“Hòn ngọc biển Andaman” của đảo Phuket thực sự là một địa điểm đáng để tham quan du lịch. Nó có một bãi biển rộng tuyệt đẹp không gì sánh bằng. Nơi đó trải dài một bờ cát trắng tinh nguyên sơ, mỗi bãi biển đều có lợi thế và sức mê hoặc của riêng mình. Dưới ánh nắng mặt trời, tầng tầng lớp lớp những con sóng nhỏ đánh vào bờ biển Andaman xủi bọt trắng xóa.
Hộc
Đột nhiên một loạt âm thanh khuấy nước, tạo thành những con sóng nhỏ xô vào bờ, sau đó trên mặt biển hiện ra hai bóng người.
Cuối cùng, bọn họ cũng bơi được vào bờ.
“Hi, chúng ta lên bờ rồi…” Úy Trì Thác Dã há miệng thở d ốc, giọng anh run rẩy, đầu lưỡi như bị ríu lại “Hi?” Anh cúi đầu nhìn cô gái đang được ôm chặt trong ngực, sắc mặt cô trắng bệch, chết tiệt! Cô đã bị hôn mê rồi!
Tim anh đập thùm thụp, môi trắng bệch, từng giọt nước biển chảy men theo khuôn mặt cương nghị của anh. Sắc mặt làm cho người ta sợ hãi, cắn răng gắng gượng chút hơi tàn, ôm lấy cô bơi về phía bãi biển.
“Úy Trì Hi! Con tỉnh lại cho ta!” Anh gầm lên thống thiết, anh không cho phép cô chết!
Hai mắt Úy Trì Hi vẫn nhắm nghiền. Ánh nắng mặt trời rọi xuống thân thể tr@n truồng của cô. Nụ hoa phấn hồng quyến rũ mời gọi, làn da trắng nõn lấm tấm vài giọt nước giống như được mạ lên một lớp bạc lấp lánh động lòng người, đâm vào mắt anh. Anh không muốn cô trông giống như một con rối gỗ bị đứt dây, không còn chút sức sống.
Úy Trì Thác Dã bồng cô đặt lên trên bờ cát, mặt cát nóng làm bỏng rát tấy đỏ da thịt sau lưng cô. Anh dùng tay ấn xuống ngực cô, bắt đầu tiến hành các biện pháp cấp cứu.
Anh không còn tâm trí để thưởng thức thân thể lõa lồ của cô, vùng bụng bị căng tức phồng to cho thấy cô đã uống vào không ít nước biển. Anh nhất định phải chạy đua với thời gian để cứu cô trở về!
Tất cả là sai lầm của anh, lỗi của anh, anh không nên buông cô ra…
Nhấn lần thứ nhất!
Không có phản ứng. Hai hàng lông mày của anh cau chặt.
Lần thứ hai!
Vẫn bật vô âm tín. Sắc mặt anh càng thêm nhợt nhạt.
…
Anh không tin cô sẽ chết đi như vậy, anh không tin!
Lần thứ tư!
Vẫn không có chút phản hồi. Trái tim anh đập càng lúc càng nhanh, tròng mắt gần như đỏ quạch.
Lần thứ năm!
Đôi môi cô gần như không còn chút huyết sắc, sinh mệnh chỉ còn trong một sớm một chiều. Sự sợ hãi trong nháy mắt hạ gục anh.
…
Lần thứ chín!
“Khục khụ khụ!” Cô sặc ói ra nước, đôi mày lá liễu khẽ nhướng lên, cuối cùng đã thở rồi.
“Chúa ơi…” Anh khàn khàn rên lên, mọi nỗi chua xót mệt mỏi đều tắt nghẹn trong cổ họng, trong chớp măt nằm xụi lơ ngã nhào xuống bãi cát!
Cô bé con của anh cuối cùng đã tỉnh lại. Mí mắt anh càng lúc càng nặng. Con bé đã bình an vô sự, khóe môi anh hơi hơi nhếch lên, sau đó là một cơn choáng váng. Anh ngã oặt xuống mềm nhũn trên bãi biển…
Úy Trì Hi ho khan ói hết nước ra, thật là khó chịu, cô há to miệng thở d ốc, rồi chậm rãi mở đôi mắt rát buốt ra. Những tia nắng gắt đâm thẳng vào mắt khiến cho cô theo phản xạ nheo mắt lại. Cả người đau nhức, xương cốt giống như bị rã rệu hết, cô đã chết rồi ư?
Từng đợt từng đợt khí nóng di chuyển lan ra từ phần da thịt ở sau lưng cô, rồi chạy dài xuống tới mông, đến chân. Cô đưa tay xoa nhẹ, thì bốc lên được một nắm cát mềm mại, nhỏ bé chóng vánh chảy xuôi qua kẻ những ngón tay.
Cô ngước nhìn lên nền trời, là một màu xanh lam trong vắt, loại màu xanh này, giống như màu của viên đá sapphire đã được gia công gọt dũa sáng bóng, lại giống như một tấm lụa satin màu xanh được dệt rất tinh xảo, mà dưới ngòi bút của bất cứ hoạ sĩ nào cô cũng chưa từng được thấy qua, phảng phất nền trời như được nhìn qua một lăng kính mộng mơ; miếng satin kia dường như rất mỏng manh và cực kỳ trong suốt. Làm người ta liên tưởng đến một cô gái đang xúng xính trong bộ áo mùa hè sắc xanh trong suốt diễm lệ, quanh cổ còn quấn thêm một chiếc khăn lụa trắng nho nhỏ.
Ánh nắng mặt trời rạng rỡ, dường như khoác thêm lên cho vạn vật một lớp lụa mỏng vàng óng, rực rỡ chói mắt. Vừa nhìn thì có vẻ như rất gần với cô, như thể chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào được. Thế nhưng nó dường như lại cách cô rất xa, làm thế nào cũng không thể tiếp cận.
Một dòng khí ấm áp nóng hổi đang vây quanh toàn bộ cơ thể cô. Mặc dù đầu váng mắt hoa, xương cốt mềm nhũn, nhưng lại thấy rất thoải mái, rất dễ chịu, gần như đã khiến cho cô quên hết mọi đau đớn trên cơ thể.
Bên tai tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ cát, vang lên một bản nhạc rung động lòng người. Bầu trời và đại dương gần như hòa vào làm một, không thể phân biết được đâu là nước biển đâu là trời xanh, cuối chân trời là biển rộng mênh mông.
Ở đại dương xa xa, trong cái nắng chói chang của ánh mặt trời, trên mặt nước giống như được khảm lên vô vàn những chiếc vẩy cá, lại giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không ngừng khoát nước về phía bờ biển.
Cô dường như đang ở Thiên Đường, với nhiều cảnh quang đẹp mắt, phong cảnh này lại cực kỳ giống như trên đảo Phuket.
Trí nhớ ngay lập tức quay trở lại, cô đột nhiên nhớ tới, bãi biển bạt ngàn này, bầu trời này, khỉ, tiếng súng nổ, nàng tiên cá…
Thác Dã! Trong lòng cô hoảng hốt, quay đầu lại nhìn
Không!
Hai mắt anh nhắm nghiền, nằm trên bờ cát, quần áo ướt sũng dán sát vào cơ thể rắn chắc của anh, phơi bày hết các đường nét nam tính, thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch quá mức, đôi môi cũng đã không còn chút sắc đỏ nào!
“Thác Dã!” Cô khàn giọng gọi. Hoảng hốt khi nhìn thấy một vũng máu từ sau lưng anh ri rỉ chảy ra.
Cả người Úy Trì Hi run lên lẩy bẩy bò đến bên cạnh anh, nước mắt cứ thế lả chả rơi như mưa xuống mặt anh: “Thác Dã, Thác Dã… Cứu mạng a, cứu mạng…”
Cô thét lên, trên bãi cát mềm mại, ngoại trừ chằng chịt dấu chân của đám người mặt đồ đen đuổi giết Thác Dã ra, cái gì cũng không có, không có lấy một bóng người. Không còn cách nào khác, cô vội vã lau nước mắt, chật vật nâng cơ thể anh lên, lật bả vai anh lại, tìm kiếm vết thương gây chảy máu.
Chúa ơi! Cô thở d ốc vì kinh ngạc, thật không ngờ sau lưng anh lại bị trúng đạn!
Cô hoảng sợ đến tột cùng, nước mắt lại chảy xuống ào ào. Cô cứ tưởng rằng lúc dưới biển anh buông cô ra, cho nên cô nghĩ anh là…
Chúa ơi, cô không dám tưởng tượng, anh đã bị bắn nhưng vẫn một mực ôm lấy cô kéo lên. Người đàn ông này, cuối cùng thì mạnh mẽ đến mức nào a!
Úy Trì Hi cẩn thận lật úp thân thể anh lại, một lỗ thủng ghê người ở bả vai bên trái sau lưng anh đập thẳng vào tầm mắt cô! Màu máu đỏ tươi đã ngấm hết vào quần áo. Cô gắng sức xé rách toạc chiếc áo ra, bề mặt miệng vết thương đã bị nước biển làm cho trắng bệch, máu thịt lẫn lộn, có thể thấy được viên đạn thấp thoáng ở bên trong, cũng không sâu lắm. Cô đoán chắc hẳn tấm bắn ở khá xa, nếu ở cự ly gần thì sớm đã bị khoét lủng một lỗ rồi! Trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, thật may mắn đây là viên đạn lệch!
Cô cố gắng khiến ình giữ được bình tĩnh. Cô không thể để cho anh có việc gì!
Cô cấp tốc lần tìm trong trí nhớ bất kỳ biện pháp gì có thể cứu anh. Đột nhiên một tia sáng lóe lên, nhìn về khu rừng rậm rạp phía trước, cô hấp tấp đứng dậy, dùng hết sức bình vác cơ thể cao lớn của anh trên đôi vai gầy yếu của cô, chẳng quan tâm xem bản thân chỉ đang mặc độc mỗi một chiếc quần chíp, từng bước một lê chân vác anh trên vai đi vào rừng.
Dọc theo bờ biển dài ngoằng, chỉ còn lưu lại trên cát trắng vài dấu chân lún sâu đã phai nhạt dần. Gió biển trên đảo Phuket vẫn hiu hiu thổi, loáng thoáng còn nghe được cả tiếng chim hót véo von ở trong khu rừng kia…