Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 60: Chương 60: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (17)




“F*ck đồ con hoang! Xéo ngay!”
Một giọng quát khủng khiếp trong mơ đánh thức giấc ngủ say của Úy Trì Thác Dã! Anh hoảng hốt mở mắt ra, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Liếc nhìn xung quanh, đều là rừng cây xanh um tươi tốt, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, tiếng chim hót véo von trên cành.
Đột nhiên, trong lòng chợt có gì đó nhúc nhích, là con bé!
Anh cúi đầu nhìn người con gái đang nằm gọn trong lòng anh, đôi mắt đen kịt hiện lên một tia ấm áp.
Nhớ lại ngày hôm qua, trong lúc mơ mơ màng màng dường như có người vác anh trên lưng, dọc đường còn không ngừng réo gọi, giống như sợ anh sẽ không nghe thấy, làm cho anh đau hết cả đầu.
Con bé này thân thể thì gầy đét, nhưng không ngờ lại có sức lực lớn đến vậy, lại có thể vừa khiên vừa kéo cơ thể cao 1m86 của anh tới được nơi này.
Anh thoáng nhìn qua vết thương đã được cô băng bó lại cho, thật là rối tinh rối mù, tầng tầng lớp lớp, cô cho anh là xác ướp ư?

Trong lòng lặng lẽ dâng lên một niềm xúc động, tuy rằng ngày hôm qua ý thức rất mơ hồ, nhưng anh vẫn nhớ mang máng, chính cô đã cẩn thận giúp anh gắp viên đạn ra, băng bó vết thương, mớm thức ăn cho anh…
Anh đang cố gắng nhớ lại, nhưng mà những lời cô nói sau khi anh hôn mê thì lại hoàn toàn không nghe thấy gì hết.
Kỹ năng sinh tồn trong thiên nhiên hoang dã của cô đã khiến cho anh kinh ngạc, thì ra cô bé con của anh đã sớm trưởng thành rồi.
Chậc chậc, nước miếng thì vẫn còn nhiễu lên bờ ngực trần của anh, xem ra tật xấu này vẫn không đổi được.
“Ưm.” Cô khẽ ngâm lên, xem ra cũng sắp thức dậy rồi.
Ai đang cười cô? Úy Trì Hi cảm giác phía trên đỉnh đầu có giọng cười hướng xuống cô, sau đó cô lập tức tỉnh dậy.
Mở đôi mắt mơ mơ màng màng của mình, chớp chớp hai cái, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Dậy rồi? Bé con.”
Trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng nói khàn khàn trầm đục, Úy Trì Hi dụi dụi mắt, đầu óc tỉnh táo lại: “A! Người, người tỉnh lại rồi.” Cô mừng rỡ kêu lên, nhìn thấy anh bình yên vô sự, cô hạnh phúc vô cùng.
“Ừ.” Anh thản nhiên mỉm cười, đôi gò má trên khuôn mặt tái nhợt ửng hồng, không còn giống dáng vẻ thâm trầm nghiêm nghị thường ngày của anh nữa. Dáng vẻ đẹp trai khiến người ta choáng váng, gần như làm cho cô nhìn đến ngây ngốc.
“A, người cười lên thật xinh đẹp.” Lời vừa nói ra, mặt của cô ngay lập tức hiện ra vẻ lúng túng, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Sao cô lại có thể lỡ lời như vậy, dáng vẻ của một người đàn ông đã lăn lộn trong giới xã hội đen mấy chục năm nay làm sao có thể dùng đến hai từ ‘xinh đẹp’ để mô tả được cơ chứ? Má ơi.
Mà anh, quả nhiên sắc mặt trong chớp mắt trở nên xanh mét, à, tuy rằng vẫn còn rất yếu: “Úy Trì Hi!” Anh nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo.
“Hì hì.” Cô lè lưỡi nghịch ngợm, sau đó chu môi trách móc, “Người ta rất ít khi được nhìn thấy người cười nha, mười mấy năm qua đều trưng ra vẻ mặt giống như ăn ‘phân’ vậy.”
Oái, biểu tình lúc này càng giống như đang bị ăn ‘phân’ hơn. Cô biết là phải nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, quan tâm lo lắng hỏi: “Người cảm thấy có khá hơn chút nào không?”

“Quấn ta lại xấu xí như vậy, sao có thể tốt được đây.” Anh nhíu mày, lỗ mũi phun ra phì phì tức giận, xem chừng vẫn còn đang vướng mắc cái từ ‘xinh đẹp’ lắm đây. Shit, Úy Trì Thác Dã anh tung hoành giang hồ đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác miêu tả ‘thật xinh đẹp’, điều này tiêu biểu cho cái gì, gay sao?
“Á…” Úy Trì Hi xấu hổ cười gượng, đúng là xấu xí thật. Ai bảo quần áo của anh chất lượng quá tốt, xé rách thật không dễ dàng. Hơn nữa còn bị ngâm trong nước biển đến nhăn nhúm, lại thêm loang lổ vết máu, không xấu mới là lạ.
Mọi chuyện đều do lỗi của cái con khỉ chết tiệt kia, đang yên đang lành đi trộm quần áo của cô, còn trộm đi hết sạch sành sanh, đúng là tiểu nhân không phẩm chất, không đạo đức, ừ, tiểu hầu, oái, dường như tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà là một con khỉ già.
Nhưng dù có thế nào thì cô cũng đã cứu anh, anh còn dám chê cô băng bó xấu xí?
“Người nói đúng lắm, thiệt là làm ơn mắc oán, hở một chút là bên này thì bị thương bên kia lại bị súng bắn, cũng không sợ dọa chết người ta!” Nói xong, cô bỗng nhiên cảm thấy giọng như bị tắc nghẹn lại. Anh xem như đã sắp chết, xem như cô có phải chạy xuống chỗ Diêm Vương kiện cáo cũng nhất định phải túm anh trở về. Anh còn nợ cô rất nhiều, Diêm Vương có hỏi tới, cô giải bày cũng đúng lý hợp tình, đó là, khoản nợ ân tình mười mấy năm, còn chưa đủ nhiều ư.
“Hỗn loạn trong giới xã hội đen, là chuyện bình thường.” Anh nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhìn thấy mắt cô rưng rưng, tim anh tức khắc mềm xuống.
“Hôm qua, lúc băng bó cho người, người ta đã đếm thử số vết sẹo trên lưng người, có đến mười một vết!” Cô trợn to đôi mắt ngập nước, lớn tiếng la lên. Con mẹ nó, hai lần lên giường với anh, đều là một mảnh tối đen, giống như là đang vụng trộm vậy. Cũng khó trách cô đã luôn thắc mắc tại sao khi sờ vào lưng anh lại thấy quá sần sùi như vậy, sờ vào thấy gồ ghề lồi lõm rất quái lạ. Ngày hôm qua nhẩm đếm, có đến mười một vết sẹo cũ! Nhìn thấy vậy cô đau lòng muốn chết, anh cũng không biết tự bảo vệ mình sao?
“Không sao mà, bé ngoan, không phải nói đàn ông nếu có sẹo thì càng nam tính sao?” Anh cưng yêu chìu chuộng vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô, cười nói, “Nhìn con kìa, bẩn thỉu giống như một tên ăn mày vậy.”
“Có tên ăn mày nào xinh đẹp mê người thế này không?” Cô chu môi, cố gắng ưỡn bộ ng ực đang được quấn lại nhờ mảnh vải xé ra từ quần áo anh, tay đung đưa mái tóc, làm ra bộ dạng muốn trêu ghẹo anh.
“Đúng vậy, tên ăn mày xinh đẹp mê người của tôi, bây giờ có nên đi tìm chút gì để ăn, rồi sau đó nhanh chóng lên đường không?” Trong mắt anh tràn ngập ý cười, tiếp theo là ôm cô vào lòng.

“Á, người không cần nghỉ ngơi thêm một lát nữa sao?” Cô ngơ ngác để mặc anh ôm đứng dậy. Cho dù anh đang bị thương, nhưng sức lực vẫn còn là rất tốt, hơn nữa khả năng phục hồi cũng thật đáng kinh ngạc.
“Không, trong vòng hai ngày nếu không về nước, trong bang sẽ rất lộn xộn.” Ấn đường anh nhíu chặt lại, nếu tiếp tục không quay trở về, Xích Long bang chỉ sợ là hỗn loạn cả lên.
“Vâng, để người ta đỡ người.” Cô gật gật đầu. Từ nhỏ đến lớn ở bên anh, ảnh hưởng to lớn của anh đối với Xích Long bang, thậm chí là với cả toàn bộ giới xã hội đen, từ lâu cô đã hiểu rõ. Lần này anh bị ám sát, đây đã không phải là chuyện nhỏ nữa rồi!
Trong đầu một lần nữa hiện lên viên đạn bạc, lẽ nào…
Cô hít sâu vào một hơi, cố gắng quăng đi những suy nghĩ đáng sợ trong đầu này, chống đỡ cánh tay anh: “Chúng ta đi hướng nào đây?”
“Con xem phía trước có cây đại thụ kìa, nơi mà cành lá rậm rạp nhất chính là hướng nam, chúng ta tất nhiên phải đi hướng nam.” Trong lòng anh thầm tính toán, đảo Phuket rất gần Malaysia, Hắc Cẩu ở Thailand tất nhiên sẽ lại phái người tiếp tục truy sát anh. Anh nhất thiết phải đi đường vòng.
“À.” Cô là một đứa rất dốt địa lý, cảm nhận về phương hướng là siêu cấp kém. Cô tình nguyện tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh, giống như một cô vợ nhỏ xem chồng là trời, cô trộm cười khúc khích.
Nhưng mà, cô đã mất tích hai ngày, bọn Tiếu Tiếu sẽ không tìm cô đến lật tung trời đất lên đấy chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.