Nam nhân thở hổn hển, từng lọn tóc sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Ánh mặt trời ấm áp theo khe cửa chiếu vào căn phòng tràn ngập u ám, nỗi sợ hãi trong lòng hắn lại theo thời gian mà càng lúc càng tăng thêm.
Thần Hi… Nam nhân giống như phát cuồng vùng vẫy cổ tay, rồi lại đột nhiên thở gấp mấy hơi, tựa như khinh khí cầu bị đâm thủng, mềm oặt ngã vào sau ghế.
Cổ tay bị những động tác điên cuồng làm cho đổ máu. Hắn sớm biết sợi dây trói này được thắt nút theo cách đặc biệt, có giãy dụa cỡ nào cũng mở không ra, nhưng cứ nghĩ đến Thần Hi, nghĩ đến bộ dáng y nằm trong vũng máu, hắn lại vô thức bắt đầu vật lộn với nó.
Chỉ cần có một tia hi vọng, dù chỉ một phần trăm, hắn cũng nhất định phải đến bên cạnh bảo vệ Thần Hi!
Triệu Kiệt vừa dự định tiếp tục giãy dụa thì bên tai đã truyền đến tiếng mở cửa. Hắn vội vàng ngừng động tác, cảnh giác nhìn chằm chằm người sắp đến.
Người đi vào là nam tử hắn đã gặp tối qua. Vẫn ngay dưới ánh đèn mờ ảo, nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, bộ dáng nam tử có vẻ chật vật hơn mấy phần.
“Chẳng lẽ ta nhầm sao?”
Nam tử bước chân lảo đảo tiến đến trước mặt Triệu Kiệt. Hắn thô lỗ kéo mạnh hàm dưới của Triệu Kiệt, ép Triệu Kiệt ngẩng lên, cùng hắn mặt đối mặt.
“Ta thế nào có khả năng nhầm lẫn?”
Trong mắt nam tử tràn ngập điên cuồng, hắn không có khả năng nhầm… Không có khả năng nhầm đâu…
‘Chát!’ một tiếng, Triệu Kiệt bị hắn tát thẳng vào miệng, khiến cho khuôn mặt lệch sang một bên.
Còn chưa kịp hoàn hồn, lại có liên tiếp thêm mấy tát tai nữa giáng xuống. Triệu Kiệt đầu váng mắt hoa, đến lúc này mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là ngàn sao lấp lánh.
“Nếu Thần Hi biết ta đánh ngươi như vậy, hắn có thấy đau khổ không?” Hàng mi tinh tế của nam tử khẽ chớp, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt căng thẳng vô cùng. Hiện tại hắn có thể hoàn toàn xác định, người trước mắt đã đạt tới trạng thái thần kinh không bình thường.
“A…!”
Gương mặt truyền đến đau đớn khiến Triệu Kiệt phải kêu lên thành tiếng. Hắn thấy nam tử đưa tay lên miệng, như là đang nhấm nháp một loại mỹ thực gì đó, cẩn thận liếm chất lỏng trên đầu ngón tay.
Không cần nhiều lời, Triệu Kiệt cũng biết hắn đang nếm thứ gì. Nhưng hắn vốn không quan tâm vết thương thê thảm trên mặt, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm ra cách giúp Thần Hi được an toàn.
Theo như lời bọn chúng nói… Bắt cóc hắn, chỉ vì muốn đối phó Thần Hi. Vậy suy ngược lại, nếu hắn chết, bọn chúng sẽ chẳng còn lợi thế gì mà đối phó Thần Hi…
“Ngươi rất hận ta đúng không?”
Trong mắt Triệu Kiệt lóe lên một tia hi vọng. Hắn cuối cùng đã nghĩ ra… phương pháp giúp Thần Hi an toàn…