Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 88: Chương 88: Bàn Tay Dẫn Lỗi




Cuộc sống cứ yên ả trôi qua, còn Úy Trì Hi lại luôn sống trong không khí khẩn trương, sống trong thấp thỏm. Phản ứng nôn nghén của cô càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nhưng đáng tiếc là vẫn không thể tìm thấy được thời cơ thích hợp để nói rõ với Thác Dã.
Cô vẫn luôn cố gắng học nấu ăn. Bất kể thế nào, lúc không có sự chăm sóc của thím Lâm, cũng không có sự phục dịch của người giúp việc, cô đành phải học cách tự chăm sóc bản thân, cũng như học cách chăm sóc anh.
“Này, các chị xem, giáo viên dạy nấu món Âu mới tới rất đẹp trai nha.” Vào lúc này, trên hành lang trường dạy nấu ăn, thỉnh thoảng lại có một vài bà nội trợ trẻ bàn tán.
Úy Trì Hi ôm sách cúi đầu lầm lũi bước đi, trong đầu thầm nghĩ tối nay nhất định phải nấu một bữa ngon để mời Thác Dã. Sự kiện beefsteak lần trước đã thất bại thảm hại, lần này không thể để lại thất bại như vậy nữa. Nhưng phải làm sao cho tốt đây?
Á!
Bỗng nhiên bị đụng mạnh một cái, hất văng luôn mấy quyển sách cô đang cầm trên tay. Úy Trì Hi theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng!
“Thật xin lỗi cô, thật xin lỗi.” Một giọng nói hấp tấp lập tức vang lên.

Úy Trì Hi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn xem ai đã đụng phải người cô. “Là anh?”
“Là cô!” Cả hai đồng thời lên tiếng.
Hóa ra đụng phải cô chính là người đàn ông trước đây đã cứu cô thoát khỏi trận hoả hoạn kia, Jeff!
“Jeff, sao anh lại ở chỗ này?” Úy Trì Hi nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Jeff cũng xem như là ân nhân cứu mạng của cả cô và cục cưng luôn ấy chứ. Nếu đêm đó không được anh ra tay cứu giúp, e là cô cũng đã chết trong biển lửa kia lâu rồi, chứ đừng nói chi đến cục cưng ở trong bụng.
“Tiểu Hi, thật vui được gặp lại cô ở đây. Tôi vừa mới va phải cô, cô có sao không?” Jeff vẫn giống như ánh mặt trời vậy, tóc vàng rực rỡ, một anh chàng đẹp trai điển hình kiểu Mỹ.
“Không sao, tại sao anh lại ở chỗ này vậy?” Úy Trì Hi nhận lại sách vở đã được anh nhặt lên, tò mò hỏi.
“Ha ha, tôi có lịch dạy nấu ăn ở đây.” Jeff mỉm cười vui vẻ, đôi mắt xanh biếc giống như mặt nước hồ vào mùa xuân.
“Wow, anh có phải chính là thầy giáo dạy nấu món Âu đúng không?” Cô cười nói.
Jeff gật đầu: “Ừ, đến Trung Quốc mấy tháng, lộ phí cũng đã dùng hết, vậy nên phải tìm đến ngôi trường này làm thầy giáo dạy nấu món Âu, chờ đến khi tích góp được đủ tiền lại tiếp tục cuộc hành trình.”
“Lộ phí? Ồ! Trình độ tiếng Trung của anh thật sự đúng là rất uyên thâm.” Đến cổ ngữ anh cũng đã dùng được. Úy Trì Hi không thể không bội phục nghị lực của Jeff. Anh là một người lữ hành kiên cường.
“Cô ở đây là để…?” Anh liếc thấy sách giáo khoa ẩm thực của cô, liền hỏi.
“À, tôi có thời gian rảnh, nên đến đây đăng ký học nấu ăn.” Hai mắt Úy Trì Hi sáng long lanh. Nhân tiện nghĩ đến từ sau vụ ‘Khách sạn Hampton’, cũng chưa có dịp được gặp lại anh, cô còn chưa kịp báo đáp ơn nghĩa của anh, “Jeff, vì sao sau đó anh cũng không tới tìm tôi?”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, cười nhẹ, tràn ngập thân thiết: “Ha ha, trước đây tôi cũng có gọi điện thoại cho cô nha. Nhưng mà đều chỉ nghe thấy giọng của một người đàn ông bắt máy, hình như có nói tôi đã gọi lộn số.”
“Á!” Cô nghe qua đã hiểu sơ. Từ sau khi cô chuyển cuộc gọi qua điện thoại di động của Thác Dã, thì thường xuyên có các bạn học hoặc người quen gặp cô than phiền, hỏi điện thoại của cô có phải bị mất rồi hay không, nếu không tại sao trả lời điện thoại đều là một ông chú thô lỗ đến thế.

Ông chú thô lỗ? Cô nghĩ đến đây liền cười ngặt nghẽo ra tiếng. Bạn học đặt biệt danh cho anh thật đúng với hình tượng! Anh thật sự chính là một ông chú thô lỗ. Mặc dù anh tỏ ra cực kỳ khó chịu, nhưng thật ra tâm địa cũng không đến nỗi tệ lắm. Nếu không cũng sẽ không hề câu nệ giúp cô nhận nhiều cuộc gọi đến vậy, cũng chưa từng trút giận lên người cô.
“Tiểu Hi? Cô cười chuyện gì vậy?” Jeff nhíu mày, vò đầu, không hiểu cô gái trước mặt tại sao cứ cười khúc khích mãi như thế.
“Hả? Không có gì, đó là ông chú của tôi bắt máy —— à, hay là anh nói cách liên lạc với anh cho tôi biết, sau này tự tôi sẽ liên lạc với anh.” Úy Trì Hi che miệng cười trộm, ai, ông chú kia của cô nha, thật sự cũng quá LV đi.
(Tác giả giải thích: biết LV nghĩa là gì không? Đừng nói các bạn không biết thương hiệu nổi tiếng thế giới này nha. Giới thượng lưu đều thích dùng hàng LV như túi LV, bóp LV… Nhưng LV không phải là do hai chữ ‘Con lừa’ [ngôn ngữ mạng] ghép thành đâu nha? Đổ mồ hôi…, thật ra giới thượng lưu cũng được gọi là LV, wow Kaka, đừng ném trứng chim vào ta ha ha, đùa một chút cho vui vậy mà!)
“Ừ, được rồi.” Thế là, Jeff viết số điện thoại liên lạc của mình cho Úy Trì Hi.
“À, Jeff, anh biết làm món beefsteak chư?” Cô chợt nhớ ra, tên quỷ tây này hẳn là biết nấu.
“Cũng tạm được. Cô muốn học?” Anh mỉm cười, khẽ nói.
“Ừmmm, dạy cho tôi, dạy cho tôi đi.” Cô cần phải rửa nhục. Món beefsteak mà cô nấu đã hủy hoại mất hình tượng của cô trong lòng Thác Dã rồi!
Cứ như vậy, Jeff bị Úy Trì Hi lôi về biệt thự, đích thân dạy cô làm thế nào để nấu được món beefsteak ngon.
“Tiểu Hi, thì ra nhà của cô đẹp như vậy.” Jeff vào nhà đã được mười phút rồi, mà vẫn chưa ngớt tán thưởng.

“Hì, không phải đâu.” Cô nói qua loa cho xong chuyện. Mặc dù cô rất hi vọng nơi này cũng sẽ là nhà của mình, nhưng mà lúc này cô không danh không phận, trước sau vẫn không có được cảm giác an toàn, “Nhanh nhanh nhanh, dạy cho tôi, beefsteak phải nấu như thế nào.”
Cô nhìn Jeff với ánh mắt trông mong tha thiết. Hôm nay không dễ gì gặp được thầy dạy nấu món Âu, cô muốn lập tức nấu cho được một bữa đại tiệc beefsteak hoàn hảo để mời Thác Dã thưởng thức. Liếc mắt thấy cục cưng của mình càng ngày càng … lớn thêm, nó vẫn không chút tiếng động, thúc ép cô. Thời gian cũng sắp hết rồi, nếu trong trời gian ngắn nữa vẫn không thể chinh phục được trái tim anh, thì cô thật sự không dám tưởng tượng, đến một ngày nào đó mọi việc bị bại lộ!
Jeff lắc đầu mỉm cười bất đắc dĩ, bắt đầu nghiêm túc dạy cô cách làm beefsteak. Cô gái này luôn có một loại khí chất khiến cho anh lưu luyến. Trong đầu cũng đang cân nhắc xem, anh có nên bắt đầu theo đuổi cô gái trước mặt này hay không? Nhưng mà, anh còn có rất nhiều cuộc hành trình vẫn chưa hoàn thành, còn có rất nhiều ước mơ chưa thực hiện. Anh chỉ là một vị khách lữ hành cô độc. Cho dù anh cũng rất khao khát được dừng chân, nhưng anh có thể buông tay chấm dứt việc theo đuổi giấc mộng trong tim này được sao?
Anh vụng trộm liếc nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, một cảm giác kỳ lạ thoáng nảy lên trong tim. Anh bất chợt mỉm cười.
Úy Trì Hi nhận ra anh đang ngây ra nhìn cô cười, không khỏi giận dỗi: “Quý ngài à, beefsteak sắp bị cháy rồi!”
“A? Ồ!” Anh lúng ta túng túng vội vàng lật thịt trong nồi.
Nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm của anh, cô nhịn không được lại mở miệng nói tiếng: “Cảm ơn!”
Lần trước, trong đêm tối, tay anh đã nắm lấy tay cô. Lần này, anh lại cầm tay dạy cô làm beefsteak. Anh quả thực rất giống với màu tóc của mình, đều như ánh mặt trời, chiếu sáng cho cô!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.