Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa

Chương 2: Tiên Sinh Ba Không



Phó Điềm Điềm dưới sự bảo vệ của Tiểu Lâm, một đường đi đến bệnh viện. Bệnh viện hiện tại một mảnh hỗn loạn, người bệnh thì hô đau, người nhà thét thì chói tai. Cũng bởi vậy không ai chú ý Phó Điềm Điềm. Cô thuận lợi đến phòng bệnh Vip, nhìn người bệnh trên giường.

Quần áo ướt đã được đổi qua thay thành đồng phục bệnh nhân của bệnh viện. Anh ta bởi vì mất quá nhiều máu mà sắc mặt vẫn không khá hơn. Hộ lý nhanh chóng tiến hành kiểm tra máu của Phó Điềm Điềm, sau đó bắt đầu lấy máu. Trong lúc lấy máu, ánh mắt của hộ lý không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Cái kia … Cô có phải nhìn nhầm không, trên mặt tôi dường như không thể lấy máu.”

“A?” Hộ lý hoàn hồn đỏ mặt “Là, tôi…”

“Không có việc gì, cô mau xem mạch máu của tôi thế nào, nếu xong liền lấy máu.” Phó Điềm Điềm chớp chớp mắt.

Phó Điềm Điềm cứ nghĩ như vậy là an ủi nữ hộ lý, ai ngờ cô ấy cầm kim tiêm run rẩy. Trái tim của Phó Điềm Điềm cũng run rẩy theo, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình. Thật lắm chuyện, ban đầu tốt nhất không nên nói chuyện.

May mắn hộ lý tuy run rẩy nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến kĩ năng nghề nghiệp, thành công lấy máu của Phó Điềm Điềm.

Vương tỷ từ bên ngoài đi vào, nhìn bộ dáng vô lại kia hỏi: “Chọc fan vui vẻ không?”

“Thật vui vẻ. Chỉ có lúc này em mới xác định được là Weibo 6000 vạn fan của em không phải tất cả đều là chị mua.”

Vương tỷ trợn trắng mắt, “Chị mà có tiền thì từ lâu đã mua xe để khỏi đi bộ rồi, lấy đâu ra tiền giúp em mua fan.”

“Em biết chị không mua.” Phó Điềm Điềm tấm tắc hai tiếng, “Em đang định khoe fan mình cán mốc 6000 vạn thôi mà.”

Phó Điềm Điềm tội nghiệp nhún nhường: “Vương tỷ, ăn hạch đào bổ não.”

Ai đem tiểu gia hỏa thiếu đánh này kéo ra ngoài giúp cô với.

Vương tỷ một tay chỉ vào người cô: “Cút.”

Nếu cô không phải quản lý của Phó Điềm Điềm, cô nhất định cả đời này trở thành antifan của Phó Điềm Điềm. Cô từ nay về sau sẽ không bao giờ mắng antifan nữa, cái tính gợi đòn này của Phó Điềm Điềm bị antifan mắng là đúng rồi.

Vương tỷ đau đớn rút ra kết luận. Cô ra ngoài hóng gió lấy lại chút bình tĩnh.

Phó Điềm Điềm tụt đường huyết, nhưng cô không dám tự tiện trở về, cô không biết khi nào người kia cần dùng máu, liền dứt khoát đợi.

Mấy tháng liền ở vùng núi quay phim, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay rốt cuộc cũng đóng máy, cô gấp gáp trở về, ngay cả cơm cũng chưa ăn, lại tụt đường huyết, cô có chút không chịu nổi.

“Tiểu Lâm, em mua giúp chị chút gì ăn đi. Chị ngủ một lát.”

Tiểu Lâm gật đầu ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

Vương tỷ sắp xếp phòng bệnh là phòng vip, rất lớn, Phó Điềm Điềm nằm lên sô pha cạnh giường bệnh. Vương tỷ ở bên ngoài gọi điện thoại, có lẽ chị ấy gặp vấn đề khó giải quyết, còn cùng người kia cãi nhau. Bệnh viện vẫn một mảnh hỗn loạn, Phó Điềm Điềm mặc kệ hết thảy ngủ mê man.

Tiểu Lâm rất nhanh mua đồ ăn trở lại. Phó Điềm Điềm vẫn còn ngủ, thân ảnh nho nhỏ cuộn lại, một đầu tóc đen mượt xõa tung, có vài sợi tóc dính nước mưa dính trên khuôn mặt trứng ngỗng của cô, càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo ấy. Lông mi vừa cong vừa dày theo nhịp thở đều đều của cô khẽ run rẩy, mang theo một vẻ đẹp trầm tĩnh.

Tiểu Lâm tuy ngày nào cũng đi theo Điềm Điềm, vẫn không nhịn được xem đến ngây người. Tiểu Lâm lấy đồ ăn ra, kề sát mũi Phó Điềm Điềm. Mùi hương theo hô hấp tiến vào xoang mũi. Đáng tiếc Phó Điềm Điềm đã ngủ say như chết, không chút dao động, thậm chí còn vô ý thức trở mình, ngủ đến càng say.

“Thôi để con bé ngủ đi, đóng phim vất vả vài ngày rồi không nghỉ ngơi tốt. Chúng ta đi bên ngoài ăn.” Vương tỷ đem Tiểu Lâm kêu đi ra ngoài.

Tiểu gia hỏa Phó Điềm Điềm này đang ngủ mà bị đánh thức khí lực phi thường lớn, nếu là ngủ mơ màng còn đỡ, tốt xấu còn có thể khắc chế bản thân. Nhưng chỉ cần đang ngủ say bị đánh thức, thân thể gia hỏa kia phản ứng kịch liệt, hoàn toàn là người lục thân không nhận.

Bởi vì có lần cô đóng phim quá mệt mỏi, ngủ say ở ngay tại phim trường. Biên kịch đến gọi cô dậy để tiếp tục phân cảnh, ai ngờ vừa vỗ vỗ cô, Phó Điềm Điềm liền tung một đấm, thẳng hướng mũi của biên kịch, còn bị An Khả Ninh chụp quay lại. Cho dù sau này Phó Điềm Điềm xin lỗi, mời dùng cơm bồi tội, có video làm chứng, cái danh đánh người kia vẫn vĩnh viễn treo trên người cô.

Đến khi Phó Điềm Điềm tỉnh lại, bên ngoài mưa to đã ngừng. Cô dụi dụi mắt, chậm rãi từ sô pha ngồi dậy, ngốc một lúc lâu mới phản ứng bản thân đang ở đâu. Cô quay đầu, nhìn về phía giường bệnh.

Người trên giường bệnh không biết đã tỉnh từ khi nào, đôi mắt mở to thuần khiết giống như trẻ con không chứa một tia tạp chất, nhìn chằm chằm cô không buồn chớp mắt.

“Anh tỉnh rồi.” Phó Điềm Điềm liền tiến đến giường bệnh.

Đối phương không nói gì, tầm mắt dõi theo từng cử động của Phó Điềm Điềm.

Phó Điềm Điềm quơ quơ tay: “Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”

Đối phương tiếp tục không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm đến Phó Điềm Điềm đều ngượng ngùng.

Phó Điềm Điềm diễn qua không ít phim thần tượng, đối phương dạng này, sợ là yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nói loại kịch bản “Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp” này ở phim truyền hình nhìn mãi quen mắt, nhưng nếu thật sự gặp phải, cô rất bối rối.

Phó Điềm Điềm khẽ ho hai tiếng, xoay người đi ra ngoài: “Tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh.”

Nếu anh ta đã tỉnh, kho máu di động là cô đây liền có thể trở về. Cô không cầu đối phương cảm ơn, chỉ cần không gây họa gì cho cô là được, cho nên hiện tại không đi thì đợi đến khi nào.

Phó Điềm Điềm cầm lấy đồ liền vội hướng cửa đi, chỉ là không đợi cô cất bước, vạt áo đã bị người kéo lấy.

Người đang ở trên giường bệnh kéo lấy vạt áo cô, tiếp tục nhìn.

Trực giác của Phó Điềm Điềm thấy có chỗ không đúng, muốn tránh thoát. Nhưng cô càng tránh, đối phương càng nắm chặt thêm, cô lại tránh, đối phương hai tay đều sử dụng. Phó Điềm Điềm thiếu chút nữa đem người từ trên giường bệnh kéo xuống sàn, vẫn không cách nào giải cứu vạt áo của mình.

Vừa đúng lúc Vương tỷ cùng Tiểu Lâm đẩy cửa tiến vào: “Người tỉnh rồi?” Phó Điềm Điềm gật đầu.

“Em với anh ta… đây là đang làm cái gì?”

Phó Điềm Điềm vẫn nỗ lực tháo từng ngón tay hắn ra: “Sự tình có điểm phức tạp, anh ta giống như … đối với em nhất kiến chung tình.”

“Cái gì?” Vương tỷ nghe vậy xoắn tay áo, bộ dáng gà mẹ che chở đàn con, không nói hai lời đi lên phía trước bắt đầu cứu người.

Ngay cả Tiểu Lâm cũng gia nhập chiến trường, ba người hợp lực vẫn không thể đem người kéo ra.

“Các ngươi đang làm gì!” Bác sĩ nổi giận đùng đùng mà đẩy cửa tiến vào. “Hắn bị thương ngay vùng bụng yếu ớt, các cô đây là chuẩn bị giúp hắn kéo cả ruột ra sao?”

Ba người ngượng ngùng thu hồi tay.

“Nói gì thì nói, trong người anh ta cũng đang chảy dòng máu của tôi đâu.” Phó Điềm Điềm quệt miệng khẽ nói.

Vương tỷ đẩy đẩy Điềm Điềm: “Câm miệng.”

Bác sĩ đến kiểm tra cho hắn, đáng tiếc người bệnh không nể mặt mũi phối hợp với bác sĩ, một bàn tay gắt gao bắt lấy Phó Điềm Điềm, nhìn cô bằng đôi mắt nồng đậm ủy khuất.

Không phải chứ! Phó Điềm Điềm cố sức ấn gân xanh trên trán, run rẩy dữ dội. Nhìn qua anh ta còn lớn tuổi hơn cô, như thế nào còn bày ra bộ dáng ủy khuất đáng thương a?

“Anh ngoan ngoãn cho bác sĩ kiểm tra, tôi không đi.” Phó Điềm Điềm dùng thanh âm dỗ trẻ con mà nói.

Đối với một đôi mắt ngây thơ không chút tạp chất, Phó Điềm Điềm rốt cuộc mềm lòng, đồng thời cũng phát hiện sự không thích hợp càng lớn. Người bệnh từ khi tỉnh lại đến bây giờ, một câu cũng chưa nói, hơn nữa cặp mắt kia, căn bản không giống một cái người trưởng thành, ngược lại ngây thơ giống như….

Một đứa trẻ!

Nghe Phó Điềm Điềm nói xong, người bệnh rốt cuộc buông cô ra, nhưng đôi mắt như cũ vẫn không dịch chuyển mà đặt trên người cô. Phó Điềm Điềm tin rằng, chỉ cần cô bước xa hơn một bước, hắn là có thể lập tức nhảy dựng lên bắt lấy cô.

“Bác sĩ, chụp CT não bộ cho anh ấy thử xem xem, tôi hoài nghi đầu óc anh ấy không bình thường. “

Vương tỷ đã có chút không kiên nhẫn, “Đây là xảy ra chuyện gì a?”

Đưa bệnh viện cũng liền thôi, kết quả còn muốn truyền máu, truyền máu còn chưa tính, tốt xấu cũng là cứu người một mạng, kết quả cứu được người, nhưng nhìn dáng vẻ kia hẳn là đầu óc đều hỏng rồi. Quan trọng nhất, đối phương trên người không có tiền, không điện thoại, cũng không có giấy tờ chứng minh thân phận, nói đi nói lại còn không phải là ‘tam vô tiên sinh’* a. Còn không phải đến ăn vạ thì làm gì!

*tam vô tiên sinh: mình giữ nguyên câu của tác giả, ám chỉ con người ba cái đều không, không tiền, không điện thoại, không giấy tờ tùy thân.

Quả nhiên lúc trước đem hắn đưa đến bệnh viện nên bỏ đi ngay.

Lúc này, kết quả kiểm tra của bác sĩ cũng vừa có, người bệnh trên đầu gặp vật quá nặng va chạm, tuy rằng trong não không có máu bầm tồn tại, nhưng trước mắt là hắn mất trí nhớ, hơn nữa là mất trí nhớ hoàn toàn.

Người bình thường cho dù mất trí nhớ nhưng nói chuyện, nhận thức vẫn không thành vấn đề, nhưng hắn có phần nghiêm trọng hơn, những thứ cơ bản thường thức cơ hồ đều quên mất. Phải nói rằng tâm trí của hắn không khác gì trẻ em sơ sinh.

Đến nỗi khi nào hắn có thể tìm lại ký ức, có thể nhớ bao nhiêu nhiều ít, đây cũng là một cái vấn đề nghiêm trọng, bọn họ chưa tìm được lời giải đáp thích đáng.

“Trả giúp hắn một tháng tiền thuốc men, coi như làm việc thiện, về sau thế nào, có khôi phục được hay không, là do vận mệnh của hắn.” Vương tỷ nhanh chóng ra quyết định.

Tiểu Lâm đi trả viện phí, Vương tỷ đưa khẩu trang, mũ cùng áo khoác

cho Phó Điềm Điềm, đưa cô ra ngoài.

Xuyên qua hành lang thật dài, Vương tỷ ấn nút, điều khiển thang máy xuống tầng, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, trong lúc vô tình quay đầu lại, phút chốc đôi mắt trừng lớn: “Cậu tại sao lại theo tới đây?”

Phó Điềm Điềm nghe Vương tỷ hô lên, nhìn phía sau, người bệnh mới bị bọn họ bỏ rơi “Tam vô tiên sinh” mặc quần áo bệnh nhân đơn bạc, thấy Phó Điềm Điềm quay đầu lại, đôi mắt hắn tức khắc sáng ngời, ngay sau đó mang nét bất an thấp thỏm cùng sợ hãi, giống hệt như đứa trẻ lúc làm sai chuẩn bị nhận trách mắng.

Phó Điềm Điềm cảm thấy tâm hung hăng bị nhéo một chút, phảng phất chính cô là một người mẹ tồi, vứt bỏ đứa con đáng thương. Chính là cô tuổi còn rất trẻ, không thể sinh ra đứa con lớn như vậy được nha.

“Không cho quản nhiều chuyện.” Vương tỷ lập tức cảnh cáo.

Lúc này thang máy tới, thang máy đứng không ít người, Vương tỷ đứng

ở phía trước ngăn trở tầm mắt của những người khác, Phó Điềm Điềm đem

mũ kéo thấp xuống, vội cúi đầu.

Phía trước đột nhiên có ai đẩy cô, sau đó một bàn tay cứng rắn đỡ lấy, giúp cô đứng vững ổn định thân thể. Phó Điềm Điềm lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn “Tam vô tiên sinh” cũng đi theo vào thang máy, hắn so với Phó Điềm Điềm cao hơn cả cái đầu, quần áo bệnh viện trên người hắn dường như không vừa, lộ ra một nửa mắt cá chân, sắc mặt tuy vẫn là tái nhợt, nhưng so với ban đầu trắng bệch thì bộ dạng hắn bây giờ nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.

Nhưng mà phóng tầm mắt nhìn một lượt giới giải trí, diện mạo của hắn cũng tuyệt có thể tranh cao thấp, ngũ quan tinh xảo, sóng mũi thật cao, nếu trừ bỏ đi đôi mắt thiên chân vô tà, hắn chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông vô cùng khí thế.

Thang máy rất nhanh đến tầng một. Vương tỷ nắm chặt tay Phó Điềm Điềm, che chở cho cô vội vã ra ngoài.

Bệnh viện đông người, cho dù Phó Điềm Điềm đã bọc thành cái bánh chưng, Vương tỷ cũng không dám sơ xuất.

Tài xế đã sớm lấy xe đợi ở trước cửa bệnh viện, Vương tỷ đem Phó Điềm Điềm nhét vào.

Tiểu Lâm ngồi ghế trên đưa xuống một hộp đựng thức ăn giữ ấm: “Chị Điềm Điềm chắc là đói bụng rồi, chị ắn trước một chút đồ lót dạ nhé.”

Phó Điềm Điềm gật đầu, đem hộp thức ăn giữ ấm mở ra, ánh mắt không kiềm được hướng ra ngoài cửa sổ. Người đàn ông ban nãy nắm chặt vạt áo cô không buông giờ phút này bị đám người hỗn loạn va chạm té xuống đất, hắn lảo đảo đứng dậy liền vội vã chạy đến phương hướng của cô.

Bác sĩ nói, người đàn ông hơn 1m8 này hiện tại cùng trẻ con không khác nhau.

Phó Điềm Điềm thu hồi tầm mắt, chọc chọc hộp thức ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.