Nhặt Được Đại Thúc

Chương 54



“Chính là hắn?”

Ý thức vừa khôi phục mấy phần, bên tai Triệu Kiệt liền vang lên thanh âm lạ lẫm của một nam nhân.

Phía sau truyền đến đau đớn khiến hắn nhíu mày, lại nhịn không được muốn nhìn rõ tình hình xung quanh. Hắn cố gắng mở đôi mắt nặng nề, trong mơ hồ nhận ra tình huống trước mắt.

“Không sai đâu. Gần đây Thần tổng qua lại rất thân mật với hắn, tình báo của J chưa từng bỏ sót.”

J! Nghe đến cái tên quen thuộc này, Triệu Kiệt không cách nào kiềm chế nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn người đang bước đến, cảm thấy không khỏi kinh ngạc.

“Tần… Tần Lâu?”

“Mới gặp mặt vài lần đã khiến Triệu tổng nhớ rõ, thật là vinh hạnh.”

Trên mặt Tần Lâu mang theo nụ cười nhìn Triệu Kiệt. Triệu Kiệt vốn muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động thì cổ tay lập tức truyền đến cơn đau, làm hắn không khỏi nhíu mày chặt hơn, đồng thời phát hiện hai tay đã bị trói ra sau lưng, hai chân cũng bị trói cùng một chỗ bằng dây thừng, đầu còn lại của dây thừng gắn với cây cột gỗ được chôn sâu xuống đất.

Bốn phía tối tăm, cả căn phòng chỉ được chiếu sáng nhờ bóng đèn treo lơ lửng trên trần nhà. Do ánh sáng không đủ, Triệu Kiệt chỉ có thể lờ mờ đoán đây là nhà máy bỏ hoang nào đó.

“Các ngươi đang làm gì?”

Hắn vặn vẹo cổ tay, ý đồ thoát khỏi trói buộc, trong lòng đối với hành động của Tần Lâu vừa tức giận vừa nghi hoặc. Cả nam tử bên cạnh Tần Lâu nữa, hắn chưa từng gặp quá, vắt hết óc cũng không biết hai người từng có xích mích gì.

“Triệu tổng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta sẽ không làm gì ngươi.”

“Rốt cuộc các ngươi có mục đích gì? Ta và các ngươi rõ ràng không thù không oán.”

“Đúng là ngươi không có thù oán gì với chúng ta, nhưng tình nhân của ngươi đã đắc tội với chúng ta không ít.”

Nam tử nãy giờ yên lặng đột nhiên xen vào câu chuyện của hai người. Nghe lời hắn nói, Triệu Kiệt nhất thời không kịp hiểu ra. Nhờ ánh đèn mập mờ, Triệu Kiệt cẩn thận nhìn rõ nam tử trước mắt một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên phát hiện hắn có phong thái cực kỳ giống một người nào đó… Có chút quen thuộc…

“Ta… ta không có tình nhân gì hết…”

Triệu Kiệt lúng ta lúng túng giải thích, lại khiến cho Tần Lâu hừ lạnh.

“Không có tình nhân gì hết? Thật sao? Thần Hi gần đây không phải rất cưng chiều ngươi?”

“Các ngươi muốn đối phó với Thần Hi?”

Tâm trạng Triệu Kiệt căng thẳng, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

“Cái gì mà đối phó? Là nó ép ta! Nếu không có tên tạp chủng kia… công ty vốn là của ta! Bây giờ công ty đã bị nó đoạt mất, nó vẫn không buông tha cho ta. Tên khốn nạn…” Nam tử nghiến răng nghiến lợi, biểu tình trên khuôn mặt theo từng câu nói càng trở nên âm lãnh.

“Các ngươi muốn giết Thần Hi?”

Triệu Kiệt lạnh mặt, bình tĩnh hỏi cho ra ý đồ của bọn chúng.

“Giết nó?” Trên mặt nam tử lộ vẻ khinh thường, “Giết nó chỉ làm bẩn tay ta. Bất quá ta muốn nó phải nhường lại công ty, muốn nó đừng kiêu ngạo như thế. Còn nếu như cần thiết… có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại.”

“Ngươi không thể làm vậy, giết người là phạm pháp.”

“Ha ha!!! Ha ha!!!”

Tần Lâu giống như nghe được truyện cười gì kinh khủng lắm, khoa trương cười to thành tiếng: “Phạm pháp? Ngươi thấy kẻ đã đi vào hắc đạo còn có thể để ý đến pháp luật ư? Đấy là thứ chó má gì? Cười chết ta!”

“Ngươi…!”

Triệu Kiệt vừa tức giận muốn nói gì đó, trên mặt đột nhiên lại bị nam tử tát cho một cái, lực đạo rất lớn, trong nháy mắt làm gương mặt hắn lệch hẳn sang một bên, trong miệng tràn ngập mùi máu…

“Ta khuyên ngươi ít nói giúp Thần Hi một chút. Ngươi biết không, kỳ thực ta rất muốn giết ngươi. Tên tiểu tử Thần Hi đó là lần đầu tiên thật lòng với một người, nếu như ta giết ngươi, ngươi cảm thấy nét mặt nó sẽ thú vị đến đâu? Bất quá ngươi yên tâm đi, tạm thời nếu trước khi Thần Hi đến mà ngươi không làm loạn, mạng sống của ngươi vẫn được bảo toàn. Hơn nữa, dù muốn giết ngươi, ta cũng sẽ động thủ trước mặt Thần Hi, như vậy sảng khoái hơn nhiều. Ta thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của nó… Ngươi biết không, vừa nghĩ tới hình ảnh ấy, ta lại nhịn không được… hưng phấn!”

Triệu Kiệt trừng to hai mắt, không dám tin nhìn nam tử kia vì kích động mà toàn thân run rẩy.

Hắn điên rồi! Triệu Kiệt trong lòng vô lực nghĩ.

“Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi. J chắc hẳn sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt, chúng ta cứ ngồi yên chờ là được.”

Tần Lâu kéo nam tử đi, bóp miệng Triệu Kiệt mở ra, đơn giản dùng tay nhét vào trong đó một khối vải bố, rồi lại dùng thêm một mảnh vải khác trói quanh miệng Triệu Kiệt, ở sau đầu thắt một cái nút.

“Triệu tổng, hôm nay ủy khuất ngươi qua đêm ở đây rồi. Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ngày mai Thần Hi sẽ có tin tức tốt, bằng không ngươi còn phải ở đây thêm mấy ngày. Ngoài cửa có người trông chừng, đừng phí công vô ích, biết không?”

Giống như đe dọa, Tần Lâu vỗ vỗ lên mặt Triệu Kiệt, kế tiếp mới dẫn theo nam tử bước ra ngoài.

‘Rầm!” một cái, sau tiếng bước chân của Tần Lâu cùng nam tử và tiếng đóng cửa, cả căn phòng lại chìm vào yên lặng. Triệu Kiệt di chuyển thứ còn tự do duy nhất là đôi mắt, trên tay đau đến mức có lẽ đã chảy máu.

Toàn bộ tâm tư của hắn đều tập trung vào lời nam tử nói khi nãy… Thần Hi thật sự là lần đầu tiên thật lòng với một người?

Rung động trong lòng hắn theo những lời nói này càng lúc càng thêm rõ ràng…

Có lẽ, hắn nên cho mình cùng Thần Hi cơ hội bắt đầu lại lần nữa… Có lẽ, lần này hắn sẽ không bị tổn thương…

Triệu Kiệt khép mi mắt, theo từng đợt sóng dâng tràn, hắn lại càng thêm lo lắng cho sự an nguy của Thần Hi.

Vừa rồi Tần Lâu có nhắc đến J. Thần Hi nhất định chưa biết J đã phản bội. Hắn phải chạy đến báo cho Thần Hi! Bằng không, hắn sẽ không đợi được đến lúc nói cho Thần Hi biết đáp án của hắn, có lẽ hai người sẽ phải âm dương cách biệt…

Nghĩ đến đây, Triệu Kiệt thấy cả người lạnh toát.

Hắn bắt đầu giãy dụa, nhưng dù giãy dụa đến mấy cũng không cách nào giúp đôi tay thoát khỏi ràng buộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.