Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 18



Edit: Kỷ Kỷ

Beta: A-superlazy-C, Tô

- --

Lúc Kiều Trì lái xe đến công ty cũng đã chín giờ, cô cũng không khoa trương mà chỉ mang theo túi xách một đường đi đến văn phòng của La Tuyết. Cửa văn phòng của La Tuyết đóng chặt, Kiều Trì giơ tay lên gõ gõ, chờ người bên trong đáp lại mới kéo cửa đi vào.

Hai người đang ngồi trước bàn làm việc cùng nhau ngẩng đầu, sau khi trông thấy là Kiều Trì thì trên mặt đều hiện lên một tia chán ghét. La Tuyết nhíu mày, hôm qua cô ta tức giận không nhẹ, cho nên hiện tại không hề có suy nghĩ sẽ để ý tới Kiều Trì.

Kiều Trì không thèm đếm xỉa đến cái nhìn chăm chú của bọn họ, chân đi giày cao gót giẫm bước về phía ghế sô pha tiếp khách của La Tuyết, một mình ngồi xuống trên ghế sô pha, nhấc chân lên bắt chéo, giơ tay lên cầm kính râm trên sống mũi, tháo kính râm xuống.

"Cô tới làm gì?" Ôn Quả cau mày, hôm trước lúc quay chương trình giải trí Kiều Trì đã đoạt hết ống kính của cô ta, lúc xem lại cảnh quay của mình, thời điểm cô ta bị nhốt trong tủ treo quần áo, Kiều Trì thế mà lại đứng ở bên ngoài không cử động chút nào, căn bản không có ý muốn cứu.

Cơn giận của Ôn Quả vốn được La Tuyết dỗ dịu xuống lúc này lại bùng lên, đang muốn nói cái gì đó thì La Tuyết ở một bên vội vàng vỗ vỗ vai cô ta, để cô ta tỉnh táo.

Ôn Quả ngồi xuống đối diện Kiều Trì uống trà hừ lạnh một tiếng, Kiều Trì nghiêng nghiêng nhìn cô ta một chút, không thèm để ý tới.

La Tuyết từ văn phòng đi đến cạnh Kiều Trì, hỏi: "Cô không phải muốn cùng tôi hủy hợp đồng sao? Hôm nay còn tới đây làm gì? Kiều Trì, thế gian này không có thuốc hối hận đâu."

La Tuyết kỳ thật đã đoán được Kiều Trì tới đây làm gì, đơn giản chính là vì hot search trên Weibo hôm nay.

Kiều Trì bỏ ly trong tay đặt xuống, nghiêng đầu, "Tôi hối hận làm gì?"

Cô từ trong túi lấy ra chìa khóa của xe bảo mẫu, "Đây là xe bảo mẫu lần trước cô cho tôi."

Kiều Trì vốn là không có xe bảo mẫu, lúc trước nguyên thân đều đi nhờ xe Ôn Quả hoặc là tự mình đón xe đi studio làm việc, lần trước quay chương trình giải trí, La Tuyết không biết là bị chập dây thần kinh nào mà lại cho cô một cái chìa khóa xe, đưa một chiếc xe ở công ty đã lâu không chưa dùng cho Kiều Trì làm xe bảo mẫu.

Vốn dĩ lúc ấy Kiều Trì nghĩ không muốn, nhưng lão đại trong nhà không biết xảy ra chuyện gì nhất định phải đi một lần, lúc này mới để lại xe mấy ngày.

La Tuyết nhìn thoáng qua chìa khóa xe liền đem ánh mắt dời đi, cô ta nhìn Kiều Trì trang điểm nhẹ tinh thần phấn chấn trước mắt, nhíu mày không vui nói: "Ý cô là sao?"

"Hủy hợp đồng thì tất nhiên là muốn trả đồ lại cho công ty, mặc dù chỉ là một cái xe nát, thì cũng phải trả." Kiều Trì nhìn qua Ôn Quả ở đằng sau La Tuyết nãy giờ đang quan sát toàn bộ tình hình, nhướng mày: "Không biết Ôn tiểu thư không có sự trợ giúp của tôi có thể thành công lấy được một nhân vật trong kịch bản mới của Chương Đạo hay không nhỉ."

"Im miệng!" La Tuyết quát lớn nói, nhưng Ôn Quả nuốt không trôi cục tức này, cô ta chần chừ một chút rồi từ đứng lên, trong lời này hàm ý còn không phải là đang nói Ôn Quả cô không có kỹ năng diễn xuất sao?

Cô ta lạnh lùng nói: "Kiều Trì cô có ý gì?"

Kiều Trì cười tủm tỉm nói: "Tôi chỉ là đang lo lắng cho cô thôi, dù sao về sau cũng không có người giúp cô đi thử vai, cuối cùng còn có chuyện tốt nhường vai cho cô."

Ôn Quả và nguyên thân là nghệ sĩ dưới tay La Tuyết cách đây chưa đầy một tuần, mà Ôn Quả chẳng những không có kỹ thuật diễn còn không chịu cố gắng, tuy rằng trong nhà có tiền, cha mẹ cô ta lúc trước đều đập tiền cho cô ta làm nữ chính mấy bộ phim, nhưng mãi vẫn không nóng không lạnh(1), lúc ấy so với độ hot của nguyên thân còn muốn thấp hơn.

(1): 不温不火: Bất ôn bất hỏa, mang ý nghĩa trạng thái trung bình, không cực đoan nghiêng về một hướng. (Nguồn: gg).

Kết quả sau này không biết Ôn Quả cho La Tuyết lợi lộc gì, nguyên thân liền biến thành một bình máu, không ngừng bị Ôn Quả hút máu, hễ là nhân vật mà nguyên thân cực cực khổ khổ thử vai giành được, tới lúc vào đoàn phim, La Tuyết sẽ mang cô đi làm công việc khác, sau đó lại không biết dùng thủ đoạn gì để Ôn Quả thay thế vị trí của cô.

Nháo, khóc hay chất vấn nguyên thân đều thử qua, cuối cùng đều bị La Tuyết uy hiếp phong sát nên không thể không nén giận, nhưng Kiều Trì cô mới không dễ bị bắt nạt như vậy!

Kiều Trì giơ tay lên vén tóc rũ xuống trước mặt ra sau tai, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười, cô nhìn Ôn Quả bị La Tuyết ngăn lại tiếp tục nói: "Thế thân vĩnh viễn cũng chỉ là thế thân, cho dù là đóng gói mình thật tốt thì cũng chỉ là thế thân."

"Kiều Trì!" Tay La Tuyết ôm lấy eo Ôn Quả, ngăn không cho cô ta tiến lên, trong lòng La Tuyết rõ ràng nếu Ôn Quả muốn làm gì đó đối với Kiều Trì, người thua thiệt nhất định sẽ là Ôn Quả.

Kiều Trì của hiện tại giống như là đã thay đổi tim, đại tiểu thư Ôn Quả này chỉ biết lấy gia thế trong nhà chèn ép người nhất định không phải đối thủ của cô ta.

Kiều Trì không nhanh không chậm ung dung đeo kính râm lên, từ trên ghế sô pha đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên người La Tuyết và Ôn Quả, cô dừng lại, quay đầu buồn bã nói: " Về chuyện trên Weibo, thủ đoạn của cô thật đúng là thấp hèn."

Nói xong liền giẫm giày cao gót nghênh ngang mà rời đi.

Hôm nay tới đây, chính là vì muốn chọc cho La Tuyết khó chịu.

Không nghĩ tới Ôn Quả cũng ở đây, Kiều Trì vừa nghĩ tới hiện tại La Tuyết trong văn phòng phải vừa dỗ dành vừa lừa gạt sứt đầu mẻ trán, tâm tình nhịn không được vui sướng.

Cô ra đại sảnh, lên xe taxi, quay đầu nhìn thoáng qua tên công ty này.

Rốt cuộc giải quyết xong một chuyện.

"Đi đâu?" Tài xế hỏi.

Kiều Trì nghĩ nghĩ, mở điện thoại nhìn Wechat, sau đó ngẩng đầu nói ra địa chỉ muốn đến: "Đi phố Quế Hoa, quán cà phê Quế Chi.

Cửa kính bị đẩy ra từ bên ngoài, người phục vụ đang dọn dẹp tại quầy ngẩng đầu lên, tinh thần vốn còn đang buồn ngủ, lúc này trong mắt lóe sáng, âm thanh so với ngày thường ngọt hơn không ít.

"Chào mừng quý khách ~ "

Ánh mắt Tống Nhất Tự nhìn qua bên trong quán cà phê một phen, cuối cùng nhìn thấy người mình hẹn ở trong góc, hắn sải bước đi đến góc hẻo lánh, mới thấy trước mặt người kia đặt một chồng văn kiện chỉnh tề.

Ngụy Duy nhận ra được có người tới, quay đầu lại, vừa vặn trông thấy ông chủ của mình đang đặt mắt trên đống văn kiện trước mặt anh.

"Ông chủ." Ngụy Duy kêu một tiếng.

Tống Nhất Tự bất động thanh sắc ngồi xuống trước mặt anh, trầm giọng trả lời.

Ngụy Duy lưu loát đẩy đống văn kiện trước mặt anh đến trước mặt Tống Nhất Tự, nghiêm túc chuẩn bị báo cáo nói: "Chỗ này là hạng mục mà Tống Phó Tổng bọn họ làm trong nửa tháng này lúc anh không có ở đây, còn có một số việc bên công ty quản lý, anh nhìn thử đi?"

Tống Nhất Tự trầm mặc một hồi, sau đó đẩy văn kiện trở về, ho nhẹ, ngắn gọn trả lời: "Hôm nay gọi cậu tới không phải để bàn chuyện công việc."

Ngụy Duy nhìn ông chủ nhà mình vài lần, có hơi không tin đây là lời chính miệng ông chủ mình nói.

Nhưng mà Ngụy Duy phản ứng liền, anh lập tức sửa lời: "Tôi đã biết."

Tống Nhất Tự đang muốn mở miệng thăm dò một chút, lại thấy bộ dáng Ngụy Duy một bộ "Tôi hiểu hết", liền có hơi nghi hoặc, hắn còn chưa nói câu gì, làm thế nào mà Ngụy Duy hiểu được? Lão đại trước khi tới đây kỳ thật có chút thấp thỏm, hắn mơ mơ màng màng nhớ lại một ít chuyện, nhưng những chuyện này cùng những việc mà hắn nhận thức được sau khi mất trí nhớ chênh lệch quá lớn làm hắn không xác định được đó có phải ký ức thật hay không, hay là đại não tự ảo giác ra.

Nhưng bây giờ nhìn Ngụy Duy, trong lòng đối với những chuyện nhớ được khẳng định được tám, chín phần.

Không nghĩ tới hắn thật sự là tổng giám đốc.

Cảm giác còn khá ngầu.

Tống Nhất Tự trông thấy đống văn kiện cao cao kia lòng có hơi ngứa, nhịn không được muốn đọc, hắn đè trái tim ngo ngoe muốn làm việc xuống.

Chờ Ngụy Duy tiếp tục mở miệng.

Ngụy Duy nói: "Ông chủ, chiêu này của anh xài hay thật!"

Tống Nhất Tự ngẩng đầu, chỉ thấy Ngụy Duy mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức đem tất cả mọi chuyện mình biết đem kể cho Tống Nhất Tự nghe.

"Anh biến mất nửa tháng này, đám cáo già kia lúc đầu còn làm bộ làm tịch, kết quả không bao lâu sau liền lộ ra đuôi cáo."

Nói đến cũng khéo, Ngụy Duy vừa mới gặp được ông chủ biến mất hơn nửa tháng, ngày hôm sau trở lại công ty liền bắt được dấu vết của đám cáo già kia.

"Trưởng phòng phòng kế toán-hành chính và tổ trưởng hạng mục thứ hai." Ngụy Duy dừng một chút, "Gần đây quan hệ hai người họ khá thân, Trưởng phòng phòng kế toán-hành chính và Tống Phó Tổng hình như có chút quan hệ."

Tống Nhất Tự mờ mịt nghe, nhưng trong đầu cũng loáng thoáng có bóng dáng hai người mập mạp, đáng tiếc không thấy rõ mặt.

Ngụy Duy vẫn luôn chú ý đến sắc mặt ông chủ mình, ông chủ nhà mình vẫn một bộ dáng vân đạm phong khinh, như thể mọi thứ đều không đặt vào trong mắt.

Đây cũng là chỗ mà anh sùng bái ông chủ nhiều năm, vĩnh viễn bình thản ung dung, không chút để ý, giống như chuyện gì cũng đều nắm vững trong lòng bàn tay.

Ánh mắt của anh càng ngày càng nóng bỏng, Tống Nhất Tự bị nhìn chằm chằm đến nỗi có hơi không được tự nhiên, hắn cầm lấy cà phê trước mặt mình nhấp một miếng, che giấu hoảng loạn của bản thân.

Cố gắng nhớ lại phong cách hành xử trước kia của mình, chần chừ nói: "Tiếp tục theo dõi đi."

Ngụy Duy gật gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Tống Nhất Tự nhẹ nhàng thở ra, hắn đặt ly cà phê xuống, dùng vân tay mở khóa điện thoại, Kiều Trì gửi hắn một tin nhắn.

Ngụy Duy tinh mắt, hiếu kỳ hỏi: "Ngay cả điện thoại anh cũng đổi luôn?"

Xem ra ông chủ rất cẩn thận!

"Gần đây anh ở chỗ nào? Anh nói địa chỉ cho tôi, chờ khi tôi trực tiếp đi tìm, như vậy cũng thuận tiện bí mật một chút." Ngụy Duy nhớ, gần đây không có ông chủ, rất nhiều văn kiện quan trọng đều chưa xem, tuy rằng Tống Phó Tổng vẫn luôn ở trước mặt anh ý bảo bản thân đưa những văn kiện quan trọng đó cho hắn ta xem, nhưng đều bị anh ngăn lại.

Kết quả văn kiện càng chồng càng nhiều, bên trong két sắt đầy ngày càng nhanh.

"Văn kiện quan trọng quá nhiều, ông chủ đưa địa chỉ cho tôi, tôi tìm thời gian đem chúng đến cho anh xem."

Tống Nhất Tự mắt nhìn tin nhắn Kiều Trì gửi cho hắn, nhắn một chữ "Được", sau đó ngẩng đầu nói: "Không cần, cậu muốn tìm tôi thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được."

"Nhưng như vậy không tiện." Ngụy Duy nói, hôm nay anh mượn cớ người trong nhà bắt anh đi xem mắt để ra đây, trước khi Tống Nhất Tự đến mười mấy phút, cô gái mà anh tìm tới hỗ trợ mới rời khỏi.

Tống Phó Tổng này một mực tìm người đi theo anh, đoán chừng chính là vì tìm tới Tống Nhất Tự.

Mắt thấy sức khỏe Tống lão càng ngày càng không ổn, xem ra cũng không còn sống tốt được mấy ngày.

Ngụy Duy nhấp nhấp miệng, rất nhiều người đều muốn kéo ông chủ của anh xuống ngựa.

Anh đã từng hỏi qua ông chủ, rõ ràng công ty giải trí SY đã thành trở thành công ty quản lý số một số hai trong giới, mang tới cho Tống Nhất Tự còn nhiều lợi ích hơn so với việc làm tổng giám đốc Tống, vì sao mà hắn vẫn không muốn buông tay.

Lúc ấy ông chủ nói, hắn không cam tâm.

Ngụy Duy lúc đó không rõ, bây giờ đã hơi hiểu vài điều.

"Đến lúc đó rồi nói sau." Tống Nhất Tự cắt ngang suy nghĩ của anh, Ngụy Duy còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy ông chủ mình nói: "Cậu còn điều gì muốn nói sao?"

Lời Ngụy Duy muốn nói kỳ thật đã nói xong, nhưng anh vẫn muốn ở bên ông chủ nhiều thêm một chút, ông chủ giống như Định Hải Thần Châm(2), có thể làm cho anh thêm ổn định lại tinh thần tăng hiệu quả hoàn thành công việc cao hơn.

(2): 定海神针: Như Ý Kim Cô Bổng hoặc Cây kim của Phục Hy, được Vũ Đế phục tác để trấn tĩnh những vùng nước, giam cầm lũ quái thú hung dữ và ngăn chặn lũ lụt. (Nguồn: SCP-2711).

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì." Ngụy Duy nói: "Cũng sắp trưa rồi, bên cạnh quán là nhà hàng mới khai trương, tôi đưa anh đi ăn thử?"

Ở trên bàn ăn anh liền lại có thể được chỉ điểm thật nhiều trong công việc.

Nghĩ lại liền cảm thấy vui vẻ.

Tống Nhất Tự trầm tư một chút, hỏi: "Đến cửa hàng bên cạnh(3)?"

(3): Gốc là 隔壁银达城. Bạn nào biết tiếng Trung giúp t với, lão đại nói gì t không hiểu. Nên t đoán đại🙇🏻‍♀️

Ngụy Duy nhẹ gật đầu: "Ngay tại lầu hai, là đồ ăn kiểu Nhật."

Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, Ngụy Duy cầm điện thoại di động lên chuẩn bị đặt chỗ trước, chỉ nghe thấy ông chủ nhà mình nói: "Tôi đã biết, cậu đi đi."

Ngụy Duy a một tiếng, Tống Nhất Tự mắt lại nhìn điện thoại, Kiều Trì gửi tin cho hắn nói đã đến gần đây, mắt nhìn Ngụy Duy vẫn đang ngồi, vội vàng nói: "Bạn gái của tôi đang tới, cậu đi nhanh đi."

Cái gì? Bạn gái?!

Ngụy Duy còn không chưa kịp nghĩ tới việc ông chủ của anh đã thoát kiếp độc thân, đã khiếp sợ hiểu ra anh sắp có thêm một bà chủ.

Tống Nhất Tự lại cho anh một tiễn xuyên tâm: "Đi nhanh đi, đừng quấy rầy tôi hẹn hò."

Được rồi, đây mới là ông chủ mà anh quen biết.

___

Mấy ngày nghỉ lễ, edit sml luôn các cậu ạ:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.