Từ trước đến giờ, chưa từng có khoảnh khắc nào… ngực y đau đớn như thế…
“Đại thúc, ta không hiểu, ta không hiểu!!!”
Thần Hi đột nhiên xoay người, không đợi Triệu Kiệt phản ứng, mở cửa xông ra ngoài.
“Ô…”
Tâm tình khó chịu không ngừng khuấy động khiến Triệu Kiệt nhịn không được phải che ngực, suy yếu tựa vào thành giường.
Không cần ở trước mặt hắn lộ vẻ yếu đuối… Không cần ở trước mặt hắn cúi đầu nhún nhường…
Triệu Kiệt chậm rãi ngã xuống…
Thần Hi như vậy… Khiến cho hắn… đau lòng…
Triệu Kiệt ngây ngốc đợi trong phòng suốt cả ngày, cho đến giữa trưa hôm sau mới đi xuống lầu. Hắn vào phòng khách, lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, mỗi khi có người hầu lại gần hỏi hắn có muốn dùng cơm không đều bị hắn đuổi đi.
Nếu đây là Thần Hi từng phản bội hắn trước kia, sau khi đạt được mục đích liền cao bay xa chạy… Có lẽ… hắn chỉ có hận. Mà không, ngay cả hận cũng không có, bởi vì trên đời hình như còn có thứ gọi là tuyệt vọng.
Hắn vốn dĩ đã tuyệt vọng. Bao nhiêu lần Thần Hi phản bội hắn, tổn thương hắn, khiến hắn thậm chí không còn thấy đau. Thế nhưng bộ dáng yếu ớt của Thần Hi lại làm hắn cảm thấy chua xót như bị ai xát muối vào vết thương, tâm vốn đã chết cũng bắt đầu dao động.
Hắn cần được yên tĩnh một mình!
“Ba ba!”
Giữa lúc suy nghĩ của Triệu Kiệt đang lâm vào hỗn loạn, giọng trẻ con non nớt đột nhiên phá tan sự yên lặng trong căn phòng khách. Chớp mắt, hiện ra trước mặt nam nhân là một nam hài chừng sáu, bảy tuổi.
Nam hài thân hình nhỏ xíu như một con cún nhỏ nghịch ngợm phá phách, nhảy nhót tới lui khắp nơi, hai mắt mở to tìm kiếm thân ảnh Thần Hi. Đến khi chạy lại sô pha, cậu nhóc cuối cùng mới chú ý ở đây có thêm người khách lạ.
“Bác ơi, bác là ai?”
Cậu ngước mặt lên, dùng vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Triệu Kiệt.
Từ góc độ này, hắn có thể dễ dàng dò xét khuôn mặt chỉ lớn hơn bàn tay một chút. Ngũ quan cân đối phối hợp cùng làn da trắng nõn, bộ dáng này… làm hắn thấy có điểm quen thuộc…
Dần dần, một giả thiết kinh hoàng hiện lên trong đầu Triệu Kiệt. Hắn cố gắng ép mình phải tỉnh táo, nhưng càng nhìn gương mặt xinh đẹp của nam hài, bất an lại càng nhiều hơn.
“Con đang tìm ba ba sao? Ba ba của con… ba ba của con tên gì?”
Ngây thơ nghiêng nghiêng đầu, trên gương mặt hồn nhiên của nam hài hiện ra nụ cười tươi tắn: “Mẹ nói ba ba tên Thần Hi, chính là Thần Hi của tia nắng ban mai đó. Mẹ nói lần đầu tiên nhìn thấy ba ba liền nghĩ ngay đến thiên sứ, mà nghĩ đến thiên sứ thì sẽ có ánh sáng rực rỡ theo sau, cho nên tên của ba ba mới gọi là Thần Hi.”
Mặc cho nam hài líu ra líu ríu, cả người Triệu Kiệt cứ như bị ai đó hung hăng quăng cho vài cái tát, cảm giác bức bối khiến cho sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Tỉnh ngộ ra được bản thân vừa bị kỹ xảo đùa bỡn kẻ khác trong lòng bàn tay của Thần Hi sỉ nhục lần nữa, tâm tình sôi sục làm Triệu Kiệt nhịn không được run rẩy. Thật ngu xuẩn… Nghĩ lại sự dằn vặt ban nãy trong lòng mình, hắn nhếch lên nụ cười châm biếm.
Giống hệt như thằng đần!
“Bác ơi, bác không sao chứ? Vậy… rốt cuộc bác có nhìn thấy ba ba của con không?”
Nam hài chau mày, bộ dáng cực kỳ giống Thần Hi mỗi khi gặp phải chuyện phiền não.
Triệu Kiệt lảo đảo đứng lên, hắn không trả lời câu hỏi của nam hài. Trên thực tế, bây giờ cái gì cũng không lọt vào lỗ tai hắn. Thêm một lần bị lừa gạt khiến hắn lòng đau như dao cắt…
Nam nhân giống như cái xác không hồn quay về phòng, thân thể run rẩy quỳ gối bên mép giường. Cuối cùng, không thể kiềm chế cảm xúc kích động nữa, dòng chất lỏng ấm áp liền tràn ra, thấm ướt tấm chăn mềm mại.