Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 13



Edit: Tô

- -

Đại não của Kiều Trì đứng máy, cô hơi khẩn trương hỏi: "Cái gì, lạ chỗ nào?"

Tống Nhất Tự bước về phía Kiều Trì một bước, Kiều Trì không tự chủ lui về sau một bước.

Hai người một tiến một lùi, rất nhanh Kiều Trì liền lùi đến chỗ ghế sô pha bên cạnh, cô đã không còn đường thể lui.

Tống Nhất Tự cũng dừng lại trước mặt cô, buộc Kiều Trì ngẩng đầu nhìn mắt hắn.

Kiều Trì vươn tay chống lên ngực của hắn, lắp bắp nói: "Anh, anh lùi lại một chút đi."

Tống Nhất Tự nhíu mày, hắn không nhúc nhích, sững sờ nhìn chằm chằm mặt Kiều Trì, dường như đang đấu tranh tư tưởng. Kiều Trì thừa dịp hắn trầm tư, muốn chuồn đi từ bên hông.

Lão đại thật là dữ dằn, cô cản không nổi a!

Cẩn thận hồi tưởng lại lời lão đại nói mới vừa rồi, chẳng lẽ lão đại nhớ ra cái gì đó?

Chẳng lẽ lão đại nhớ ra mình không có bạn gái?

Xong rồi, hôm nay coi như xong rồi.

Kiều Trì vừa nghiêng người muốn lợi dụng khe hở chui ra, không nghĩ tới lão đại khom người xuống, hai cánh tay mạnh mẽ chống trên ghế sa lon sau lưng cô, nhốt Kiều Trì giữa cơ thể hắn và ghế sô pha.

Kabe-don Kiều Trì trên ghế sô pha.

Khoảng cách hai người bỗng nhiên được rút ngắn, gương mặt đẹp đẽ của lão đại tực tiếp đâm vào của trái tim nhỏ Kiều Trì.

Cô nuốt nước bọt, phỉ nhổ mình háo sắc một cái, nhỏ giọng kháng nghị nói: "Chúng ta có thể ngồi xuống rồi từ từ nói."

"Kiều Trì, nói thật với anh." Tống Nhất Tự hít sâu một hơi, hai người đều dùng chung sữa tắm và dầu gội, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy Kiều Trì thơm hơn hắn, mang lại cảm giác tươi mát cho hắn.

Nhưng vừa nghĩ tới những gì mình đoán được có thể sẽ biến thành sự thật, hắn lại có chút khổ sở.

Kiều Trì nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của lão đại, trái tim nhỏ lạnh buốt, đầu óc quay mòng mòng chờ lát nữa lão đại đâm thủng lời nói dối này thì mình phải trả lời thế nào mới không chết một cách thảm hại.

Hai người không nhúc nhích duy trì tư thế này, Kiều Trì yên lặng cho mình dũng cảm, quyết định thừa nhận sai lầm trước, không phải từ xưa đến nay đều lưu truyền hai câu "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị" và "Biết sai có thể sửa, không gì tốt đẹp bằng" à.

Cô tin rằng, lão đại mặc dù là lão đại, nhưng lão đại nhất định cũng sẽ biết mấy đạo lý đó!

"Thật ra chúng ta..." Kiều Trì vừa ngẩng đầu, không nghĩ tới lão đại trước mặt đột nhiên kích động, vành mắt hắn có chút đỏ lên, giọng cũng hơi run. Hắn nói từng chữ một: "Thật ra chúng ta là quan hệ bao nuôi đúng không?"

Hả?

Gì vậy?

Kiều Trì bị câu nói kia làm mơ hồ, cô sững sờ nhìn người trước mặt mình, giống như chỉ cần cô gật đầu nói đúng, lão đại liền lập tức đi nhảy lầu, có chút chần chờ mở miệng nói: "Anh... Nói gì vậy?"

"Trong phòng của em không có lấy một bức ảnh chung, trong điện thoại của em cũng không có, từ trước đến nay đều không muốn thân mật với anh, cũng không cho anh thân mật với em, đây chứng tỏ chúng ta không phải người yêu!"

"Bảo bối, không, có phải anh nên gọi em là kim chủ?"

Kiều Trì càng mơ hồ hơn, mới ở trong mấy phút ngắn ngủi, lão đại đã nghĩ ra chuyện gì vậy?

Cô trầm mặc không nói, Tống Nhất Tự cảm thấy mình đã đoán đúng, hắn cười khinh miệt, cũng không biết là cười mình hay là cười Kiều Trì, hắn đứng lên, lui về phía sau môt bước, cho Kiều Trì không gian, tiếp tục nói: "Thật xin lỗi, tôi hẳn nên sớm phát hiện ra, em lại cho tôi mặt mũi, tôi lại vì mất trí nhớ mà cố tình gây sự với em."

Kiều Trì cảm thấy đầu óc hơi nóng, trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao cô lừa lão đại cô là bạn gái hắn, tuy lừa lão đại như vậy có hơi ác, nhưng kêu cô bao nuôi hắn còn ác hơn.

Nhưng vấn đề là, cô có nghĩ bao nuôi, cô cũng bao không nổi a!

Lão đại nghĩ ra cái chuyện này, thật khiến người ta sợ hãi.

Thấy lão đại nhìn mình với gương mặt tổn thương, dường như ánh mắt hắn trông cẩn thận hơn cả lúc trước, Kiều Trì gãi gãi tóc, răng cắn môi dưới, bác bỏ nói: "Không phải như vậy."

Tống Nhất Tự nhìn cô, mặt tràn đầy vẻ không tin.

Kiều Trì cảm thấy mình sắp tiêu rồi, nhưng bây giờ tình huống nếu không trấn an lão đại thật tốt, thì sau này sẽ gặp nhiều rắc rối hơn nữa.

Ánh mắt Kiều Trì nhìn về phía Tống Nhất Tự trở nên kiên định, cứ nói đại đi, có ai biết đâu mà!

Dường như trong nháy mắt, hốc mắt của Kiều Trì liền đỏ lên, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhưng nước mắt lại không rơi xuống, cô hít sâu một hơi, nước mắt liền thuận gương mặt cô chảy xuống, Kiều Trì nhìn hắn nở một nụ cười khổ: "Nếu anh đã nghĩ như thế... Vậy em cũng không còn gì để nói."

Mỹ nhân rơi lệ, thấy mà tan nát cõi lòng.

Dứt lời cô liền xoay người, kéo váy muốn về phòng ngủ, ánh mắt lại chú ý đến Tống Nhất Tự, quả nhiên hắn có chút luống cuống.

Kiều Trì đối mặt với lão đại khóe miệng nhẹ cười, lưng cô thẳng tắp, vừa đi vừa thầm đếm thời gian, vừa đếm tới ba, cổ tay liền bị kéo lại.

Cô quay đầu với những giọt nước mắt trên khuôn mặt, Tống Nhất Tự còn bối rối hơn, tay chân luống cuống đứng bên cạnh Kiều Trì, dùng ngón tay lau nước mắt không ngừng chảy ra trên khóe mắt, nhẹ nhàng dỗ dành: "Thật xin lỗi, em đừng khóc, đều là lỗi của anh, anh không nên nói như vậy."

Cơ hội đến rồi.

Kiều Trì để lão đại tùy ý lau nước mắt trên mặt mình, đợi thời cơ đến. Cô hít mũi một cái, mang theo tiếng khóc nức nở chất vấn: "Tống Nhất Tự, rốt cuộc anh có lương tâm không?"

Lão đại dừng động tác lại, Kiều Trì vung tay lão đại ra, cô lùi lại một bước, điên cuồng nói: "Rốt cuộc là ai không cho phép trong điện thoại em có ảnh chụp chung? Rốt cuộc là ai cự tuyệt chụp ảnh chung?Rốt cuộc là ai không chịu thân mật lúc đang yêu nhau? Tống Nhất Tự, vì anh không nhớ rõ nên quy hết mấy tội danh này lên người em à!"

"Em nói, em nói là, là anh?" Tống Nhất Tự đột nhiên chân tay có chút luống cuống, mới nãy hắn ở trong tủ quần áo, cửa phòng ngủ không đóng, La Tuyết lại lớn giọng, đối thoại ở phía ngoài hắn nghe được rõ ràng.

Mà khi hắn từ tủ quần áo đi ra, mới phát hiện trong phòng ngủ Kiều Trì một tấm ảnh chung của hai người cũng không có, lại liên tưởng đến việc Kiều Trì không nguyện ý để người khác biết mối quan hệ của bọn họ, cùng trước đó trong lúc vô tình hắn đã nhìn qua điện thoại của Kiều Trì, từng cái từng cái một đều cho hắn một loại cảm giác hắn và Kiều Trì không phải là người yêu của nhau.

Nhưng là Kiều Trì lại nói hai người có mối quan hệ rất tốt.

Nhưng bạn gái nào, không cho phép bạn trai nắm tay, không cho phép bạn trai ôm, chứ nói gì đến việc thân mật hơn là hôn nhau.

Nháy mắt hắn liền nghĩ đến một loại quan hệ.

Kim chủ với tình nhân.

Thật ra hắn là tình nhân mà Kiều Trì thấy vừa lòng nên bao nuôi, tình nhân bị thương mất trí nhớ, nên cô mới mềm lòng nói với tình nhân như vậy.

Tống Nhất Tự không chỉ nghĩ như vậy, còn càng nghĩ càng thấy sự tình chính là như vậy.

Lại không nghĩ rằng lúc chất vấn, không chỉ bị phủ nhận, còn chọc cho Kiều Trì khóc.

Nhưng lúc trước mình thật sự như vậy sao?

Tống Nhất Tự trong lòng vẫn có chút hoài nghi.

Kiều Trì nhìn bộ dáng lão đại tay chân luống cuống, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, thả quả bom cuối cùng, cô đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, ủy khuấtnói: "Hai người ở chung với nhau nên tin tưởng nhau, nhưng hiện tại em cũng không muốn nói thêm gì, chờ thân thể của anh ổn hơn, em sẽ tìm phòng ở cho anh, chúng ta..."

Kiều Trì còn chưa nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Tống Nhất Tự trong đầu còn hơi nghi vấn lập tức tan thành mây khói, hắn vội vàng nhận sai nói: "Thật xin lỗi, anh không có ý đó."

"Anh chính là có ý đó." Miệng Kiều Trì mếu lại, trong lòng lại điên cuồng xin lỗi lão đại.

Có lỗi với lão đại! Hi vọng lúc anh khôi phục ký ức về sau có thể vì tôi nuôi anh lâu vậy mà thủ hạ lưu tình!

Tống Nhất Tự lúc này không còn nghi ngờ nào, hắn tiến đến đưa tay ôm lấy Kiều Trì, hai tay ôm chặt eo cô.

Bởi vì chiều cao, Kiều Trì phải ngẩng đầu lên và tựa cằm lên vai hắn, nghe lão đại nói xin lỗi lặp đi lặp lại bên tai, trong lòng Kiều Trì cũng lặp đi lặp lại xin lỗi lão đại.

Xem ra cô phải bắt đầu kế hoạch về sau làm như thế nào bảo vệ tính mạng của mình.

Nghĩ lại, vì sao lúc trước lại chọn kịch bản khó như vậy, quan trọng là khó làm lão đại tin tưởng, không nghi ngờ.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, đầu Kiều Trì ngẩng lên mãi nên hơi mỏi, cô đẩy tay lão đại, ra hiệu đối phương buông tay.

Lão đại xem ra cuối người lâu vậy cũng mỏi rồi, hắn thuận theo buông Kiều Trì ra, lần nữa ôn nhu vuốt ve khóe mắt Kiều Trì, nói: "Xin lỗi, trước kia đối xử với em không tốt."

"Không có, anh rất tốt." Kiều Trì phiền muộn.

Tống Nhất Tự lắc đầu, chính hắn còn không chịu được hình thức ở chung như vậy, rốt cuộc vì sao trước kia mình lại đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng nổi đó? Kiều Trì yên lặng chịu đựng lâu như vậy còn chưa từng oán giận.

Cô ấy thật sự rất yêu mình.

Tống Nhất Tự nghĩ đến điều này, trái tim giống như đang ngâm trong mật ong, nhịn không được vui vẻ.

Kiều Trì chú ý đến trạng thái của lão đại, thấy hắn lúc trầm tư lúc lại cười, có vẻ đã an toàn rồi ha?

Cô nghĩ nghĩ, hiện tại hẳn là mình nên hiểu chuyện cho lão đại chút không gian mới đúng.

Vì thế cô nói: "Em về phòng ngủ trước."

Cô xoay người, đem trái tim đang treo ngược cành cây bỏ vào lại.

y da, mới sáng sớm, cô vừa khóc lại vừa phải động não, hiện tại bình tĩnh lại thế mà còn hơi buồn ngủ.

Kiều Trì ngáp một cái, vừa muốn đi vào phòng ngủ, lão đại sau lưng lại lên tiếng gọi lại.

"Kiều Trì."

Cơ thể Kiều Trì vô thức căng ra, cô vừa quay người vừa nói: "Sao vậy?"

Tống Nhất Tự không biết lúc nào đã ở phía sau cô, Kiều Trì thấy khóe miệng hắn nhếch lên, đôi mắt ôn nhu chứa đầy ý cười, nháy mắt gương mặt hắn được phóng đại, ngay sau đó một thứ ấm áp chạm vào khóe miệng.

Mặt của Kiều Trì đỏ bừng, đợi cô kịp phản ứng, lão đại đã đứng thẳng người, đi tới phòng khách.

Kiều Trì hậu tri hậu giác đưa tay sờ khóe miệng bị hôn.

A a a a a a a lão đại hôn cô!!!!

Trời ạ!!! Lão đại đã làm cô bị vấy bẩn!!!

Không phải, cô đã làm lão đại bị vấy bẩn!!!!

Kiều Trì đầu óc lần nữa đứng máy, hình như cô thấy đâu đó tương lai bi thảm của mình rồi.

"Là anh hôn tôi, dù tôi làm gì, cũng không cản lại được." Kiều Trì sờ khóe miệng vừa nghĩ linh tinh vừa đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, không yên tâm khóa trái cửa, sợ lão đại lại động kinh tới hôn nàng một cái nữa.

Kiều Trì vùi đầu vào gối mềm, nhưng nhớ lại nụ hôn ở khóe miệng, cô còn cảm thấy động tâm.

Kiều Trì đưa tay chạm vào trái tim, trái tim như được lên dây cót chạy 120km.

Cô trở mình nhắm mắt lại, không suy nghĩ nữa.

Đúng lúc này, không biết ở đâu xuất hiện âm thanh ầm ầm, Kiều Trì hơi mê mang mở mắt ra, âm thanh ầm ầm đó lại dừng lại.

Xong rồi, mới bị hôn một cái tai đã sinh ra ảo giác rồi.

Kiều Trì đang muốn nhắm mắt lại một lần nữa,âm thanh ầm ầm lại xuất hiện, cô cẩn thận nghe, âm thanh này giống như từ bên kia tường phát ra.

Điện thoại bên cạnh cái gối rung lên, Kiều Trì cầm điện thoại lên nhìn.

Lão đại bên kia tường nhắn tin cho cô.

【Tống lão đại: Anh gõ âm thanh 520 đó [bắn tim(1)] 】

(1):Nguyên văn bút tâm "笔芯": hiện tại nhiều người khi chụp ảnh thích tạo dáng tay thành hình trái tim, thể hiện sự đáng yêu, lúc nói chuyện cũng thường thêm từ bỉ tâm "比心" ở cuối. Vài dân mạng theo đuổi cảm giác đáng yêu mà viết "比心" thành "笔芯", cố ý viết sai để thể hiện sự mơ hồ. (Nguồn:gg).

Kiều Trì: Anh thật là lợi hại.

____

Chương mới đây ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ 🙆🏻‍♀️

T vẫn cần người edit chung nhé 😘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.