Lăng Vũ Hi!
Giang Tuyết Nhi không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm cô gái ngồi trong xe.
Không hề bị hoa mắt, cô chắc chắn mình đã không nhìn lầm, thực sự là Lăng Vũ Hi.
Không phải cô ấy vẫn còn đang ở bệnh viện sao?
“Thác Dã…” Hơi thở Giang Tuyết Nhi có chút bất ổn, trợn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Vừa nhắc tới cô nàng Lăng Vũ Hi này, mi tâm Úy Trì Thác Dã hơi nhíu lại, ánh mắt liếc xéo về phía người phụ nữ vẫn còn đang ngồi trong xe: “Tuyết Nhi, em quên rồi sao, chính em bảo đón cô ấy tới.”
Hả? Chỉ một câu nói đã chặn lại miệng của Giang Tuyết Nhi.
Cô cho là anh sẽ không thật sự sẽ làm như vậy, hay nói, ít nhất cũng sẽ không nhanh như vậy! Hơn nữa hôm nay là ngày tổ chức lễ đính hôn của họ! Chúa ơi, người phụ nữ này đã phá cô một lần rồi, giờ lại làm thêm lần nữa sao!
Nhưng… Người phụ nữ này đang mang thai, đúng không?
“Cho nên, hôm nay anh đã đưa cô ấy tới đây sao?” Khí thế Giang Tuyết Nhi lập tức xẹp xuống.
“Nhưng mà lão Đại, hôm nay là lễ đính hôn của anh và cô Tuyết Nhi!” Lâm Ngạn tiếp lời, giúp Giang Tuyết Nhi nói ra những lời mà cô không dám nói.
Úy Trì Thác Dã không trả lời, chỉ trực tiếp ra lệnh cho tài xế: “Tiểu Mã, cậu dẫn cô Lăng vào trong trước đi.”
Tất cả những điều này, anh đã căn dặn Tiểu Mã từ trước.
Vốn định tự mình dẫn cô nàng này trở về, nhưng lại sợ cô không chịu ngoan ngoãn hợp tác.
“Vâng, cậu chủ.” Tiểu Mã lập tức lái xe vào gara.
Trên đường đi, Lăng Vũ Hi không hề quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn anh một cái.
Ánh mắt Lâm Ngạn, vẫn luôn bám chặt nhìn chằm chằm người phụ nữ trong xe.
Anh ta biết, khi ở Florence, không nên mặc kệ lão Đại đem người phụ nữ này trở về.
Quả nhiên là sinh chuyện!
“Tuyết Nhi, anh rất rõ việc anh đang làm.” Úy Trì Thác Dã nắm lấy bả vai Giang Tuyết Nhi, dìu cô vào trong nhà.
Bóng lưng đôi tình nhân trắng tinh khôi, giống như một cặp đôi minh tinh đang đi trên thảm đỏ.
Theo sát phía sau là Lâm Ngạn, trong nội tâm không khỏi có chút đau đớn.
Nhưng anh có thể làm gì chứ? Từ khi mới bắt đầu, anh đã không nên yêu người phụ nữ của lão Đại!
“Thác Dã, em hiểu, đưa cô ấy về đây, em và thím Lâm sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Thím Lâm, thím nói đúng không?” Tuy rằng trong nội tâm không rõ đang có tư vị gì, nhưng cô lựa chọn làm một người phụ nữ chu đáo.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua thím Lâm phía sau .
“Ờ, đúng vậy, cậu chủ, cậu cứ yên tâm.” Thím Lâm nhận được ánh mắt của Giang Tuyết Nhi, lập tức nói.
Theo những gì Tuyết Nhi vừa nói, xem ra cô ấy không ngại người phụ nữ kia sẽ vào ở Xích Long bảo, nếu vậy bà cũng thấy bớt lo rồi.
“Thím Lâm, phòng ở đều đã được sắp xếp xong rồi chứ?” Anh quay đầu lại, xác nhận lại lần nữa, “Nhất định phải dọn dẹp cho thật sạch sẽ không còn một hạt bụi nào, trong phòng cũng không được bầy biện những v@t cứng sắc nhọn, sàn nhà không cần đánh sáp.
Tóm lại, tôi muốn thím chuẩn bị tốt nhất!”
Anh có thể không biết ngay lúc mình nói những lời này, lọt vào tai Giang Tuyết Nhi, không ngờ lại chói tai đến vậy, chuẩn bị tốt nhất! Anh dường như coi trọng… đứa trẻ kia đến vậy sao?
“Cậu chủ, yêu cầu này của cậu…” Thím Lâm không hiểu.
Tuyết Nhi mới là vị hôn thê của cậu chủ, vì sao phải dành cho người phụ nữ kia thứ tốt nhất?
“Thím Lâm, sau này thím sẽ hiểu.
Bây giờ đừng hỏi nhiều, cứ làm theo là được.” Theo phong tục, bé con trong bụng chưa tròn ba tháng, không thể lớn tiếng công bố.
Bởi vì bé con thường rất hay xấu hổ, sợ nói ra sẽ dễ dàng chạy mất.
Vì vậy đến bây giờ anh vẫn phải giấu bọn họ.
“Vâng, cậu chủ.” Thím Lâm thuận theo.
“Thác Dã…” Giang Tuyết Nhi muốn nói lại thôi, trái tim cô như bị tắc nghẽn.
Nghe được lời cam đoan của thím Lâm, cùng sự không so đo tính toán của Tuyết Nhi, anh mới thấy nhẹ nhõm, biết rõ Tuyết Nhi nghi kị, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc: “Tuyết Nhi, tất cả mọi việc đều giao hết cho anh, được không.
Những gì anh đã hứa với em, lúc này anh đang cố gắng hoàn thành.
Mặc dù với em mà nói như vậy thật không công bằng, nhưng anh không muốn em phải chịu nỗi khổ kia .” Không muốn cô phải chịu nỗi đau sinh con đẻ cái, sợ cô không may gặp phải bất trắc sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Anh đã hứa với “bà ấy”, sẽ chăm sóc Tuyết Nhi cả đời.
Dù cho có phải hi sinh bất cứ ai, kể cả chính anh, anh cũng sẽ không hề hối tiếc!
“Vâng!” Cô mỉm cười gật đầu.
Mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Có trách thì chỉ có thể trách bản thân cô, dù một tí xíu cũng không thể trách ai.
“Vậy được rồi, chúng ta vào trong thôi, lại để cho các vị tân khách chờ lâu sẽ không tốt.” Anh nắm tay Tuyết Nhi, giống như một cặp đôi hoàn mỹ.
Giờ phút này tâm trạng anh khá nhẹ nhõm, mà không phải giống như vừa rồi khi từ bệnh viện ra.
Nắm tay Tuyết Nhi, anh biết rõ, tương lai trách nhiệm của anh sẽ nặng thêm một phần.
Lễ đính hôn lần này, trong muôn vàn lời chúc phúc bình yên vượt qua, không có bất kỳ sự quấy nhiễu nào, chỉ toàn là những lời chúc phúc của các vị tân khách, cảnh sắc vui vẻ hòa thuận.
Giang Tuyết Nhi vẻ mặt hạnh phúc lôi kéo Úy Trì Thác Dã, đi khắp nơi mời rượu, giống như cô dâu trẻ, thẹn thùng xinh đẹp.
Đây chính là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, ai nói hạnh phúc là không thể chờ đợi chứ? Chỉ vì rất nhiều người đã không đủ kiên nhẫn chờ lâu như cô, giờ thì cô đã chờ được rồi!
Úy Trì Thác Dã vẫn giống như thường ngày, không có gì đặc biệt, trong lời nói cử chỉ, vẫn toát lên sự uy nghi trang nhã.
Lâm Ngạn nhìn thấy hết tất cả, đem đắng chát nuốt vào trong bụng.
Từ nay về sau, anh sẽ nén hết mọi tình cảm của mình, thật tâm chúc phúc cho đôi trai tài gái sắc này! “Vô nào! Lão Đại, Cô Tuyết Nhi, tôi mời hai người một ly! Chúc hai người răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc!”
Anh cười lớn, cười vui vẻ hơn so với bất cứ ai, nhưng ánh mắt lại buồn hơn so với bất cứ ai, đêm nay, chỉ sợ lại là một đêm say mèm! Thật tốt! Bọn họ… Cuối cùng cũng đính hôn rồi!
Nhưng mà, người đau khổ không phải chỉ có mỗi mình anh.
Không một ai để ý trên lầu có một đôi mắt dịu dàng ngập nước mắt, chăm chú nhìn mọi thứ ở dưới lầu, lòng đau như dao cắt, nhưng lại không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi vợ chồng mới dưới lầu, đang cúi đầu hạnh phúc, nói lời cảm ơn…
Tất cả, như một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tim cô.
Tất cả những điều này, vừa khiến cô đau lòng vừa làm cô thấy mỉa mai.
Chỉ là một trò chơi đau đớn, không hơn! Đến lúc game over, thì sẽ lại quay trở về điểm xuất phát, ban đầu như thế nào thì sẽ trở lại như thế đấy.
Nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài xuống mặt, một giọt một giọt, từ trong cơ thể chảy ra, ngực đau tắc nghẹn.
Ai có ngờ, chỉ cách một tuần, mà tất cả mọi thứ đã trở về lại nguyên trạng!
Ai đã nói, mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu? Chắc là, anh và cô vô duyên nên không thể cưỡng cầu phải không? Chỉ tội cho Tiger.
“Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu” : Có duyên có phận thì nhất định sẽ đến với nhau, không duyên không phận thì đừng cưỡng cầu làm gì.
Ai bảo, không nhìn thấy anh thì sẽ không nhớ tới anh, không nghĩ đến anh, và cũng sẽ không nhìn thấy nước mắt trong suốt trong hốc mắt cô …