Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 216: 216: Lại Có Thai Lần Nữa 2




Những lời đột phát của cô, giống như một cây kim đâm sâu vào tim Úy Trì Thác Dã, anh run lên bần bật.

Bàn tay to đang nhẹ nhàng vuốt v e chiếc bụng phẳng lì của cô trong nháy mắt tạm dừng mất hai giây.

Cô thấy rõ ràng trong mắt anh chợt bùng lên ngọn lửa!
Hít một hơi thật sâu, anh buộc mình phải bình tĩnh: “Lăng Vũ Hi, không cần cố gắng chọc giận tôi.”
Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười lạnh.

Ông trời quả nhiên vẫn luôn ưu ái gã đàn ông xấu xa này.

Nếu không, mặc cho cô chống cự thế nào, vẫn khiến cô mang thai con của anh!
Một lúc lâu, mới dằn được cơn giận của mình, dù sao bây giờ cô là phụ nữ có thai.

Úy Trì Thác Dã khẽ khở dài: “Ngoan, chú ý dưỡng thai, đừng suy nghĩ lung tung, được không?”
Anh biết đối với cô việc mình có thai, trong thời gian ngắn vẫn không thể chấp nhận được, giống như tâm trạng của anh ngay lúc này.

Dù sao cảm giác lần đầu được làm cha, anh còn phải mất một thời gian mới có thể thích ứng.

Nhưng anh tin không lâu nữa, anh sẽ quen được cảm giác sung sướng này!
Trái tim phiêu bạc bao nhiều năm nay, dường như trong nháy mắt tìm được bến đỗ.

Cô đã mang thai con của anh! Điều này có phải đại biểu cho trên thế giới này sẽ có người thân có cùng huyết thống với anh rồi hay không?
Nhớ lại ‘bà’ nhiều năm trước đây, trái tim anh run lên.

Loại cảm giác này không ngờ đã cách đây quá nhiều năm rồi.
Nhìn ánh mắt tha thiết của anh, dáng vẻ nhún nhường của anh, lại khiến cô đau lòng.

Bởi vì tất cả những điều này, trong suy nghĩ của cô, cũng chỉ vì đứa nhỏ!
“Tôi sẽ không sinh con cho anh!” Cô lặp lại, giống như đang tự thôi miên mình.

Khép lại hai mắt, không nhìn vào ánh mắt bi thương kia của anh, sợ bản thân không nhịn được mà rơi nước mắt.

Bởi vì tất cả cũng chỉ vì đứa nhỏ!
“Em cứ như vậy không muốn mang thai con của tôi sao? Chẳng lẽ em nhẫn tâm không cần đứa bé này?” Anh phải nói sao, mới có thể thay đổi suy nghĩ cố chấp này của cô? Có bao nhiêu cô gái sẵn sàng mang thai con của anh, có bao nhiêu cô gái cầu xin anh cho phép.

Vậy mà cô nàng này vì sao lại luôn tỏ ra khinh thường!
Lăng Vũ Hi vẫn không chịu mở mắt nhìn anh.

Bây giờ trong lòng cô đang cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, nhưng trái tim lại càng lúc càng thấy đau hơn.

Đứa trẻ này —— không phải là đứa trẻ cô chờ mong, vì sao lại chọn thời điểm này để đến?
Cắn chặt răng, cô ép buộc bản thân không được thỏa hiệp, từ từ nhắm hai mắt lại, thốt lên lời nói dối lớn nhất trong cuộc đời mình: “Đúng vậy, miễn là có thể thoát khỏi anh!”

Choang!
Một tiếng vỡ tan, thanh âm cốc nước thủy tinh vỡ khi bị rơi xuống đất!
“Cô nàng chết tiệt! Em dám!” Cô quả nhiên đã chọc giận anh.

Nhưng vì sợ làm cô bị thương, anh chỉ có thể hy sinh cốc nước trên tủ! Cô nàng này, anh chưa từng tức giận đến như vậy, cô thậm chí còn muốn loại bỏ sinh mạng bé nhỏ trong bụng, tình nguyện dù có mất đứa bé cũng muốn rời khỏi anh!
Trái tim đột nhiên run run, sự tức giận của anh lấn áp cô.

Anh nhất định phải rất tức giận.

Cô không dám mở mắt ra, chỉ sợ bản thân sẽ mềm lòng, cục cưng, mẹ xin lỗi!
“Lăng Vũ Hi, em hận tôi đến vậy sao?” Nén cơn tức giận đang tràn ngập trong lòng xuống, Úy Trì Thác Dã không còn cách nào, cô hận anh đến vậy sao?
Trầm mặc, cô ép mình im lặng.

Bàn tay lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm giấu trong chăn, có thai? Một danh từ quá xa lạ, nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc khó hiểu, dường như có một dòng nước ấm đang chảy qua thân thể.

Cô không ngờ trong bụng mình thật sự đã có bé con đang thành hình, lại càng không thể đoán trước được rằng đứa bé này là của anh!
Úy Trì Thác Dã thấy cô không trả lời, lại nói tiếp: “Em có thể không trả lời tôi.

Lăng Vũ Hi, em không có lý do gì để hận tôi.

Em biết không, con bé có thể hận tôi, nhưng riêng em thì.

.

.

.

.

.

Không thể!”
Cô vẫn không chịu trả lời.
“Bởi vì chính em đã trêu chọc tôi trước.

Hơn bốn năm trước, gần năm năm rồi, là em đã trêu chọc tôi trước, em quên rồi sao?” Anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, không ngừng nhắc chuyện cô đã trêu chọc mình trước, mà anh bất quá chỉ có qua có lại mà thôi, “Hơn bốn năm trước, em lẻn vào biệt thự của tôi, thừa dịp tôi say rượu chui vào giường tôi.

Một đêm đó, tôi thừa nhận mình có chút mê muội, cho là mình đã có một giấc mộng xuân.

Đến sáng sớm hôm sau, em biến mất, chỉ để lại trên giường một vệt máu.

Lúc đó, tôi mới biết em vẫn còn là xử nữ.

.

.

.

.

.”
Anh chậm rãi tiết lộ chuyện hơn bốn năm trước, những gì cô để lại trong trí nhớ anh.

Cô chẳng lẽ đã quên, khi đó chính cô đã tự đưa mình đến cửa.
Trái tim run rẩy, đây chính là đoạn ký ức cô đã quên mất sao? Lăng Vũ Hi nhắm nghiền hai mắt, một khắc cũng không dám mở ra.

Anh nói, bọn họ đã có một đêm vào hơn bốn năm trước, chính anh đã phá thân cô.

.

.

.

.

.
Suy nghĩ giống như quay lại thời điểm hơn bốn năm trước, khóe miệng của anh chậm rãi hiện lên ý cười, “Lần thứ hai, là tại dạ vũ từ thiện, đêm đó, tôi dành được danh hiệu nhà đại từ thiện.

A, một ông trùm hắc bang mà lại đạt được danh hiệu nhà đại từ thiện, làm mọi người hết sức ngạc nhiên, thậm chí còn có ý chế giễu tôi.

Đúng lúc tôi không ngờ nhất, lại được gặp em! Em cứ vậy mà.


.

.

.

.

.

Rơi thẳng vào tầm mắt tôi.

.

.

.

.

.”
Anh thò tay vào trong chăn, kéo bàn tay đang nắm chặt của cô ra, nhẹ nhàng cầm lấy, nói tiếp: “Tôi nhớ mọi người đêm đó ai cũng đeo một chiếc mặt nạ rất gớm ghiếc.

Sau đó, em vừa vặn xông vào.

Tôi nhớ đêm đó, em mặc một bộ váy dài màu tím cổ chữ V, xinh đẹp cực kỳ.

.

.

.

.

.”
Bỗng nhiên nghĩ đến đây, anh có chút ranh mãnh nói: “Bây giờ nghĩ lại, thì ra việc đó cũng do em cố tình sắp đặt.

Em đeo chiếc mặt nạ màu trắng, ra vẻ thần bí.

Bất quá, tôi rất thích.

Sau đó chúng ta vào phòng 3025.

.

.

.

.


.

Tôi mới biết, thì ra người đó là em.

.

.

.

.

.”
Lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô, phát hiện tay cô có chút run rẩy rất nhỏ, anh cười: “Thế nào, cần tôi kể lại, đêm đó chúng ta đã quay cuồng thế nào không? Đêm đó, em thật sự nhiệt tình như lửa.

.

.

.

.

.”
“Câm miệng!” Gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng cả lên.

Nói không kích động là lừa người, những ký ức bị mất này, thật sự có liên quan đến gã xấu xa này sao? Hốc mắt có chút ươn ướt.

Cô không dám mở mắt ra, sợ vô tình khiến nước mắt trào ra!
“Vậy đã nhớ ra rồi chứ? Lăng Vũ Hi, là do em trêu chọc tôi trước! Em phải biết, dễ dãi leo lên giường một người đàn ông, thì sẽ có hậu quả gì xảy ra!” Anh quay lại chủ đề chính.

Một người lý trí như anh, hiểu rất rõ sẽ phải làm thế nào để dẫn dụ cô.

Xét cho cùng, anh muốn có đứa nhỏ này!
Anh chỉ vì đứa bé này! Lăng Vũ Hi bi ai nghĩ.

Bốn năm trước nếu đúng như những gì anh đã nói.

Vậy thì tại sao cô lại leo lên giường của anh? Cô không dám hỏi, sợ vừa mở miệng, lại kéo theo vô số vấn đề.

Dù sao lại tiếp cận anh sau bốn năm, không phải là theo mệnh lệnh của Kingloy sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.