Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 70: Chương 70: Oriental Princess [Công Chúa Phương Đông] (1)




‘Oriental Princess’ là chiếc du thuyền sang trọng nhất đồng thời là chiếc du thuyền nổi tiếng nhất thành phố…đặc biệt là sự lãng mạn của nó và hiện đang neo lại tại Vịnh nước cạn [Repulse Bay]. Vào thế kỷ trước, nó vốn thuộc quyền sở hữu của một vị công tước người Anh, về sau lại bị buôn đi bán lại qua tay rất nhiều đại gia.
Nói về chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ này, đến bây giờ vẫn còn lưu truyền một truyền thuyết rất đẹp.
Theo truyền thuyết, vào đầu thế kỷ trước có một vị công tước người Anh, đã bị cuốn hút bởi vẻ quyến rũ của nền văn hóa phương Đông, mà đã quyết định đến thăm Phương Đông, du hành qua rất nhiều quốc gia châu Á. Vào một ngày nọ, trong ánh hoàng hôn rực rỡ của Vịnh Nước Cạn vị công tước đã bất ngờ gặp được tình yêu đẹp nhất của đời mình. Nghe nói, người phụ nữ mà ông tình cờ gặp được đó, có một vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, được xưng tụng là công chúa Phương Đông. Cô giống hệt như một nàng công chúa thật sự, vừa tao nhã lại vừa quý phái.
Vì thế, vị công tước nhất định phải theo đuổi cô cho bằng được. Cuối cùng ông cũng ôm được mỹ nhân về. Do đó để kỷ niệm tình yêu này của bọn họ, vị công tước đã đặt làm riêng ỹ nhân một chiếc du thuyền xa hoa tráng lệ, được đặt tên là ‘Oriental Princess’ tức ‘Công chúa phương Đông’.

Chỉ là sau này, ngày vui ngắn chẳng tày gang, hai người trong một lần ra biển, đã khiến cho người đẹp bị bỏ mạng oan uổng, còn vị công tước thì may mắn được người vớt lên. Sau khi tỉnh lại, từ đó về sau ông suy sụp hoàn toàn, để chăm sóc cho đứa con duy nhất của hai người, bất đắc dĩ đành phải đem ‘Oriental Princess’ đi bán đấu giá. Không lâu sau, vị công tước cuối cùng cũng buông xuôi tất cả, buồn bực mà chết.
Kể từ đó, không ai biết rõ đứa con của vị công tước đã lưu lạc về đâu. Trải qua gần một trăm năm, ‘Oriental Princess’ vẫn là một chiếc du thuyền luôn được giới thượng lưu trọng dụng như xưa. Không những màu sắc của nó không hề bị bào mòn theo thời gian, mà ngược lại nó còn không ngừng được tu sửa và liên tục được cải tiến. Bây giờ ‘Oriental Princess’ vẫn hiên ngang như xưa, sừng sững neo ở Vịnh Nước Cạn mê hoặc mọi người, phổ lên từng nốt từng nốt nhạc của một bản nhạc về một câu chuyện tình yêu xa xưa luôn làm rung động trái tim mỗi người.
“Gia Nhạc, cám ơn cậu đã dẫn mình đến một nơi tuyệt vời thế này, thật sự là quá tuyệt vời!” Úy Trì Hi thích thú kêu lên. Đêm nay, nhờ có Tề Gia Nhạc đã đưa cô tới tham dự bữa tiệc này. Cô không ngờ là sẽ ở trên một chiếc du thuyền xinh đẹp đến vậy. Đặc biệt là khi cô nghe nói ‘Oriental Princess’ còn lưu truyền một truyền thuyết buồn và sâu sắc thì đã lập tức bị nó mê hoặc ngay.
“Cậu thích là được.” Tề Gia Nhạc mỉm cười ấm áp. Đêm nay hiếm hoi lắm mới thấy cậu mặc bộ vest tuxedo màu đen theo phong cách phương Tây, ngay lập tức kéo theo không ít ánh mắt nhìn cậu ngưỡng mộ. Năm nay cậu vừa tròn mười bảy tuổi, là một cậu bé xinh đẹp, có một vẻ đẹp thoát tục giống như không bị nhiễm khói bụi chốn nhân gian, làm cho phụ nữ thì si mê, còn đàn ông thì quẫn trí.
“Gia Nhạc, nhà cậu rốt cuộc là làm gì vậy? Làm sao cậu có thể đến được những nơi xa hoa sang trọng thế này?” Úy Trì Hi nghiêng đầu, tò mò hỏi anh. Không thể không nói, cô chỉ tùy tiện mặc một chiếc váy ngắn xòe bồng đơn giản khi đến đây, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ được lên một chiếc du thuyền xa hoa đến vậy.

Mấy ngày nay, cái cô Giang Tuyết Nhi kia ở Xích Long bảo thật là bận rộn, y hệt như một bà chủ chân chính không bằng. Chú Lâm thím Lâm thì nâng niu cô ta trên tay giống như báu vật vậy. Nhưng đáng ghét nhất chính là, Thác Dã gần đây mỗi ngày đều trở về nhà dùng cơm tối! Thế này là ý gì chứ? Trước khi Giang Tuyết Nhi xuất hiện, anh ta rất hiếm khi quay về Xích Long bảo, vậy mà sau khi Giang Tuyết Nhi xuất hiện, anh ta hầu như mỗi ngày đều trở về! Người mù cũng nhìn ra được anh ta rất coi trọng Giang Tuyết Nhi!
Lúc trước, mỗi đêm cô đều trông ngóng anh quay trở về, nhưng bây giờ dù anh ta có trở về thì trong mắt cũng chỉ thấy duy nhất một mình người phụ nữ kia. Sự dịu dàng của anh không dành cho cô, sự quan tâm của anh cũng không phải dành cho cô. Cô rất sợ, sợ một ngày nào đó, đến tình yêu của anh cũng sẽ dành luôn cho người khác.
Nhìn thấy anh ta và Giang Tuyết Nhi ‘tình ý ngọt ngào’, cô liền lập tức thở không ra hơi. Vì sao chỉ mỗi một cô Giang Tuyết Nhi, đã khiến cho toàn bộ cuộc sống của cô rối tung lên. Nếu như Thác Dã thật sự bị cướp đi mất thì sao?
Cho dù cô có sợ hãi thế nào, thì cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cái gì cũng không làm được.

Hôm đó, Giang Tuyết Nhi bất cẩn bị đứt tay, liền yếu ớt kêu lên ‘Thác Dã, đau quá a’. Giọng nói yếu đuối của cô ta như sắp nhũn ra thành nước khiến cô nghe thấy mà nổi hết cả da gà. Cô có ý tốt, nghĩ sẽ đi đến giúp đỡ, kết quả anh lại đến sớm hơn một bước. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giống như đang cáo buộc cô vì sao lại chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Có hôm Giang Tuyết Nhi đi tắm nhưng lại quên mua dầu gội đầu. Cô có lòng tốt cho cô ta mượn bình dầu gội đầu cao cấp của mình. Kết quả là sau khi tắm xong, người phụ nữ này lại thảm thiết khóc một trận vì tóc thì bị khô xơ gãy rụng, còn da đầu thì đóng gầu rơi lả chả. Thác Dã nhìn thấy sắc mặt anh trở nên xanh mét, quắc mắt lên nhìn cô, hận không thể dùng ánh mắt xuyên thủng người cô, giống như chính cô đã bỏ thạch tín vào đó cố ý muốn dạy người phụ nữ kia một bài học vậy.
Giang Tuyết Nhi nếu như không tìm thấy quyển sách mà mình yêu thích nhất, sẽ khóc như hoa Lê trong mưa rồi gọi điện thoại than thở: ‘Thác Dã, ‘Trùng Trùng’ thật đáng thương nha, đã bị em làm mất rồi’. Cô ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa, mặc kệ người phụ nữ này. Chỉ là không tìm thấy một con côn trùng thôi, có gì mà to tát đến thế. Kết quả là sau khi trở về, Thác Dã liền giúp đỡ Giang Tuyết Nhi tìm cho bằng được quyển sách ‘Trùng Trùng’ kia. Thì ra chính cô đã tiện tay cầm quyển sách có tên là ‘Trùng Trùng’ đó để đập một con côn trùng. Con côn trùng thì đã chết, nhưng xác của nó thì.. Mẹ nó chứ, bị khô lại và vẫn còn dính ở trên bìa sách. Giang Tuyết Nhi hoảng sợ khóc đến long trời lở đất, đau lòng giống như cha mẹ mình bị chết vậy.
Giang Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi!
Mỗi lần nghe thấy cái tên này, cô gần như sắp phát điên lên! Nếu cô cứ tiếp tục ở lại Xích Long bảo, thì thật khó bảo đảm rằng cô không bị người phụ nữ này làm cho tức chết!

Cũng may là, đêm nay Gia Nhạc đã đưa cô ra ngoài, ít nhất cô có thể hít thở được bầu không khí trong lành, để tâm trạng được bình tĩnh lại đôi chút, đỡ phải mất công nhìn thấy bọn họ mà thêm khó chịu trong lòng.
“Nhà của mình? Ha ha, nhà của mình so với ‘Úy Trì’ gia của cậu còn kém rất xa.” Tề Gia Nhạc trêu chọc, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cơ nghiệp Tề gia từ lâu đã không còn được như trước nữa, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa. Nếu như mấy năm nay không có anh hai đứng ra chèo chống, chỉ sợ Tề gia đã sớm không thể bước chân vào giới thượng lưu rồi.
“…” Úy Trì Hi nhất thời không thể nói lại câu nào. Thác Dã thực sự là tài hùng thế mạnh. Địa vị của Úy Trì gia trong xã hội có ảnh hưởng rất lớn, nhưng do luôn gặp trở ngại vì xuất thân trong giới xã hội đen, nên chỉ giao lưu trong bang, rất ít khi tham dự các buổi tiệc xã giao của giới thượng lưu. Chỉ là, khi nhắc tới anh ta, tâm trạng đang vui vẻ của cô liền chóng vánh chuyển sang sắc mặt khó coi, “Đừng nói với mình về ‘Úy Trì gia’, đêm nay chúng ta không phải chỉ đến chơi thôi sao? Vậy thì phải chơi thả ga luôn nhé, được không?”
“Được, nàng công chúa xinh đẹp nhất của lòng tôi, tôi có vinh hạnh được mời nàng nhảy một bản được không?” Tề Gia Nhạc khom người xuống, tạo thành một tư thế ‘Xin mời’.
Úy Trì Hi khẽ mỉm cười, vươn tay ra đặt vào trong lòng bàn tay trắng nõn thon dài của cậu, chậm rãi tiến vào sàn nhảy. Lúc này đây cô ở trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ xinh đẹp, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ nhất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.