Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 79: Chương 79: Trận Chiến Thai Nghén (2)




Sau khi Úy Trì Thác Dã đi vào phòng dành cho khách, chớp nhoáng vào phòng tắm rửa qua một lúc, anh chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, rồi lăn ra giường nằm ngủ.
Gần đây bận rộn quá nhiều việc, lúc trước ở Thailand một kho lớn vũ khí đạn dược bị biến mất không rõ tung tích, Hắc Cẩu cũng đang ra sức lùng sục khắp nơi. Món nợ ở Thailand lần này, sớm hay muộn rồi anh cũng sẽ tìm Hắc Cẩu tính sổ. Bây giờ A Siêu cũng đã chết rồi, nên kho vũ khí đạn dược kia lại càng bặt vô âm tín, không rõ manh mối.
Nghĩ đi nghĩ lại, ấn đường vẫn nhíu chặt lại còn chưa kịp giãn ra, thì đã chìm sâu vào mộng đẹp.
Tiếng lột sột loạt soạt khẽ vang lên, Úy Trì Hi cũng bọc mỗi một chiếc khăn tắm màu trắng, lén lén lút lút, giống như một tên trộm lao thẳng vào trong phòng dành cho khách của Úy Trì Thác Dã.
Trong phòng vẫn tối đen như mực, ngoại trừ nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của anh ra cũng sẽ không nghe thấy gì khác.
Thiệt là, nhanh như vậy đã lăn ra ngủ giống như lợn chết rồi, cũng không thèm đến an ủi phụ nữ có thai là cô đây một chút nào cả!
Cô cũng vừa mới biết mình sẽ làm mẹ, tâm trạng vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, tóm lại là rất phức tạp nha. Cô muốn…rất muốn được chia sẻ cảm giác tuyệt vời này với anh, muốn…rất muốn có anh ở bên cạnh lúc này.
Nhưng mà, dù cho có đến trăm ngàn lời muốn nói, cô cũng không thể nào mở miệng nói rõ với anh. Dù sao, ở trong lòng anh, anh vẫn không biết cô chính là người phụ nữ kia.
Đêm nay, cô lấy hết can đảm, nghĩ là sẽ nói rõ mọi chuyện với anh, muốn nói với anh rằng, thật ra người phụ nữ đã lên giường với anh chính là cô!
Nhưng cô phải làm thế nào để mở miệng đây?
Chẳng lẽ lại nói: “Thác Dã, em chính là người phụ nữ đã lên giường với anh?”
Nhưng như vậy thì không đáng tin nha, không có bằng chứng, chỉ sợ sẽ nhận lấy sự giễu cợt của anh.

Hay là nói: “Thác Dã, người phụ nữ ở trong phòng anh lần trước chính là em. Người phụ nữ ở trong ‘khách sạn Hampton’ buổi tối hôm đó cũng là em!”
Như vậy thì quá thẳng thắng rồi, anh sẽ phản ứng thế nào? Mắng cô một hai câu con nít ranh, rồi thẳng tay ném cô ra khỏi cửa?
Hoặc là nói: “Thác Dã, anh đã ăn em, anh phải chịu trách nhiệm với em, bởi vì em đã có cục cưng của anh!”
Haizz, anh ăn nằm với phụ nữ chỉ sợ là có đến hằng hà sa số, thêm cô nữa cũng không nhiều hơn, bớt đi cô cũng không thấy thiếu. Nếu như anh thẳng thừng kéo cô đi phá thai thì phải làm sao đây!
Ai, Úy Trì Hi khẽ thở dài, mò mẫm vào phòng của anh, thật là, cả phòng tối đen, mỗi lần trèo lên người cô cũng tối đen. Người đàn ông này là chim cú mèo sao? Nếu không làm sao có thể hoạt động lưu loát đến thế trong bóng tối.
Cô bụm miệng lại, lắng nghe tiếng hít thở đều đều trầm thấp của anh, thật cẩn thận lồm cồm bò lên trên giường của anh.
Nhẹ nhàng.
Mềm mại.
Rung rinh.
Giống như vào cái đêm diễm tình kia, trái tim cô cứ nẩy lên thình thịch.
Cô rón ra rón rén dạng ch ân ngồi lên trên bụng anh, vừa mới ngồi xuống, thì có một giọng nói từ trên đỉnh đầu vọng lại: “Úy Trì Hi! Con rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Muốn ăn anh a! Nhưng mà những lời này cô chỉ có thể dám nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra miệng.
“Hôm nay người ta muốn nói với người chuyện trẻ con thôi mà.” Cô chu môi lẩm bẩm, dạng ch ân quấn eo anh, mông không an phận bắt đầu thay đổi vị trí.
Chết tiệt, con bé này thản nhiên ngồi lên bảo bối của anh!
Toàn thân anh từ trên xuống dưới chỉ bọc mỗi một chiếc khăn lông ngắn, để lộ ra một lớp vải mỏng, chạm vào bộ phận nóng ấm mẫn cảm trên cơ thể cô…
Khiến cho anh phải nghiến răng nghiến lợi rên khẽ. Anh nén giận nói: “Có chuyện gì ngày mai nói sau! Bây giờ nhanh chóng trở về phòng ngủ!”
“Không, không được nha, người ta phải nói liền với người ngay bây giờ cơ.” Trong bóng tối, cô đã vô tình làm nũng với anh. Trong giọng nói của cô có mang theo chút ngọt ngào, chút nũng nịu mà cả anh và cô cũng đều không phát hiện ra, xuyên qua không khí, vô tình thấm vào trong xương tuỷ anh, khiến cho anh cảm thấy tê dại.
Shit! Trong lòng anh rủa thầm một tiếng. Cô không biết anh cũng là đàn ông sao, hơn nữa cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi sao?!
“Úy Trì Hi!” Làm sao mà lần nào anh cũng đều lôi cả họ cả tên cô ra, rồi nghiến răng nghiến lợi gọi cô vậy, “Con leo xuống cho ta!”
“Không!” Cô lúc lắc đầu, vẫn ngồi nguyên trên người anh, đáng tiếc là mọi thứ đều tối đen. Nhưng mà như vậy cũng tốt, giúp cô có thêm can đảm. Cũng có thể nói, thừa dịp bóng tối làm chuyện xấu!
“Ta đếm đến ba!” Trong giọng nói của anh nồng đậm sự uy hiếp.

“Không!” Lần nào cũng dùng chiêu này để uy hiếp cô! Hừ, đây không sợ.
“Một!” Anh chịu đựng nơi nào đó trên cơ thể cương lên, khí thế ngẩng cao đầu.
“Không —— thích!” Cô kéo dài âm cuối, hừ mũi một cái.
“Hai!” Tính nhẫn nại của anh cũng có giới hạn.
“Không luôn!” Cô không nghe theo, lại xê dịch mông, trong lúc vô ý cọ qua cái nơi đang bị cương lên của anh, ngay lập tức, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ hồng cả lên.
“A…” Một tiếng rên khẽ từ trong miệng anh bật ra, Con nhóc này! Muốn chơi với lửa có phải hay không! “Úy Trì Hi! Con lập tức bước xuống cho ta!”
“Thác Dã…” Cô chu miệng, cố lấy hết can đảm, nắm lấy bàn tay to lớn của anh đặt lên trên bụng cô, đỏ mặt thẹn thùng bối rối, ngọt ngào nói, “Người sờ thử xem…”
Anh nhíu mày, thuận theo tay cô đụng phải một khối thịt mềm mềm, “Để làm gì?”
“Người sờ thử xem a, có cảm thấy gì không?” Cô ra vẻ thần bí, trái tim cô đập như nai con chạy loạn, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Cái gì?” Ấn đường của anh càng hằn sâu hơn, đêm hôm khuya khoắc cô nhóc này muốn anh sờ bụng của cô để làm gì, ừ, mềm mềm nhũn nhũn, cảm giác không tệ chút nào, “Con đói bụng?”
“…” Cô thở dài, “Không phải, người đoán lại một lần nữa đi.”
Anh lại sờ sờ vào bụng của cô, con bé này rốt cuộc bị làm sao vậy? “Đau bụng ư?”
“…” Cô liếc mắt xem thường, “Không phải, đoán lại lần nữa.”
“Phiền chết đi được.” Anh càu nhàu nói, “Úy Trì Hi, con bị béo phì!” Nếu không thịt sao lại dày như mỡ heo thế.
“Á… Đoán đúng được một nửa.” Mang thai thì sẽ béo lên rồi, mặt cô khẽ cau lại, “Rất gần đáp án rồi nha.”

“Úy Trì Hi! Ta không có tính kiên nhẫn!” Anh cắn răng cảnh cáo, có bị điên mới đi chơi loại trò chơi trẻ con này với cô!
“Ô ô ô, người tiếp tục đoán đi mà!” Cô cúi gầm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống. Làm thế nào mà anh lại ngu ngốc đến vậy chứ?
“Con bị đầy hơi!” Anh ấp úng nói.
Úy Trì Hi choáng váng! “Á…”
“Úy Trì Hi! Ta cho con câu trả lời cuối cùng —— ba!” Nói xong, anh ngồi bật dậy, một tay ôm lấy cô, không để ý tới tiếng kêu hốt hoảng của cô, tiện tay ném cô ra ngoài cửa, rầm!
Cánh cửa bị đóng kín lại!
Cạch cạch!
Đã Khóa!
“Nè —— đồ trứng thối!” Cô định thần lại, hung hăng đập lên cánh cửa. Anh có thể thản nhiên ‘ném’ cô ra cửa! Ừ, mặc dù động tác xem thì có vẻ thô lỗ nhưng cũng không mất đi sự nhẹ nhàng, cho nên cô cũng không cảm thấy đau đớn. Nhưng người đàn ông này…
Lại có thể ném mẹ của con anh ra ngoài cửa!
Cô khẽ vuốt v3 bụng mình, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Được lắm! Úy Trì Thác Dã, món nợ này, cô sẽ ghi nhớ kỹ, sớm hay muộn gì cùng tính lại với anh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.