“Jeff, vô cùng cám ơn anh đã cứu tôi.”
“Đừng khách khí, đây là vinh hạnh của tôi.” Đứng trước mặt Úy Trì Hi, là một chàng trai tóc vàng, nhưng lại nói tiếng Trung rất lưu loát. Nếu không phải nhờ có anh ta đến dắt cô đi tiếp, thì e là cô đã chết trong trận hoả hoạn kia rồi.
“Jeff, ân tình của anh Úy Trì Hi tôi sẽ ghi nhớ kỹ. Sau này nếu cần giúp đỡ bất kỳ chuyện gì cứ việc đến tìm tôi!” Úy Trì Hi kéo tấm drap trải giường màu trắng đang bó chặt quanh người, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóc. Tuy rằng cả người thì nhếch nhác, tóc tai bù xù, nhưng Jeff lại nhìn thấy giống như một thiên thần.
“Người Trung Quốc các cô không phải có câu nói, thi ân bất cầu báo sao.” Jeff rạng rỡ nói, sờ sờ đầu tóc rối bời, quần áo thì không ngay ngắn. Anh ta dường như từ nơi khác đến đây. Lần này tới Trung Quốc, đơn thuần chỉ là đi du lịch, không ngờ lại gặp phải tai nạn ngoài ý muốn.
“Không nghĩ rằng tiếng Trung của anh lại tốt đến như vậy. Anh cũng nên nhanh chóng trở lại khách sạn đi, bên đó chắc hẳn là sẽ bồi thường mọi tổn thất cho anh, và giúp anh bố trí lại chỗ ở.” Thật ra trong lòng cô vẫn có chút mất mát, nhưng đã lấy lại được tinh thần, rạng rỡ nói với anh ta, dù sao thì anh ta cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
“Vậy còn em?” Jeff hỏi.
“Tôi phải trở về nhà, chúng ta gặp lại sau nha. Jeff, chờ anh thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, tôi mời anh ăn cơm.” Úy Trì Hi cười nói.
“Mời ăn cơm thì tôi không có hứng thú, ha ha, nhưng nếu làm hướng dẫn viên du lịch của tôi thì thế nào? Trung Quốc quá rộng, mà tôi thì mỗi lần lại tới một nơi khác nhau.” Jeff nói xong, cởi chiếc áo veston mình đang mặc bởi vì phải chạy thoát thân nên đã tùy tiện mặc vào, khoác lên người Úy Trì Hi rồi nói, “Mặc cái này vào đi. Tuy rằng tôi không biết ai đã không cẩn thận bỏ lại em, nhưng tôi biết chắc rằng người đó nhất định không phải cố ý.”
Bỗng nhiên có một nỗi chua xót dâng lên mũi Úy Trì Hi, cô nhếch miệng cười: “Anh ấy không phải cố ý, chỉ tại tôi vô dụng đã không theo kịp bước chân của anh ấy.”
Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài, cuối cùng thì cô và Thác Dã có phải còn thiếu chút duyên phận hay chăng? Nếu không, sao cả hai lần họ đều bỏ qua nhau. Lẽ nào chính cô phải tự nói rõ với anh, cô chính là người phụ nữ đêm đó? Nếu vậy anh sẽ phản ứng thế nào? Tức giận? Thất vọng? Hay giễu cợt?
“Cô bé ngốc, nhanh về nhà báo bình an đi, số di động của em, tôi đã nhớ kỹ rồi.” Jeff phô ra nụ cười điển hình rất Mỹ, mái tóc ánh vàng rực rỡ trong nắng sớm phát ra ánh hào quang giống như được mạ lên một lớp vàng. Anh vẫn còn nhớ rõ, trong hành lang tối đen như mực, hỗn loạn giữa khói thuốc nổ, nghe đâu loáng thoáng có tiếng khóc nức nở. Thấy không đành lòng anh liền quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thì mới phát hiện thấy một cô gái ngồi co ro trong hốc tường. Ngay lúc đó anh đã không nghĩ đến chuyện nào khác, chỉ biết là nhất định phải mang cô thoát ra ngoài.
“Ừm, Jeff, thật sự rất cảm ơn anh.” Đôi mắt Úy Trì Hi đẫm lệ. Sau khi bị lạc khỏi Thác Dã, mặc cho cô kêu gào muốn rách cuống họng cũng không sao nhìn thấy được bóng dáng anh. Cái loại cảm giác sợ hãi này làm cô giống như đã quay trở lại những năm tháng trước khi được bốn tuổi, dường như trở lại cuộc sống tàn nhẫn đau khổ nhất trước đây. Cô rất sợ, thật sự rất sợ… Vào lúc đó thì bàn tay to lớn, ấm áp của Jeff đã nắm lấy cô, giống như một tia sáng ấm áp của ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào sinh mạng của cô. Jeff chính là ân nhân cứu mạng của cô.
“Em đã nói đến cả trăm lần rất cám ơn rồi, lỗ tai tôi cũng sắp dài ra thành một con rắn.” Jeff cười lộ ra hàm răng trắng bóng, tròng mắt xanh biếc chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, như vậy có thể xem như anh đang nhận được sự ngưỡng mộ hay không?
“Ha ha, là bị đóng thành kén, không phải dài thành rắn.” Úy Trì Hi bật cười.
Sau khi cười tạm biệt Jeff, cô nhìn lại ‘cách ăn mặc’ của mình lúc này, như vậy làm sao quay về Xích Long bảo được đây? Thím Lâm mà không bị dọa cho hoảng sợ mới lạ.