Tảng sáng ở đảo Phuket, các tia sáng đầu tiên của ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá xanh um, phủ xuống đỉnh đồi ngập một màu xanh non tươi tốt, tung tăng nhẹ nhàng lướt xuống trần gian, như ban phát sinh khí đến khắp mọi nơi. Cả rừng cây giống như mới vừa từ trong một giấc ngủ vùi mơ màng tỉnh lại.
Ưm!
Một loạt âm thanh sột soạt vang lên, như cố tình phá nhiễu đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ say trên khoảng đất trống.
“Đừng! Không được nghịch như vậy!” Úy Trì Hi đột nhiên bừng tỉnh, con mẹ nó, là ai khiến ũi cô cảm thấy ngứa ngáy! Cô mơ thấy mình đang đi bên cạnh Thác Dã bước vào giáo đường giữa không gian tràn ngập tiếng thánh ca, chết tiệt, dám phá hỏng mộng đẹp của cô!
Ngay lúc cô mở mắt ra, thì bị cảnh vật trước mắt làm cho hoảng sợ, nhanh chóng lay gọi cơ thể rắn chắc bên cạnh: “Thác…Thác Dã, dậy mau!”
“Hử?” Úy Trì Thác Dã lầm bầm một tiếng, nhập nhèm mở mắt, quả thật đã hết sức mỏi mệt, vừa tỉnh dậy liền cảm giác được bả vai âm ỉ đau, miệng vết thương cũng có chút nóng sốt.
Một con khỉ lông vàng đang cầm một cành cây, chọt chọt Úy Trì Hi.
“Tránh ra!” Úy Trì Hi lập tức hét toáng lên. Con khỉ tức thì bất động, nhưng dường như đúng ý nên cười rất khoái trá.
“Đừng sợ nó.” Anh thầm thì nói, rồi ngồi dậy.
Mọi loài động vật, đều có bản năng khi dễ kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, chú khỉ lông vàng vừa nhìn thấy người đàn ông to lớn hơn đứng dậy, thì ngay lập tức sợ hãi lùi về phía sau vài bước. Một đôi mắt khỉ thông minh sáng long lanh nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Con này vừa nhìn thấy người đã sợ hãi, thật giống như cún con nịnh hót.” Khóe miệng Úy Trì Hi nhếch lên, làm mặt quỷ để chọc tức con khỉ lông vàng, cũng tỏ ra cực kỳ khinh bỉ con khỉ kia.
Con khỉ lông vàng nghiến răng nhẫn nhịn, vừa dè chừng Úy Trì Thác Dã, vừa nhìn nhìn lại Úy Trì Hi, sau đó hú lên một tiếng quái dị rồi xoay người bỏ đi. Đi được vài bước, thì quay đầu lại, vẫy vẫy cành cây trong tay, rồi đi thêm vài bước nữa, lại tiếp tục quay đầu, tiếp tục vẫy vẫy cành cây, ánh mắt đó giống như muốn bảo hãy đi theo nó——
Úy Trì Thác Dã liền nhận ra, vội vàng nói: “Hi, mau đứng lên. Chắc hẳn nó đoán được chúng ta đang bị lạc đường. Mau đi theo nó không chừng có thể thoát ra ngoài.”
“Nó á?” Úy Trì Hi cười nhạo, con khỉ chết tiệt, dám phá giấc mộng đẹp của cô.
Úy Trì Thác Dã nhanh chóng đứng dậy, kéo theo Úy Trì Hi đang chậm rì rì đứng lên, sau đó phủi hết bụi đất bám trên người xuống. Con khỉ lông vàng vẫn chờ ở phía trước, dường như cũng có trí thông minh giống con người.
“Thác Dã, miệng vết thương của người có khá hơn chút nào không?” Úy Trì Hi lo lắng hỏi. Vết máu trên băng quấn vai anh cũng đã bị đông cứng lại, nhưng do vết thương không được khử trùng nên rất dễ bị sưng tấy lên.
“Không có gì đáng ngại. Bình thường những con khỉ này rất nghịch ngợm, nhưng cũng rất thông minh. Ta nghĩ nó sẽ đưa chúng ta thoát khỏi đây.” Úy Trì Thác Dã khoác tay lên đôi vai gầy nhỏ nhắn của Úy Trì Hi, “Lại đây đi, còn có thể chống đỡ được không?”
“Được!” Cô kiên định gật đầu, tuy rằng từ tối hôm qua đến giờ một giọt nước cũng chưa được uống, nhưng chỉ cần có Thác Dã ở bên, có khổ hơn nữa cô cũng không sợ.
Khẹt khẹt ——
Con khỉ lông vàng đứng đợi đã có chút mất kiên nhẫn, cả hai nhìn nhau cười, rồi nhanh chân chạy theo đuổi kịp tốc độ của nó.
Dọc đường đi, tiếng gió thổi nhẹ bên tai, tiếng chim hót véo von, thỉnh thoảng cô bất chợt càm ràm mấy câu “con khỉ chết tiệt”, thế là con khỉ lông vàng liền tủi thân kêu ầm lên…
Xuyên qua khu rừng rậm nhiệt đới, vượt qua những dãy núi gồ ghề, băng qua nhiều bãi cỏ bạt ngàn, cả hai đều không có thời gian để ngắm nhìn phong cảnh hữu tình mỹ lệ, không kịp tỉ tê kể khổ với nhau, bọn họ cần phải nhanh chóng thoát khỏi cái ma trận này càng sớm càng tốt…