Nhưng mà vào ngay thời điểm anh đi lướt qua cô, không cẩn thận đụng mạnh vào người cô, làm Úy Trì Hi lảo đảo suýt té ngã phải dựa vào tường. Cô theo phản xạ đưa tay bảo vệ bụng, đợi sau khi đứng vững lại mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mà anh sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Nước mắt tủi thân, từng giọt từng giọt lăn dài hai bên má.
Anh có biết anh đã tàn nhẫn bao nhiêu không? Anh hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cô và con!
Cô cảm thấy mình giống như đã bị vứt bỏ, trái tim bị siết chặt đau đớn gần như sắp ngạt thở.
Trong phòng thật yên tĩnh, đó là yên lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy. Không khí trong nháy mắt như bị đóng băng.
“Ưm…” Người nằm trên giường phát ra một tiếng rên khẽ.
Cô đưa mắt nhìn lại, Giang Tuyết Nhi bị làm sao vậy? Mang theo lòng trắc ẩn cô đi đến bên giường.
Trên chiếc giường màu đen, Giang Tuyết Nhi trắng bệch khiến cho người ta thương xót. Cô ấy nhắm nghiền hai mắt, hàng lông mi cong vút như hai cánh quạt, che kín đôi mắt cô, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như tuyết, gần như không còn chút máu. Cô ấy bị bệnh sao?
“Ưm…” Ngón tay mảnh khảnh của Giang Tuyết Nhi trong vô thức bỗng nhiên khẽ co giật, đôi mày lưỡi mác khẽ nhíu lại.
Úy Trì Hi nhìn thấy cô có phản ứng, đè nén đau đớn trong lòng, khẽ nói: “Dì … thấy không khỏe ở đâu?”
Trên giường, Giang Tuyết Nhi dần dần tỉnh lại. Cô mở mắt ra, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, mắt chữ A mồm chữ O, hiển nhiên là thần trí còn chưa hết choáng váng.
“Dì… cảm thấy thế nào? Không khỏe ở đâu?” Úy Trì Hi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô, không đành lòng, liền hỏi.
“Con…” Giang Tuyết Nhi khàn giọng, nói không nên lời, tại sao Tiểu Hi lại ở chỗ này? Cô nhớ, rõ ràng là cô đang ở trong phòng Thác Dã…
Đêm nay, cô cố lấy hết can đảm, đặc biệt mặc lên người chiếc áo ngủ khêu gợi. Mặc dù cô biết làm như vậy thật mất tự nhiên, hơn nữa còn có thím Lâm đứng sau cổ vũ cho cô. Dù sao quen biết Thác Dã cũng đã nhiều năm rồi, cho dù có đối với cô càng thêm yêu thích, nhưng anh vẫn luôn là một người nhã nhặn quân tử, cũng không hề vượt quá khuôn khổ nửa bước.
Cô cố lấy hết dũng khí, lẻn vào phòng của anh tính dụ dỗ anh, khi đó cô nghĩ rằng mình đã thành công. Cô nhớ rõ, Thác Dã rốt cục cũng hôn cô, một nụ hôn gấp gáp nhưng không kém phần dịu dàng. Cô nhớ rõ nhiệt độ cơ thể anh, nhớ đến đôi môi lửa nóng mang đến cho cô cảm giác tê dại, nhớ rõ cánh tay cứng cáp mạnh mẽ của anh ôm chặt lấy eo cô, nhớ rõ hết tất cả mọi chuyện..
Nhưng mà, cô đúng thật là đáng thất vọng, chịu không nổi cảm xúc h@m muốn mãnh liệt này, để cho dòng nước tối đen cuốn trôi đi ý thức của cô như một cơn lốc xoáy.
Bây giờ Tiểu Hi đang đứng trước mắt cô, vậy còn Thác Dã đâu?
Giang Tuyết Nhi nghĩ đến sự nóng bỏng vừa rồi, sắc mặt hơi ửng đỏ. Cô thật sự là quá vô dụng lại để vụt mất cơ hội rồi!
“Tiểu Hi…” Cô hắng giọng, kéo kéo vạt áo có chút xấu hổ, trong ánh mắt thoáng thẹn thùng, nghi hoặc nói: “Tại sao con lại ở chỗ này?”
Úy Trì Hi nhìn thấy hai má cô dần dần ửng hồng, trong lòng mới thấy nhẹ nhõm. Đang yên đang lành tại sao Giang Tuyết Nhi lại bị ngất xỉu trên giường của Thác Dã? Vừa rồi, ở ngoài cửa cô rõ ràng nghe được tiếng thở gấp của hai người bọn họ, nghĩ đến Thác Dã để ngực trần, và bộ dạng quần áo không chỉnh tề của Giang Tuyết Nhi, phút chốc tròng mắt cô ửng đỏ, giận dỗi nói: “Phải chăng là nên để con hỏi dì mới đúng, tại sao dì lại ở trong phòng papa!”
“Dì…” Giang Tuyết Nhi nhất thời cứng họng. Cô vốn cũng không thể nói với Tiểu Hi là, cô mặt dày mày dạn đến đây để quyến rũ papa của con bé nha?
“Giang Tuyết Nhi, bình thường nhìn dì ra vẻ thánh nữ đức hạnh, không nghĩ tới cũng chỉ là loại phụ nữ như vậy!” Úy Trì Hi giận dữ nói. Người phụ nữ này hại cô không có chồng, hại cục cưng không có papa, cô vốn không nên thương hại cô ta. Cô cũng không phải loại phụ nữ yếu đuối, có thể hai tay dâng người đàn ông mà mình yêu nhường cho người phụ nữ khác. Có lẽ Giang Tuyết Nhi quả thực nhu nhược, có lẽ thực sự cần được che chở, nhưng trên đời này nhiều đàn ông như vậy, vì cớ gì cô ta cứ cố tình tranh giành với Úy Trì Hi cô chứ? Cô cũng không cần thông cảm với Giang Tuyết Nhi, cô không cần!
“Tiểu Hi… dì…” Giang Tuyết Nhi nghe Úy Trì Hi la mắng, nhất thời mắt ngân ngấn nước chực khóc. Tiểu Hi chán ghét cô sao? Làm sao bây giờ, Thác Dã có phải cũng chán ghét cô hay không?
“Úy Trì Hi!” Ngoài cửa, một giọng nói gầm lên giận dữ, làm chấn động cả hai người phụ nữ trên giường. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ở cửa nhưng tâm trạng mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, anh tuấn, tráng kiện ở ngoài cửa kia là người mà cả hai cô cùng yêu. Nhưng cũng chính sự mê hoặc của người đàn ông này, đồng thời lại khiến cho cả hai người phụ nữ say mê, và hơn nữa càng lúc càng lún sâu.
Anh đến gần, mặt Giang Tuyết Nhi bỗng nhiên ửng đỏ, nhìn đôi môi mỏng khêu gợi kia, nhớ tới lửa nóng vừa rồi, ánh mắt cô mang theo một chút thẹn thùng xấu hổ. Anh có biết, cô yêu anh đã nhiều năm rồi hay không? Ấy vậy mà đêm nay cô lại vô dụng đến thế, ngay vào thời khắc quan trọng lại bị ngất xỉu! Thật sự là hận không thể trốn vào trong chăn để khỏi phải ra gặp người.
Anh đến gần, mặt Úy Trì Hi nháy mắt trắng xanh, nhìn thấy trong mắt anh chỉ toàn là lo lắng, nhớ tới ánh mắt nén giận của anh, một dòng lệ nóng chua xót nhất thời tràn ra khóe mắt. Anh đang trách cứ cô phá hỏng chuyện tốt của anh sao? Hay là, anh trách cô không đi kêu bác sĩ Quý ngay khi thấy Giang Tuyết Nhi bị ngất xỉu? Có Chúa mới biết, vào thời điểm đó cô căn bản là không kịp phản ứng. Cô không phải muốn gây khó dễ hay xem nhẹ tính mạng người khác, cho dù cô rất chán ghét người phụ nữ kia. Anh có biết, cô yêu anh đã rất lâu rất lâu rồi không? Lâu đến nỗi không thể nhớ được anh đã thâm nhập vào tận xương tủy của cô từ lúc nào.
Úy Trì Thác Dã thong thả bước đến trước mặt Giang Tuyết Nhi, mở ra một góc chăn, nhẹ nhàng ôm cô đặt vào giữa giường rồi đắp chăn lại, anh thấp giọng nói: “Tuyết Nhi, cảm thấy không khỏe chỗ nào? Bác sĩ Quý một lát nữa sẽ đến!”
Giang Tuyết Nhi mỉm cười dịu dàng, “Thác Dã, em không sao, thật sự… rất xin lỗi.”
“Cô bé ngốc, là anh có lỗi mới đúng.” Úy Trì Thác Dã than nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trong ánh mắt đầy vẻ áy náy, “Lần sau không được như vậy nữa, biết không?”
“Vâng.” Giang Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự thất vọng sâu sắc. Việc này có nghĩa là Thác Dã lại đẩy cô ra xa sao? Đều do cô thật quá vô dụng, “Xin lỗi anh, Thác Dã…”