Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 84: Chương 84: Trận Chiến Thai Nghén (7)




“Hi, gần đây cậu làm sao vậy? Gọi điện thoại di động cho cậu, toàn gặp phải bô lão nhà cậu bắt máy, hại mình lúc nào cũng bị lão ta mắng cho tới tấp. Hi, lão nhà cậu tính tình thật sự quá kém nha…” Đinh Tiếu Tiếu vừa tới trường học, đã túm lấy Úy Trì Hi liền đì đùng tố khổ.
“Tiếu Tiếu…” Úy Trì Hi như muốn nói rồi lại thôi. Thật ra đã từ rất lâu rồi cô nên nói chuyện này với Tiếu Tiếu, có thể vì cô vẫn luôn lo là Tiếu Tiếu sẽ mắng cô vô dụng, nên vẫn không biết làm sao để mở lời.
“Tiểu Hi, cậu không biết lão nhà cậu, ngữ điệu khi nói chuyện điện thoại tồi tệ đến mức nào đâu, lại còn bảo mình sau này không được gọi điện đến làm phiền cậu! Tiểu Hi, Mình tệ đến vậy sao? …” Đinh Tiếu Tiếu cười khổ. Ừ, cách đây rất lâu papa Úy Trì Hi là Thác Dã đã luôn trưng ra vẻ mặt táo bón ngàn năm như vậy với cô. Nhưng thành thực mà nói, trong điện thoại bị anh trực tiếp ngó lơ không để ý, làm cho cô cảm thấy rất đau lòng a. Tuy nhiên, thực tế lại một lần nữa chứng minh rằng, Đinh Tiếu Tiếu cô rõ ràng không có ‘duyên với người già’!
“Tiếu Tiếu, mình, mình có chuyện này… Muốn nói với cậu…” Úy Trì Hi nói khẽ.
Đinh Tiếu Tiếu vẫn không ngừng tiếp tục luyên thuyên kể khổ với cô: “Tiểu Hi à, cậu nói mình rõ ràng không có ‘duyên với người già’ có phải vậy hay không? Dường như các chàng trai tầm hai mươi lăm tuổi trở xuống mới có hứng thú với mình thì phải, trên hai mươi lăm tuổi, hình như đều không để ý đến mình…” Cô càng nói càng cảm thấy đúng. Anh chàng kia của cô, tuổi cũng không còn nhỏ a, lúc nào cũng không để ý đến cô.
“Tiếu Tiếu! Cậu nghe mình nói…”

“Tiểu Hi, cậu hãy nghe mình nói hết đã. Cái anh chàng kia của mình á, đã lâu rồi cũng chưa thấy đến tìm mình. Cậu nói coi có phải đã quên mất mình rồi hay không vậy? …” Mặt Đinh Tiếu Tiếu vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó.
Úy Trì Hi hết chịu nổi tiếng lầu bầu của Tiếu Tiếu, hít sâu một hơi, quay về phía tai cô hét lớn: “Đinh Tiếu Tiếu! Mình có thai!”
“Hả.” Cô ngơ ngác đáp lại, lỗ tai cô bị tiếng hét lớn làm cho ù ù cạt cạt, phải một lúc lâu sau, cô mới nhận thấy có chuyện không hợp lý, liền gào lên một tiếng chói tai, “Cậu nói cái gì?!”
Đinh Tiếu Tiếu không thể tưởng tượng nổi nhìn Úy Trì Hi, đầu lưỡi ríu lại: “Tiểu Hi… Cậu…”
“Ừ, thật đó. Tiếu Tiếu, giúp mình giữ bí mật nha.” Úy Trì Hi xấu hổ cười nói.
“Giữ bí mật là chắc chắn rồi!” Đinh Tiếu Tiếu vỗ vỗ ngực để trấn định lại, “Nhưng mà Tiểu Hi, cậu… Khó trách eo của cậu đột nhiên to lên, còn bị chứng cuồng ăn, tâm trạng cũng trở nên không tốt, thì ra là…”
“Tiếu Tiếu, cám ơn cậu.” Úy Trì Hi mỉm cười nói cảm ơn. Đối với người chị em tốt Tiếu Tiếu này, cô cảm kích cả đời cũng không đủ. Tiếu Tiếu luôn luôn là người có phước cùng hưởng có nạn cùng chia với cô.
“Này, nói ngốc cái gì đó! Nơi này tai vách mạch rừng, chúng ta đến chỗ nào kín đáo một chút.” Đinh Tiếu Tiếu ra vẻ bí mật lôi kéo Úy Trì Hi chạy đến dưới một tán cây đại thụ.
“Tiếu Tiếu, thật ra, gần đây mình rất lo lắng. Thác Dã vẫn còn chưa biết…” Úy Trì Hi thở dài một hơi.
“Cuối cùng sao lại thế này, Tiểu Hi?”
Thế là, Úy Trì Hi đem hết tất cả mọi chuyện mấy ngày này ở trong căn biệt thự ngoại ô nói sơ qua cho Đinh Tiếu Tiếu nghe. Bực nhất là, bất kể thế nào Thác Dã cũng không để cho cô có cơ hội giải thích rõ ràng. Cô không còn biện pháp nào. Ngoại trừ tự mình thương tâm ra, cô thật sự không thể tìm thấy cách nào tốt để có thể khiến cho Thác Dã đối mặt thẳng thắng cùng cô và chấp nhận sự hiện diện của cục cưng.

“Tiểu Hi, bô lão nhà cậu luôn luôn đối xử với cậu giống như đối xử với một cô bé, tất nhiên cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng cậu đang có thai a. Đây cũng là chuyện rất đỗi thường tình, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, sớm hay muộn rồi mọi chuyện cũng sẽ bị lộ ra.” Đinh Tiếu Tiếu phân tích rất rõ ràng mạch lạc. Trước giờ cô luôn xử lý chuyện của người khác thì đặc biệt sáng suốt khôn khéo, còn đụng đến vấn đề của bản thân thì luôn mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn. Cũng giống như tục ngữ có câu, chữa được bệnh cho người nhưng cũng không thể tự chữa được ình!
“Tiếu Tiếu, mình phải làm gì bây giờ…” Úy Trì Hi khóc không ra nước mắt. Thác Dã thà rằng tìm đến Đường Giai Kỳ để thỏa mãn s1nh lý, cũng không thèm tìm cô.
“Tiểu Hi, để mình ôm một cái. Không sao đâu, nhất định sẽ có biện pháp.” Đinh Tiếu Tiếu ôm lấy bả vai gầy yếu nhỏ bé của Úy Trì Hi, trong lòng thầm thương xót vô hạn.
“Tiếu Tiếu, cậu biết không, mình cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, nhưng thật sự thì vẫn không được.” Úy Trì Hi đau đớn chảy xuống một giọt nước mắt. Từ ngày mang thai, tuyến lệ của cô đặc biệt phát triển, chỉ cần một chút cảm giác đau long là nước mắt liền chảy ra ngay. Cô rất ghét bản thân lại trở nên yếu đuối đến vậy, “Tiếu Tiếu, có phải mình quá kém cỏi hay không? Tại sao anh ấy luôn không nhìn thấy mình…”
Kể từ năm mười ba tuổi, cô đã không hề gọi anh là papa nữa. Cô tự dặn lòng nếu không phải là anh thì quyết không lấy chồng. Cô nhớ rõ mỗi một đường nét trên khuôn mặt anh, mọi cử chỉ, mọi câu nói, mỗi một lần ngoái đầu nhìn lại.
Cô nhớ rõ cái đêm triền miên cùng anh. Anh đã rất dịu dàng, cũng chính vì đoạn ký ức ngọt ngào kia, đã khiến cho cô bị chìm sâu vào đêm đen, không có cách nào tự mình thoát ra được. Dưới lớp mặt nạ lãnh đạm của anh, thật ra vẫn còn có một khuôn mặt dịu dàng. Cô vẫn luôn tin vào điều đó.
“Tiểu Hi, đừng khóc. Chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.” Đinh Tiếu Tiếu an ủi. Cô biết Úy Trì Hi lúc này đây đang vô cùng đau khổ vì yêu mà không được đáp lại. Quả thật cô ấy đã trải qua không ít lần thất bại, bây giờ còn mang thai, nhưng lại không thể quang minh chính đại. Ông trời phải chăng đang muốn đùa cợt với cô ấy ư.

“Mình đã nghĩ qua rất nhiều biện pháp, nghĩ đến mức đầu gần như muốn nổ tung ra. Một mặt, mình muốn gấp rút nói cho anh ấy biết thân phận thật sự của mình, muốn cho anh ấy biết rằng mình đang mang thai cục cưng của anh ấy. Nhưng mặt khác, mình còn phải bận rộn đối phó với tình nhân của anh ấy. Đặc biệt là Giang Tuyết Nhi đang ở Xích Long bảo kia, mình hoàn toàn không có cách nào đối phó với cô ta! …” Cô nghẹn ngào.
“Tiểu Hi, bình tĩnh lại nha, vì cục cưng, cậu không thể yếu đuối như vậy được.” Đinh Tiếu Tiếu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như hoa lê trong mưa trước mắt, chân thành nói, “Nếu cậu đã lựa chọn anh ta, thì mặc kệ con đường này có vất vả bao nhiêu, cậu cũng phải nhất định đi tới cùng, biết không?”
“Mình biết, nhưng mà mình gần như đã không còn sức lực nữa rồi. Mình mệt mỏi quá. Tiếu Tiếu, mình thật sự thật sự rất mỏi mệt.” Cô vừa nói vừa khóc nức nở. Vì sao tình yêu lại đau khổ đến vậy?
“Đừng lo lắng, Tiểu Hi, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ ra cách, cùng nhau nghĩ được biện pháp mà…”
Không biết có ai đó đã nói, tình yêu trên thế giới này nếu chỉ có một người yêu, thì đó là tình yêu đau khổ; Nếu là hai người yêu nhau, đó là hạnh phúc; Nếu là tình yêu tay ba, thì đó chính là sự hủy diệt!
Vậy tình yêu của cô rốt cuộc là có bao nhiêu người yêu? Tại sao lại đau khổ như vậy, lạnh lẽo đến thế…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.