“Tiếp theo, đây là tin bài do phóng viên hiện trường đài NCB gởi về: Vị trí tôi đang đứng đây là hiện trường khách sạn 7 sao theo tiêu chuẩn quốc tế Hampton. Rạng sáng nay, vào lúc 3 giờ đã bất ngờ xảy ra một vụ nổ lớn, cả tòa khách sạn chìm trong bóng tối, nhân viên cứu hỏa đang khẩn trương tiến hành công tác cứu hộ. Trước mắt đã cứu được 325 người, trong đó có 2 người khách đã bị thiệt mạng, 15 người khác bị thương, nguyên nhân của vụ việc vẫn còn đang được điều tra. Theo ghi nhận, tối hôm qua khách sạn Hampton đã tổ chức đón tiếp các vị quan chức, các nhân vật nổi tiếng bật nhất của thành phố, buổi ‘vũ hội từ thiện’ này được tổ chức mỗi năm một lần, đồng thời cũng trực tiếp công bố người chiến thắng đã đoạt được danh hiệu tuyệt vời của năm nay, người trước nay được ngầm hiểu là ông trùm xã hội đen, ngài Úy Trì Thác Dã. Mọi người vẫn đang phỏng đoán, vụ nổ lớn lần này phải chăng có liên quan đến sự kiện kia hay không? Tuy vậy nhưng vẫn chưa thể khẳng định được. Đài NCB sẽ tiếp tục tường thuật tiến trình điều tra vụ án này vào lần sau…”
Ngoài quảng trường Khách sạn Hampton, hàng rào chắn đã được dựng phong tỏa xâm nhập, sự kiện phát nổ cực lớn bất ngờ này đã kinh động đến lực lượng Cảnh sát, phòng cháy chữa cháy cùng với các phương tiện truyền thông khác nhau, trong đêm tối khí thế ngất trời, toàn những bóng người di động.
Một chiếc xe Cadillac thon dài màu đen đậu ở phía bên ngoài hàng rào chắn trên quảng trường.
“Tiểu Mã, cậu nói lão Đại vẫn còn bên trong khách sạn chưa có ra ngoài?” Mặc trên người một bộ áo choàng màu đen Nghiêm Ngự Phong nhíu chặt hai hàng lông mày. Nếu biết trước thế này hắn sẽ không tuân theo lệnh của lão Đại, để mặc anh một mình đến tham gia vũ hội này. Nửa giờ trước hắn nhận được điện thoại của lái xe Tiểu Mã, mới biết được đã có chuyện xảy ra, vì thế nên vội vàng chạy tới.
“Dạ, Nghiêm đường chủ, điện thoại của cậu chủ vẫn không gọi được. Tôi đã chờ ở nơi này suốt mấy giờ liền, đã lâu rồi vẫn không thấy cậu ấy đi ra. Vừa nghe thấy có tiếng nổ lớn, thì ngay lập tức liền thông báo với cậu.” Lái xe Tiểu Mã Là người làm trong Xích Long bảo, lái xe cho Úy Trì Thác Dã đã được 15 năm.
“Bây giờ có quá nhiều cảnh sát, các phương tiện truyền thông cũng tập trung ở đây, tôi sợ nếu đi gọi các anh em đến sẽ kéo theo rắc rối không cần thiết. Nhưng lúc này lão Đại có thể vẫn còn bị kẹt ở trong khách sạn, nếu không đi cứu anh ấy cũng không được!” Nghiêm Ngự Phong suy tính cẩn thận, sắc mặt lo lắng nói. Chỉ mong lão Đại được bình an vô sự, nếu không Xích Long bang sẽ gây nên một trận tinh phong huyết vũ (mưa máu gió tanh), tập đoàn Xích Long cũng sẽ tràn ngập nguy cơ! Đến lúc đó, giới xã hội đen sẽ loạn đến mức độ nào, hắn thật sự cũng không dám tưởng tượng nổi. Những năm gần đây, các bang phái nhỏ lẻ rục rịch muốn manh động, nếu không phải nhờ vào tiếng tăm của Úy Trì lão Đại, trấn áp những thứ yêu ma quỷ quái kia, thì sợ rằng giới xã hội đen này sớm đã lâm vào tình trạng hỗn loạn rồi.
“A! Nghiêm đường chủ, là cậu chủ!” Tiểu Mã hạ cửa kính xe xuống, ngón tay chỉ vào bóng người vừa mới chạy ra từ đầu hành lang khách sạn.
Vừa dứt lời, ngay lập tức hai người mở cửa xe tiến ra đón.
Sắc mặt Úy Trì Thác Dã căng thẳng , trong tay vẫn còn đang dắt theo một cô gái quần áo xộc xệch.
“Lão Đại —— “
“Cậu chủ —— “
Hai người đồng thời hét lên, mặc kệ sự ngăn cản của cảnh sát, vượt qua hàng rào chắn, vội vàng chạy về phía người mà bọn họ trông ngóng đã lâu.
“Ngự Phong, Tiểu Mã!” Úy Trì Thác Dã đứng lại, nhìn quanh hiện trường, ở nơi ngọn lửa bốc cao và ác liệt nhất không ngờ lại là hội trường tổ chức vũ hội! Ngay lập tức liền hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, anh trầm giọng nói, “Lập tức giải tán khỏi đây, tôi nghi ngờ rằng sự kiện đêm nay có mục đích nhắm vào tôi.”
“Lão Đại, sự kiện nổ bom lần này em đã phái thuộc hạ đi điều tra gấp. Hiện tại có quá nhiều cảnh sát và phóng viên, nơi đây không nên ở lâu!” Nghiêm Ngự Phong cũng hoài nghi chuyện này không hề đơn giản, nhưng ai lại có lá gan to đến vậy?! Sau đó, hắn nhìn cô gái đang hoảng sợ ở phía sau lão Đại, “Lão Đại, đây là…”
“Cô?” Úy Trì Thác Dã quay đầu lại, nhìn cô gái mặc áo ngủ trước mắt, đầu tóc rối bù, cơ thể vẫn còn run rẩy sợ hãi, giống như trong tâm trí chưa bao giờ trải qua kinh hãi, hoảng sợ qua.
Áo ngủ?! Úy Trì Thác Dã đột nhiên buông tay cô gái ra, đây không phải là cô ấy! Tuyệt đối không phải!
Một tia dự cảm bất an ngay lập tức nảy lên trong tâm trí, anh thở hổn hển, đáng chết, lầm người! Cô ấy đâu? Chẳng lẽ…
Anh cau mày nói: “Ngự Phong, tôi phải quay trở lại, bên trong vẫn còn có một người…”
“Cậu chủ, cảnh sát tới!” Tiểu Mã nhìn thấy một vài nhân viên mặc đồng phục cảnh sát đi tới hướng bọn họ.
“Lão Đại, bây giờ không thể quan tâm nhiều việc như vậy, chúng ta phải về nhanh thôi!” Nghiêm Ngự Phong mặc kệ người anh đang nhắc đến là ai, tình hình lúc này không cho phép bọn họ ở lại đây lâu!
“Không được!” Úy Trì Thác Dã không hiểu sao tâm tư càng thêm rối rắm lên. Anh không thể để cho cô xảy ra chuyện gì!
“Úy Trì Thác Dã! Đó là ông trùm xã hội đen Úy Trì Thác Dã! Mọi người xem ——” Xa xa truyền đến một giọng nói.
“Tiểu Mã, nhanh chóng xách cậu chủ chạy đi! Đám phóng viên tới rồi!” Nghiêm Ngự Phong không suy nghĩ nhiều, nháy mắt với Tiểu Mã, hai người nhấc mỗi bên cánh tay Úy Trì Thác Dã lên, thật sự xách anh đem đi. Tại ngay trên đầu sóng ngọn gió (đứng mũi chịu sào, ý: búa rìu dư luận) này, tình thế rõ ràng đang bất lợi đối với bọn họ!
“Ngự Phong! Tôi…” Úy Trì Thác Dã cắn răng hét lên, tình thế trước mắt làm cho anh muốn đi cũng không thể được! Nhưng nếu vậy thì cô ấy phải làm sao bây giờ? Chết tiệt! Làm thế nào mà anh có thể dắt sai người chứ!
“Tiểu Mã, cậu lập tức gọi điện thoại cho Lâm Ngạn, bảo hắn lập tức đi cứu một người cho tôi…”