Bác sĩ Fei Denan cẩn thận quan sát người nằm trên giường một lúc, không hề có chút động tĩnh nào, chỉ lặng lẽ nằm yên ở đó, như một xác ướp!
“Bác sĩ Fei Denan, xin làm ơn cứu Tiểu Hi, xin làm ơn hãy cứu cô ấy.
.
.” Phong Ngạo cố nhịn vết thương đau nhức, quỳ rạp bên giường, lôi kéo vạt áo bác sĩ Fei Denan, nói bằng tiếng Anh .
Bác sĩ Fei Denan không trả lời Phong Ngạo, quay đầu nhìn người đàn ông Châu âu, lúc này mới cất giọng già nua khàn khàn nói, khổ nỗi Phong Ngạo không hiểu tiếng Italy: “Nói với họ, tôi muốn đem bệnh nhân về Italy, điều kiện nơi này quá xấu, không có lợi cho việc điều trị của bệnh nhân, hơn nữa, tình huống của cô cũng không thể trì hoãn lâu hơn.”
Người đàn ông Châu âu gật đầu, sau đó nhìn lão già tóc bạc, dùng tiếng Trung phiên dịch lại: “K, chúng tôi nhất định phải đem cô ấy đi.
Nơi này cơ sở y tế cũng không có đủ tốt để chữa trị.
Bác sĩ Fei Denan sẽ đưa cô ấy về nước.”
“Ta không đồng ý!” Lão già tóc bạc giận dữ từ chối, “Cô ta do một tay ta huấn luyện, nếu không phải vì chạy trốn nhiều năm, đã sớm trở thành trợ thủ đắc lực của ta, bây giờ còn phóng hỏa Kingloy của ta! Ta sẽ không để cho cô ta thoải mái!”
“Không! Xin các ông hãy đem Tiểu Hi đi, xin các người nhất định phải cứu cô ấy! Chủ nhân, xin ngài hãy để bọn họ cứu cô ấy!” Phong Ngạo vội vàng hét lên, chờ mãi mới có một cơ hội, anh mặc kệ những người kia là người thế nào, chỉ cần có thể cứu được Tiểu Hi, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Hi!
“K, cứu người phụ nữ này là ý của thủ lĩnh! Ông sẽ không muốn chống lại ý của thủ lĩnh chứ!” Người đàn ông Châu âu khó chịu, trong giọng nói mang đầy tính uy hiếp, “Đối nghịch với thủ lĩnh sẽ có kết cục thế nào, tôi tin ông rất rõ ràng!”
“.
.
.” Lão già tóc bạc nhất thời nghẹn lời, đáng chết, lão cũng biết tính tình thủ lĩnh, cơn giận này cứ vậy nuốt xuống?!
Người đàn ông Châu âu hiểu rõ gật đầu: “Ông biết là tốt rồi, người phụ nữ này chúng tôi tạm thời đem đi, chờ chữa lành xong sẽ trả lại cho ông.”
Dứt lời, không cho lão già tóc bạc cơ hội phản đối, quay sang bác sĩ Fei Denan lẩm bẩm vài câu bằng tiếng Italy, sau đó gọi thêm mấy tên thủ hạ, gọn gàng cẩn thận khiên cái người đang nằm trên giường đã hầu như không còn tri giác, chuẩn bị chuyển về nước.
Phong Ngạo lưu luyến không rời nhìn bọn họ mang Tiểu Hi đi, trong lòng thầm cầu nguyện, xin ban phước lành cho cô!
Tiểu Hi, xin em nhất định phải.
.
.
Sống sót!
[Hai năm sau]
“Oh yo!Tiger, đến bên chú Phong nào!”
“Ngoan ngoan, đúng, đi cẩn thận, đừng vấp ngã.”
“Đúng, cứ như vậy, bắn trúng con heo rừng nhỏ kia, tối nay Chú Phong sẽ dạy con làm mô hình.”
Phong Ngạo vui vẻ la hét, trong khu rừng rộng lớn này, mơ hồ có thể nghe được tiếng vọng của anh, theo sau là một bé trai loạng chà loạng choạng, lảo đảo chạy tới, treo trước ngực cậu là khẩu súng săn còn lớn hơn so với cậu.
Ánh mắt sắc bén sáng như sao, mà không phải là vẻ ngây ngô ngốc nghếch ở những đứa trẻ hai tuổi.
“Cậu nhóc chạy nhanh lên nào, ha ha ha ha, nếu không các bạn nhỏ chuột đồng đều bị con doạ chạy đi hết.” Phong Ngạo mỉm cười nói.
Bé trai khóe miệng cong lên, rõ ràng là không hề có chút vui đùa nào của trẻ nhỏ, tính tình như vậy thật không giống của trẻ nhỏ: “Chú mà kêu thêm nữa, Gấu bự cũng bị chú doạ chạy mất.”
“Ái!” Phong Ngạo nhụt chí than thở một tiếng, đứa nhỏ này, quả nhiên là hậu nhân của lão đại châu Á, từ lúc sinh ra đã có khí chất vương giả bẩm sinh, trưởng thành sớm, IQ cao hơn so với độ tuổi, cùng với khả năng tiếp thu cực nhanh, tất cả điều này đều không thể không khiến cho anh bội phục.
Hai năm trước,Tiểu Hi bị trúng đạn suýt chút nữa sinh non, xem như là nhặt trở về một mạng.
Mà đứa nhỏ, kể từ sau khi mổ bụng Tiểu Hi lấy ra, vẫn luôn do anh nỗ lực chăm sóc.
Anh không ngờ rằng, vết thương đạn bắn còn chưa lành, Tiểu Hi sau khi nghe tin cha nuôi cô chết, đã chọn cách phóng hỏa Kingloy, thậm chí là muốn tự thiêu!
Trong hai năm qua, anh vẫn không hề thấy dễ chịu, vẫn đắm chìm trong cảm giác áy náy, tự trách.
Nếu như ban đầu không mắc phải sai lầm kia, thì Tiểu Hi cũng sẽ không lầm vào tình cảnh này, phải chăng bây giờ cô đang hạnh phúc!
Pằng!
Một tiếng nổ vang, một con heo rừng nhỏ trong mơ hồ không rõ tại sao lập tức đi đời!
Thổi thổi nòng súng, cậu bé thoả mãn ngắm thành quả chính mình, tiện thể ngẩng đầu, “Chú Phong? Chú phát ngốc rồi?” Cậu hơi chút nhíu mày, nhìn về phía trước đột nhiên dừng lại trước mặt Phong Ngạo.
“Hả? Ha ha, không có.
.
.
Bắn trúng? Thật nhanh!” Thời điểm Phong Ngạo lấy lại tinh thần, phát hiện Tiger đã thuận lợi săn được một con heo rừng nhỏ, lại một lần nữa âm thầm thở dài.
Cậu nhóc này tương lai lớn lên rất đáng mong đợi.
Tiger, chính là một cậu nhóc như thế, là một chú hổ con, trời sinh khí phách vương giả! Cái tên này là do chủ nhân đặt cho cậu.
Mặc dù chủ nhân rất không thích Tiểu Hi, nhưng Tiger trời sinh thông minh, chủ nhân rất vừa ý điểm này.
Bây giờ đối với cậu nhóc này cưng chiều vô cùng, giống như đối với người kế thừa của lão vậy, luôn dốc lòng bồi dưỡng.
“Nhanh tàn nhẫn chuẩn, không phải chú đã dạy sao? Chú Phong.” Tiger nói có khuôn có dạng, thậm chí còn làm tốt hơn, tuổi còn quá nhỏ, đã nắm giữ không ít kỹ thuật, tương lai chờ đến khi thành thục, Kingloy có lẽ sẽ hưng thịnh đến mức chưa bao giờ có!
Mỉm cười gật đầu, Phong Ngạo tán thưởng: “Cậu nhóc không tệ, sợ qua mấy năm nữa, Chú Phong cũng không phải là đối thủ của con.” Đã từng có một thời gian, anh không phải chưa từng nghĩ tới việc đem Tiger đưa trở về, đem cậu đến chổ cha đẻ cậu, có thể.
.
.
Nhưng phải giải thích thế nào về chuyện của Tiểu Hi đây? Hơn nữa, chủ nhân cũng không hề biết thân thế của Tiger, nếu bại lộ, chỉ sợ sẽ rước thêm nhiều phiền phức.
Hít sâu một hơi, Phong Ngạo cảm thán ngửa mặt nhìn trời, bầu trời trong xanh, những đám mây trôi nổi bồng bềnh.
Hai năm, ròng rã hai năm, Tiểu Hi.
.
.
Cô có khỏe không?
Bỗng nhiên, máy truyền tin trên người kêu vang: Phong Ngạo, chủ nhân lệnh cho anh mau chóng quay về.