Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 94: Chương 94: Cơn Bão Ốm Nghén (4)




“Bác sĩ Quý…” Úy Trì Hi nhìn thấy bộ dạng trầm tư của ông lo lắng gọi.
“Hả?” Việc này có chút nhức đầu, bác sĩ Quý theo thói quen đẩy gọng kính trên sóng mũi lên một chút, “Cô Tiểu Hi, vậy xem ra việc cô bị nôn mửa cũng chỉ là phản ứng ốm nghén bình thường.”
“Đúng vậy a, nhưng bọn họ cũng không biết thật ra là do tôi bị ốm nghén.”
“Vậy cậu chủ cũng không biết cô đang có thai, phải không?” Khóe mắt bác sĩ Quý hơi nhíu lại, tuy rằng đã dự đoán được đáp án, nhưng vẫn phải cần chính miệng cô Tiểu Hi xác thực, ông mới dám kết luận.
Úy Trì Hi nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy không biết.” Nói xong, cô khẽ thở dài một hơi, vừa lập tức muốn cho Thác Dã biết lại vừa sợ anh biết được suy nghĩ trong lòng mình. Bác sĩ Quý làm sao có thể hiểu được chứ?
“Vậy…Cô Tiểu Hi, cha của đứa nhỏ sẽ chịu trách nhiệm chứ?” Bác sĩ Quý lại hỏi.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông: “Tôi không biết.”

“Cái gì?” Bác sĩ Quý thất kinh kêu lên, “Cô Tiểu Hi không biết cha đứa nhỏ là ai sao?”
“Á? Tôi không phải có ý này, là không biết cha đứa nhỏ có chịu trách nhiệm hay không.” Trên thực tế cô hoàn toàn không thể xác định được. Trong lòng Thác Dã cô chỉ là con gái của anh. Anh chưa bao giờ đối với cô như kiểu một người đàn ông chịu trách nhiệm với người phụ nữ của mình, huống chi là đối với đứa con của bọn họ.
“Ai… Cô Tiểu Hi, cô thế này thật sự làm cho tôi rất khó xử. Tôi biết giải thích thế nào với cậu chủ đây.” Bác sĩ Quý lo lắng nhíu mày. Ông không thể ngờ rằng cô Tiểu Hi lại đang có thai, lại càng không thể nghĩ tới chuyện này lại khó giải quyết đến thế.
“Bác sĩ Quý, tôi biết ông là người tốt. Tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp nói rõ ràng với cha tôi, nhưng không phải là bây giờ. Ông có thể giúp tôi che giấu một thời gian ngắn được không? Tôi xin ông mà, bác sĩ Quý!” Úy Trì Hi cầu xin. Nếu như bác sĩ Quý nói với Thác Dã chuyện cô đang mang thai, thì cô tuyệt nhiên sẽ không còn cơ hội để chứng minh bản thân đã hoài thai đứa nhỏ của anh.
Cho dù đứa nhỏ có thể chứng minh bằng DNA, nhưng cô không hi vọng dùng hạ sách đó để buộc anh phải thừa nhận đứa nhỏ. Dù sao cái cô muốn chính là tình yêu của anh chứ không phải chỉ là thân phận cha của đứa bé.
“Cô Tiểu Hi, cô thế này…” Bác sĩ Quý do dự….
“Tôi nói thật, bác sĩ Quý, nếu ông nói với cha tôi chuyện tôi có thai, ông ấy nhất định sẽ đánh chết tôi.” Oái, phim truyền hình cũng đều diễn như vậy nha. Cô nói xong nước mắt lưng tròng.
“Đừng gấp đừng gấp, cô Tiểu Hi, chúng ta còn phải nghĩ cách.” Bác sĩ Quý nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác không nỡ.
Ai, không biết đi lừa gạt một ông lão có phải là một hành vi vô đạo đức hay không, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn là đang nói dối a: “Bác sĩ Quý, ông cũng biết tôi chỉ là dưỡng nữ của nhà Úy Trì. Tôi thật là đáng thương, nếu cha tôi biết tôi đã làm bại hoại gia phong, thì tôi nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà Úy Trì, đến lúc đó mẹ con chúng tôi cô nhi, quả phụ sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Bác sĩ Quý, ông nhẫn tâm ư?”
“Cô Tiểu Hi, những lời này của cô là muốn…” Bác sĩ Quý dù sao tuổi cũng đã cao, rất dễ bị mềm lòng.
“Bác sĩ Quý, xin ông giúp đỡ được không, cứ nói là dạ dày của tôi có vấn đề, được không, thật sự cầu xin ông, bác sĩ Quý…” Cô nài nỉ van xin. Cô cùng cục cưng sống hay chết đều ở trong tay bác sĩ Quý. Cô không quên lần đó khi cô nói cho Thác Dã biết mình có thai, phản ứng đầu tiên của anh không ngờ lại cho rằng cô có quan hệ tình d*c bừa bãi. Nếu lần này bác sĩ Quý nói ra, anh không hất tung cả nóc nhà lên mới là lạ.
Trước tiên cô chỉ có thể để cho anh nhận ra cô chính là ‘cô ấy’, rồi sau đó mới nói đến chuyện có em bé. Ừm, chỉ có như vậy mới là cách thức hoàn mỹ nhất, cô không thể phá hỏng.
Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, người nào đó đợi ở bên ngoài đã mất hết kiên nhẫn.
Trong lòng Úy Trì Hi lập tức hoảng loạn, mắt thấy Thác Dã sắp vào, cô vội vã kéo lấy tay bác sĩ Quý: “Cầu xin ông, bác sĩ Quý, toàn bộ hậu quả tự mình tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
“Cô Tiểu Hi, cô đây là….” Bác sĩ Quý do dự, nghe thấy tiếng gõ cửa, trong lòng cũng căng thẳng theo.
Đúng lúc này, Úy Trì Thác Dã đã đẩy cửa đi vào.
“Thế nào, bác sĩ Quý, rốt cuộc con bé có vấn đề gì?” Mi tâm anh vẫn nhíu chặt lại như cũ.
“Cậu … chủ…” Nhìn thấy anh đi tới, bác sĩ Quý trong lúc nhất thời dĩ nhiên là không biết mở miệng nói thế nào.
“Bác sĩ Quý nói, gần đây dạ dày người ta không tốt, uống một ít thuốc là ổn.” Úy Trì Hi ở một bên nhìn chằm chằm vào sắc mặt của bác sĩ Quý.
Úy Trì Thác Dã ngạo nghễ nhìn cô, nhướng i: “Phải không? Nôn lợi hại như vậy chỉ vì đau dạ dày?”
“Đúng vậy a, bác sĩ Quý, ông nói có đúng không!” Cô vội vàng thúc giục bác sĩ Quý, nếu không anh căn bản là sẽ không chịu tin tưởng lời cô nói.

“Khụ khụ.” Bác sĩ Quý ho khan hai cái cho thông cổ, sau đó, phun ra lời nói dối lớn nhất trong đời “Đúng vậy, cậu chủ, cô Tiểu Hi không có gì đáng ngại. Tôi trở về kê một toa thuốc cho cô ấy uống, rất nhanh sẽ khỏi.” Có Chúa chứng giám, thuốc ông kê là thuốc an thai của Đông y, thuốc tây cũng không thể dùng bừa bãi được.
Nghe bác sĩ Quý nói như vậy, lòng của Úy Trì Thác Dã cũng theo đó mà thả lỏng: “Vậy là tốt rồi, Úy Trì Hi, con còn có…nơi nào không thoải mái hay không, nói rõ với bác sĩ Quý đi.”
“Đã nói rõ cả rồi!” Cô nhanh nhảu trả lời, nhìn bác sĩ Quý bằng ánh mắt biết ơn, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo vào ngay phút chót bác sĩ Quý đã không có bán đứng cô.
“Đúng vậy, cậu chủ, để cô Tiểu Hi nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi trở về kê toa, ngày mai sẽ đem thuốc đã sắc xong đến quý phủ.” Bác sĩ Quý đứng dậy, lấy hộp thuốc, ông sợ nếu cậu chủ hỏi tiếp thì cũng không biết phải che giấu như thế nào.
“Vâng, bác sĩ Quý, cảm ơn ông nhiều.” Úy Trì Hi mỉm cười, ngọt ngào nói.
“Không cần khám lại lần nữa sao?” Úy Trì Thác Dã nghi ngờ hỏi, vẫn là kiểm tra cẩn thận một chút, anh mới cảm thấy yên tâm hơn.
“À, cậu chủ, tạm thời không cần, Cô Tiểu Hi rất khỏe, ngài cũng đừng quá lo lắng.” Bác sĩ Quý gật gật đầu, ”Vậy tôi xin phép về trước.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.