sót gì!
Trên trán Thím Lâm lấm tấm mồ hôi, “Cô Tuyết Nhi bởi vì quá mức lo lắng cậu chủ sẽ không đến, nên khi vừa nghe tiểu Đào nói không tìm thấy cậu chủ đâu, Tuyết Nhi đã hốt hoảng, rồi không cẩn thận ngất xỉu.
.
.
.
.
.”
Úy Trì Thác Dã im lặng nghe Thím Lâm nói, chậm rãi đi đến gần giường, nơi cô gái kia đang bình thản ngủ.
Trên người cô vẫn đang mặc lễ phục, trắng trong không chút tì vết, trông giống như một nàng công chúa xinh đẹp.
Trang điểm tinh tế, càng tăng thêm vẻ đẹp hoàn hảo của cô.
Cô giống như đang ngủ, nhưng hơi thở lại quá mong manh yếu ớt.
“Chúa ơi, Tuyết Nhi.
.
.
.
.
.” Úy Trì Thác Dã không nhịn được khẽ lẩm bẩm.
Anh làm sao có thể vô tình làm tổn thương đến cô gái mỏng manh thế này.
Anh làm sao có thể? Trong lòng càng thêm cảm giác áy náy, anh chậm rãi ngồi xổm xuống mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tuyết Nhi, dịu dàng gọi, “Tuyết Nhi, anh là Thác Dã, mau tỉnh lại đi!”
“Cậu chủ, vừa rồi bác sĩ Vương đã đến khám.
Cô Tuyết Nhi không có gì nghiêm trọng, chỉ vì quá hồi hộp, nhất thời không chịu đựng được, nên mới ngất xỉu.” Thím Lâm đứng bên nói.
Cô bé Tuyết Nhi này, quả thật khiến cho người ta đau lòng .
“Mẹ, chúng ta ra ngoài trước đi.
Lão Đại, nửa giờ sau, yến tiệc sẽ bắt đầu.” Lâm Ngạn đỡ lấy cánh tay Thím Lâm, ngầm ra hiệu với mẹ mình.
Lúc này, nên để cho hai người bọn họ ở riêng với nhau.
Úy Trì Thác Dã gật đầu, vẫn nắm chặt tay Tuyết Nhi không buông.
Đợi bọn họ sau khi rời khỏi đây, anh mới thoáng buông lỏng tay Tuyết Nhi, “Anh xin lỗi, Tuyết Nhi, do anh không tốt, không nên phân vân giữa em và cô ấy.
.
.
.
.
.”
Anh có chút xúc động.
Giang Tuyết Nhi nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, “Tuyết Nhi, những năm gần đây, anh làm sao không hiểu tâm ý của em chứ.” Anh khẽ thở dài, nội tâm càng thêm áy náy, “Nhiều năm rồi, anh vẫn luôn giữ vững lời hứa với ‘bà’, sẽ chăm sóc em thật tốt.
Nhưng lại hại em bị hôn mê hết lần này đến lần khác.
Thân thể thì ngày càng suy yếu.
Anh phải làm thế nào mới đúng đây?”
Úy Trì Thác Dã vươn người lên trên, vuốt lại vài sợi tóc trên trán cô, rồi dịu dàng nói, “Em còn nhớ trước đây.
Lúc đó anh không đủ khả năng để nuôi em, nên đành phải nghe theo lời Hỏa Hoan, đưa em đến Cô Nhi Viện.
Khi đó, nhất định là em thấy rất cô đơn, rất sợ hãi.
.
.
.
.
.Nhưng vì cuộc sống của anh quá bất ổn, hơn nữa sức khỏe của em lại không tốt.
Anh chỉ còn cách gởi em ở nơi đó.
.
.
.
.
.
Anh làm sao có thể để em theo mình sống giữa đao quang kiếm ảnh được chứ?”
Anh dừng một chút, trong lòng vô cùng phiền muộn, dường như đang nhớ lại chuyện của rất nhiều năm trước, “Tuyết Nhi, em còn nhớ không? Ngày hôm đó, lần đầu tiên anh gặp em, tuyết rơi rất nhiều.
‘ Bà’ liều mình trong gió tuyết, ôm em đến trước mặt anh, nói với anh, em tên Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi.
Khi đó anh.
.
.
.
.
.
Lần đầu tiên nhìn thấy ‘bà’ cười hạnh phúc đến vậy.
Bởi vì em, Tuyết Nhi em có biết không.
Bởi vì em, đã làm cho ‘bà’ cười rực rỡ đến vậy, giống như em mới chính là con ruột của ‘bà’.
.
.
.
.
.”
Anh bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
Trước mọi người anh luôn tỏ ra kiên cường, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện này, liền cảm thấy mình có bao nhiêu tưởng niệm thời gian đó.
“‘Bà’ nói, Tuyết Nhi là thiên sứ mà ông trời ban cho chúng ta.
Nhờ có em, ‘bà’ mới cảm thấy cuộc đời không quá đau khổ.
Tuyết Nhi, thật sự cảm ơn em, đã khiến cho ‘bà’ trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Vậy nên em hãy mau tỉnh lại đi.
Tuyết Nhi, đừng ngủ giống như ‘bà’ ấy, được không?”
Hốc mắt anh thoáng ẩm ướt, nhưng ngay sau đó liền biến mất.
Lo sợ Tuyết Nhi sẽ giống ‘bà’, vĩnh viễn ngủ say, anh liền nắm chặt tay cô: “Tuyết Nhi, em còn trách anh sao? Trách anh ném em vào Cô Nhi Viện, trách anh không chăm sóc em tử tế, trách anh để em đợi lâu như vậy, mới cho em danh phận?”
“Nếu em trách anh, cũng nên thức dậy đi, thức dậy mới có thể mắng anh không tốt, đúng không?”
Anh thở dài, “Em yếu ớt như vậy, khiến cho anh có chút không biết phải làm sao.
.
.
.
.
.
Em cũng biết, anh là một kẻ thô lỗ, sợ sơ ý một chút sẽ làm em tổn thương.
.
.
.
.
.
Tuyết Nhi, mau tỉnh lại đi, đêm nay chúng ta sắp đính hôn rồi.
.
.
.
.
.”
Giang Tuyết Nhi vẫn nằm im như cũ, trong phòng yên tĩnh đến mức dường như anh có thể nghe thấy nhịp đập trái tim cô, đan xen giữa những lời nói hối hận bất đắc dĩ này của anh.
“Tuyết Nhi, đừng ngủ nữa, được không.
Anh xin lỗi, là do anh không tốt, không nên để những việc kia làm cho rối trí.
Lâm Ngạn nói đúng, mặc kệ bên người anh có bao nhiêu cô gái, thì chỉ mình em, Giang Tuyết Nhi mới chính là người danh chính ngôn thuận.
.
.
.
.
.”
Anh còn có thể nói sao đây? Với Tuyết Nhi, anh có thể vì cô ấy đánh đổi tất cả, bao gồm cả tính mạng của mình!
Nhưng mà, luôn có vài thứ, anh biết mình cho không được, cho không được.
.
.
.
.
.
“Ưm.
.
.
.
.
.” Một tiếng rên khẽ.
Ngón tay Giang Tuyết Nhi khẽ nhích lên một chút rất nhỏ.
“Tuyết Nhi!” Úy Trì Thác Dã vui sướng kêu lên, “Tuyết Nhi, em tỉnh rồi sao?”
“A?” Mơ màng trong chốc lát, Giang Tuyết Nhi mới từ từ tỉnh lại.
Thời điểm mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt, giọng nói yếu ớt thốt lên, “Thác Dã.
.
.
.
.
.”
“Tuyết Nhi, em tỉnh lại là tốt rồi, còn thấy khó chịu ở đâu không?” Anh kéo nụ cười cứng nhắc hỏi cô.
Đã bao năm rồi, cuối cùng thì đã bao nhiêu năm rồi anh không thể cười thật lòng nữa? Nụ cười tươi cuối cùng đó, sợ là vào thời gian còn con bé.
.
.
.
.
.
“Thác Dã, em xin lỗi, khiến anh phải lo lắng rồi.” Giang Tuyết Nhi vẫn mỉm cười dịu dàng như trước.
Chỉ cần anh đồng ý đính hôn với cô, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Chống mình ngồi dậy, cô muốn xuống giường.
“Bé ngốc, là anh xin lỗi mới đúng.” Úy Trì Thác Dã đỡ cô ngồi dậy, “Tuyết Nhi, cẩn thận một chút.”
Cộc cộc cộc!
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lâm Ngạn: “Lão Đại, dạ tiệc bắt đầu rồi.”
“Được, một lát nữa sẽ ra.” Anh trả lời Lâm Ngạn, sau đó xoay người thật cẩn thận đỡ Giang Tuyết Nhi, “Tuyết Nhi, thật không có vấn đề gì chứ?”
Cố gắng kềm chế tâm trạng phấn khích của mình, Giang Tuyết Nhi gật đầu thật mạnh, “Em ổn, Thác Dã!”
Đây là mơ sao?
Nếu như đây chỉ là giấc mơ, sao cảnh trong trong mơ lại chân thật đến vậy.
Anh và cô đã thật sự đính hôn rồi!