Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 230: 230: Tòa Thành Không Thiên Đường 2




Khuôn mặt tươi cười của Giang Tuyết Nhi trong nháy mắt bị cứng ngắc trong hai giây.

Nhưng rất nhanh, cô lập tức khéo léo che giấu được sự bối rối kia, nhếch khóe môi, mỉm cười nói: “Thím Lâm và mọi người đều rất tốt.” Cô cố tình giả ngu.
Úy Trì Thác Dã hơi nhíu mày, cũng không giải thích gì thêm, thấy không tiện khi lại mở miệng hỏi tình hình của Lăng Vũ Hi, do đó, chỉ nhẹ nhàng khoác vai Giang Tuyết Nhi đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói, “Tuyết Nhi, bên ngoài gió lớn, vào nhà rồi nói sau đi.”
“À, Thác Dã, việc bên Mỹ xử lý thế nào rồi?” Giang Tuyết Nhi thuận miệng hỏi.
“Tất cả đều rất thuận lợi.” Anh nhàn nhạt trả lời.
“Ồ.” Nhạy cảm nhận thấy Thác Dã đang mất tập trung, mặt Giang Tuyết Nhi trong nháy mắt chùng xuống.

Chẳng lẽ, năm ngày nay, anh đều chưa từng nghĩ tới vị hôn thê danh chính ngôn thuận là cô sao?
Đúng lúc này, thím Lâm từ phía trước mặt đi tới, ngoác miệng cười tươi: “Cậu chủ, cậu đã về rồi?”
Úy Trì Thác Dã gật đầu, đối mặt thím Lâm, anh không hề vòng vo, trực tiếp hỏi luôn: “Ừm, thím Lâm, cô Lăng đâu?”
“Cô Lăng? Có thể đang ở sân sau.”
“Gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?” Anh nghi hoặc.

Người phụ nữ kia sao có thể trở nên ngoan ngoãn như vậy?
“Ha ha, cậu chủ việc này thì cậu cứ yên tâm, chuyện thím Lâm đã hứa với cậu thì nhất định sẽ làm được.

Cô Lăng vẫn khỏe, chỉ là ngày nào cũng đều la hét muốn đi ra ngoài.

Nhưng vì chưa có lệnh của cậu chủ, nên chúng tôi không ai dám tự ý quyết định.” Thím Lâm vui vẻ nói.
Im lặng mất một lúc, Úy Trì Thác Dã quay sang nói với Giang Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, em đi nghỉ trước đi, anh đi ra sân sau xem sao.”
“Thác Dã, em đi cùng anh.” Mặc dù trái tim có chút khó chịu, nhưng Giang Tuyết Nhi vẫn tự nhủ với mình, Thác Dã chỉ đang lo lắng cho đứa bé trong bụng Lăng Vũ Hi mà thôi!
Úy Trì Thác Dã không nói gì nữa, lông mày nhíu chặt từ đầu đến giờ vẫn không hề giãn ra, liền xoay người đi về phía sân sau.
“A.

.


.

Tiểu Mai, đẩy cao hơn một chút nữa!”
“Yo hú! Cảm giác thật giác tuyệt vời!”
“Cô Lăng, cô cẩn thận đó.

.

.”
Liếc thấy cảnh này, trái tim Úy Trì Thác Dã suýt chút nữa thì ngừng đập!
Chết tiệt! Nhìn xem anh đang nhìn thấy cái gì đây! Người phụ nữ này đúng là đồ không biết vâng lời, mang cái bụng bự rồi mà còn học đòi người ta chơi xích đu!
Lập tức gương mặt đóng băng, không nói hai lời, anh chạy như bay tới.
“A! Là cậu chủ!”
Hai cô hầu gái trong nháy mắt bị dọa cho hoảng sợ, chỉ thiếu chút là ôm đầu chạy tán loạn.
“Hả?.

.

.

A…Hey Hey.

.

.” Âm thanh hoảng loạn ngắn ngủi, trầm đục trong cổ họng, người nào đó vẫn còn ở trên xích đu, không hề bị hai từ “cậu chủ” đột ngột này làm cho hoảng sợ, mà thật ra là bị dọa do hai cô gái trẻ bỗng nhiên ngừng tay lại, má ơi, cảm giác như là đang bị ném vào giữa không trung.

.

.
Sợ đến nỗi hai gò má Lăng Vũ Hi nhất thời trở nên trắng bệch!
Xích đu vẫn còn lơ lững trên không trung, cô chỉ còn biết nhắm tịt hai mắt lại, tim đập thình thịch, bên tai gió thổi vù vù.

Thân thể theo xích đu bị ném vào giữa không trung, cô nắm lấy sợi dây thừng kéo mạnh, nắm chặt lấy, rất sợ chỉ hơi mất tập trung một chút, sẽ bị té xuống!
Trong lòng hò hét, cứu mạng a ——
Ngay lập tức, một nguồn sức mạnh bay vọt lên theo, xích đu đột ngột ngừng lại!
“Á!” Thân thể trong nháy mắt mất trọng tâm, thảm rồi, cô chắc chắn rằng mình nhất định sẽ bị chụp ếch!
%.

.

.

%¥%.

.


.

amp;.

.

.

¥##¥%
Một lát sau, cảm giác đau đớn theo dự đoán không hề thấy xuất hiện, Lăng Vũ Hi mở một mắt ra, còn chưa kịp phản ứng, thì một tiếng gầm đã phun xuống ——
“Lăng, Vũ, Hi!”
Từng chữ từng chữ một giống như đang rít ra từ sau kẽ răng, Úy Trì Thác Dã ôm chặt cô vào lòng, tim đập thùng thùng bất định, “Chết tiệt, em không biết làm vậy là rất nguy hiểm sao!”
Ánh mắt dữ tợn trợn trừng nhìn hai cô hầu gái đang hoảng loạn sợ hãi trước mắt đến mức luống cuống tay chân.
“Cậu, cậu.

.

.

chủ, đúng, đúng, không được làm vậy!” Tiểu Mai lắp bắp nói, bị ánh mắt sắc bén của Úy Trì Thác Dã làm cô sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Ai cho phép các người chơi xích đu?!” Giờ khắc này, anh vẫn còn thấy sợ hãi không thôi, lớn tiếng trách mắng, khiến cho Giang Tuyết Nhi vẫn luôn theo sát phía sau cũng bị cơn giận của anh làm cho kinh sợ.
“Hu hu.

.

.

Cậu chủ.

.


.” Tiểu Diệp sợ đến mức hai chân đều mềm nhũn.

Các cô thật sự không biết là không được phép chơi xích đu nha!
“Này! Gã xấu xa!” Thật vất vả tìm lại được giọng nói của chính mình, Lăng Vũ Hi ổn định lại cảm xúc sau khi bị dọa cho sợ hãi, quay sang Úy Trì Thác Dã hét lên bằng chất giọng khàn khàn, “Chơi xích đu cũng không cho phép? Nơi này của anh là nơi nào! Không có nhân quyền!”
“Cái cô này, câm miệng cho tôi!” Tròng mắt anh trong nháy mắt nhìn xuống cô vẫn còn đang ở trong lòng ngực anh, “Chết tiệt, em không thể để cho tôi yên tâm một chút được sao? Em không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao? Nếu lỡ té xuống thì phải làm sao đây? Em.

.

.

Em không biết bây giờ mình đang trong thời kỳ không bình thường à!”
Anh liên tiếp gào thét, liên tiếp oán giận nói ra một tràng dài như súng liên thanh.

Chết tiệt, cô thật sự doạ anh sợ hãi!
“Này, anh kia, anh không thể cách xa tôi một chút được sao? Nếu không phải tại anh đột ngột xông tới, thì tôi cũng sẽ không gặp nguy hiểm không phải sao? Nếu không phải do anh dọa Tiểu Diệp Tiểu Mai làm các cô ấy hoảng sợ, thì tôi làm sao có thể đột nhiên bị mất thăng bằng cho được? Tôi biết lúc này là thời kỳ không bình thường, nhưng tôi cũng không phải là phạm nhân!” Cô từng câu từng câu vẽ mèo thành hổ đáp trả lại anh, đừng tưởng rằng cô sẽ để mặc cho anh gầm rống nhé.

Tuy rằng giọng cô có chút khó nghe, nhưng nếu đem so về mặt gào thét thì cô tuyệt đối sẽ không thua bất cứ kẻ nào đâu!
“Shit! Em thử nói lại một lần nữa xem!” Trong nháy mắt, khí thế của anh giảm đi một chút, cúi đầu chửi thầm một câu.

Cô nàng này vĩnh viễn không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.

Anh thật sự sợ mình sẽ không nhịn được mà đưa tay ra bóp cổ cô!
“Thế nào! Không nói tiếng nào đã chạy tới, nói đến là đến, nói đi là đi, thật là tài giỏi!” Lăng Vũ Hi ngẩng cao đầu, quyết định muốn hếch mũi lên nhìn anh.

Nhớ lại sau năm ngày tới đây, cô mới thích ứng được không nghĩ đến cái bản mặt của anh ta nữa, nhưng con bà nó giờ anh ta lại xông tới đây, mặt đẹp trai thì đã làm sao? Còn trưng cái bản mặt thúi hoắc ngàn năm đó ra nữa chứ, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên! Cô cũng không lạ gì! Cô không quan tâm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.