Triệu Kiệt kinh ngạc nhìn đống giấy tờ trước mặt, lại nhìn đến hai chữ ‘Bảo đảm’, trong đầu nổ ầm một tiếng… Trống rỗng.
“Đây là trò đùa gì hả?”
Gương mặt tức giận vặn vẹo, hắn vò nát tờ giấy đối phương đưa, hung hăng ném xuống bàn.
“Các người mang nó về bảo với Thần Hi, đừng đùa kiểu này nữa. Ngày hôm qua ta đã nói với y rất rõ ràng, những thứ này ta không nhận.”
“Vấn đề là tổng tài đã mất tích, chúng ta làm sao chuyển lời đây?”
K nghiêm mặt đi đến gần Triệu Kiệt, “Đây xem như di chúc của tổng tài, ngươi đừng nên từ chối.”
Sao cơ??? Triệu Kiệt trừng to hai mắt, sửng sốt mấy giây mới bật cười điên cuồng. Tiếng cười của hắn khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Đây là đang đóng hài kịch? Và Thần Hi đang muốn giật dây hắn thành diễn viên chính?
“Cút đi!”
Triệu Kiệt rống giận, đưa tay chỉ về phía cửa: “Toàn bộ cút ra ngoài cho ta! Trở về nói với Thần Hi, trò đùa này ta thấy nhiều rồi! Hắn đừng cho rằng ta đoán không ra hắn muốn chơi trò gì! Các ngươi toàn bộ cút hết cho ta!”
Hai vị luật sư nhìn nhau, ngầm ra hiệu cho K. Sau đó, bọn họ thu dọn lại xấp văn kiện trên bàn, bỏ vào cặp hồ sơ, chậm rãi rời đi.
Triệu Kiệt lúc này đột nhiên giống như dã thú bị thương, ngã người xuống ghế sô pha. Thần Hiên bên cạnh lo lắng nhích đến gần, bàn tay nhỏ bé do dự giữa không trung.
“Đại thúc, thúc không sao chứ?”
Lấy hết dũng khí, Thần Hiên rụt rè đặt tay lên vai nam nhân, lại bị hắn mẫn cảm gạt ra.
“Sao các ngươi còn chưa đi?”
K nhún nhún vai, ngữ khí lãnh đạm: “Ta nói rồi, tổng tài đã mất tích, căn biệt thự thuộc về người giám hộ Thần Hiên, mà ta trên danh nghĩa cũng trở thành vệ sĩ của ngươi. Làm gì có chuyện vệ sĩ rời khỏi ông chủ chứ?”
Triệu Kiệt lạnh mặt, sau nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: “Thần Hi đâu?”
“Mất tích.”
“Thần Hi đâu?”
“Mất tích.”
“Thần – Hi – đâu?”
K nhíu mày, đáp án vẫn trước sau như một: “Mất tích.”
“Đừng xem ta như thằng ngu mà đùa bỡn. Ngươi rốt cuộc có chịu nói thật hay không?”
Triệu Kiệt nhịn không được đứng phắt dậy, toàn thân tức điên không ngừng run rẩy.
Thần Hiên bên cạnh thấy hắn phát khùng càng thêm hoảng sợ, cả người dính sát vào ghế sô pha, ngay cả thở mạnh một tiếng còn không dám.
K vừa muốn trả lời thì tiếng chuông điện thoại trong túi đã thu hút sự chú ý của gã.
Hắn lấy điện thoại ra, xoay người đến góc khuất thì thầm mấy câu, kế tiếp đưa điện thoại đến trước mặt nam nhân.
“Tổng tài tìm ngươi.”
Giọng nói của K không còn lãnh đạm như khi nãy, đôi mắt ẩn chứa lo lắng khó xử.
Triệu Kiệt thở hổn hển, căm giận cầm lấy điện thoại. Hắn hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm nén lửa giận không ngừng bốc cháy trong lòng.
“Thần Hi, ta cho rằng ta đã nói rất rõ ràng.”
Triệu Kiệt siết chặt nắm đấm, chờ đầu dây bên kia trả lời. Trầm mặc rất lâu, hắn mới nghe được tiếng ho khan kịch liệt, tiếng khí tức hỗn loạn, sau đó là giọng nói khàn khàn của Thần Hi vang lên.
“Đại thúc… ta cũng nghe được rất rõ ràng…”
“Vậy Thần Hiên với K là sao? Còn hai gã luật sư…”
“Đại thúc, Thần Hiên phải làm phiền ngươi rồi.”
Thanh âm của Thần Hi rất mơ hồ, Triệu Kiệt cố gắng lắm mới nghe được loáng thoáng.
“Ngươi ít nói nhảm đi. Hiện tại ngươi đang ở đâu? Ta đưa Thần Hiên về.” Triệu Kiệt bực dọc vò đầu, nét mặt tràn đầy mất kiên nhẫn.
“…”
“Thần Hi, ngươi đừng bày đặt giả thần giả quỷ!”
Triệu Kiệt cau mày, tựa hồ cảm giác đối phương có chút kì lạ, tiếng thở dốc khó khăn này…