Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 34



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tô

Beta: 豬豬

- --

Trong phòng khách dần trầm mặc, sau khi Tống Nhất Tự nói xong câu sinh nhật vui vẻ, hai người cũng không nói gì nữa.

Cuối cùng vẫn là Tống Nhất Tự nhìn ngọn nến đã cháy một lúc lâu, dùng tay bóp mặt Kiều Trì, thúc giục nói: "Mau ước đi."

Kiều Trì lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Tống Nhất Tự đặt hai tay lên hai bên đầu cô, bất đắc dĩ chỉnh đầu cô cho ngay ngắn, "Em nghĩ gì vậy? Mau ước rồi thổi nến đi."

Kiều Trì chậm rãi ồ một tiếng, chắp tay trước ngực, cố nhắm mắt lại, im lặng ước.

Ước xong, cô mở mắt ra, lấy hơi, nhón lên phía trước thổi tắt nến.

Ánh sáng duy nhất trong phòng khách biến mất, Kiều Trì duỗi thẳng chân đang cong trên ghế sofa ra, dự định đi mở đèn. Vừa động đậy, liền có hai cánh tay đặt trên vai cô, Tống Nhất Tự đứng ở phía sau lại một lần nữa đè cô xuống.

"Sao vậy?" Kiều Trì hỏi.

Tống Nhất Tự không trả lời.

Kiều Trì cảm thấy bả vai mình chợt nhẹ, Tống Nhất Tự thu tay về, Kiều Trì xoay người sang muốn nhìn thử Tống Nhất Tự đang làm gì, nghe thấy Tống Nhất Tự nói: "Nhắm mắt, đừng cử động."

"Được rồi." Kiều Trì ngồi nghiêm túc trên ghế sofa, trong lòng suy nghĩ, sao Tống Nhất Tự lại biết hôm nay là sinh nhật của cô.

Sinh nhật dương lịch năm nay của cô đã qua rồi, lúc đó cô vẫn còn ở đoàn làm phim, cùng người của đoàn làm phim trải qua sinh nhật tuổi 25.

Lúc ấy cũng không nghĩ đến việc nói cho Tống Nhất Tự, sau mười hai giờ, Kiều Trì mới nói cho Tống Nhất Tự một tiếng, khi đó Tống Nhất Tự còn giận rất lâu, làm cô phải dỗ mãi.

Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy một sợi dây mảnh và lạnh chạm vào cổ.

Cô giơ tay lên sờ, là sợi dây chuyền.

"Bụp."

Đèn của phòng khách sáng lên, Kiều Trì hơi cúi đầu, đầu ngón tay cầm mặt dây chuyền, mặt dây chuyền giống như một giọt nước trong suốt, bên trong được đính những viên kim cương nhỏ màu lam nhạt, dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng ôn nhu.

Tống Nhất Tự đi tới ngồi trên ghế sofa đơn, hắn nhìn chằm chằm sợi dây chuyền một lúc, đáy mắt hiện lên ý cười, ôn nhu nói: "Quả nhiên rất hợp với em."

Kiều Trì sờ lên mặt dây chuyền, giơ tay muốn gỡ nó xuống.

Sợi dây chuyền này quả thật trông rất xa xỉ, cô không thể nhận.

"Không cho phép bỏ ra." Sắc mặt Tống Nhất Tự lập tức trở nên xấu.

Kiều Trì dừng tay, trả lời: "Dây chuyền này em không thể nhận."

"Sao không thể nhận chứ." Tống Nhất Tự trừng mắt nhìn cô, cảm giác như chỉ cần Kiều Trì lại cử động, hắn sẽ nhào lên ngay lập tức.

Kiều Trì mím môi một cái, mắt rủ xuống, bây giờ cô cùng lắm thì chỉ lừa sắc thôi, nhận chẳng phải thành vừa lừa tiền vừa lừa sắc sao?

Huống hồ tháng tám sắp trôi qua, qua một tháng nữa lão đại sẽ khôi phục ký ức, đến lúc đó chẳng phải cô càng nói càng xong đời rồi sao?

Kiều Trì trầm mặc không nói, thời gian trôi qua thật là nhanh, Tống Nhất Tự sắp khôi phục ký ức rồi.

Tống Nhất Tự thấy dáng vẻ cô không vui lắm liền nhíu mày, rõ ràng lần trước không muốn nói cho hắn biết, lần này hắn tự đi tra, sau đó ghi lại sinh nhật âm lịch của Kiều Trì.

Tất cả đều là vì muốn bù đắp một cái sinh nhật cho cô.

Đương nhiên đây đều là vì thấy cô nhóc lừa gạt này vất vả chăm sóc cho hắn mấy tháng qua, nên hắn muốn làm cô bất ngờ.

Tống Nhất Tự cảm thấy, mình đối với cô nhóc lừa gạt này thật tốt.

Hắn đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Kiều Trì, giống như từ lúc hắn đi vào, dù Kiều Trì lúc đầu có chút cảm động, nhưng nói tóm lại hình như không vui lắm.

Giống như không thích tổ chức sinh nhật, bây giờ còn muốn trả lại quà cho hắn?

Tống Nhất Tự hắn làm gì có chuyện đưa quà rồi còn trả lại?

Mà sợi dây chuyền này là hắn cố ý tìm người định chế, nếu nhìn kỹ, trong mặt dây chuyền, còn khắc tên của cô.

QC, Kiều Trì.

Trên thế giới chỉ có duy nhất sợi dây chuyền này.

"Em không vui sao?" Tống Nhất Tự đặt cánh tay lên ghế sofa Kiều Trì ngồi, tay kia nhấc cằm Kiều Trì, nâng gương mặt vẫn một mực cúi xuống lên.

"Sao anh biết được sinh nhật em?" Giọng Kiều Trì có chút buồn.

Tống Nhất Tự nhéo nhéo mặt cô: "Bảo bối sao vậy, sinh nhật mà không vui sao, đương nhiên là anh lật lịch ra xem mới biết được rồi."

Kiều Trì mím môi một cái, thầm nghĩ: "Cảm ơn anh."

Trực giác của Tống Nhất Tự nói cho hắn biết, Kiều Trì nhất định là có chuyện gì giấu hắn.

Hắn đứng lên ngồi xuống bên cạnh Kiều Trì, cánh tay dài vươn qua, Kiều Trì liền tựa vào trong ngực của hắn, hắn ôn nhu nói: "Nói đi, có phải là có chuyện gì không giải quyết được không? Nói ra anh giúp em giải... Ách, anh giúp em nghĩ biện pháp."

Hắn cảm nhận được Kiều Trì thuận theo, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tống Nhất Tự, hắn tự nhiên cầm lấy tay cô đang đặt lên đùi, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, sau đó ngây ngẩn cả người.

Sao hắn lại tự nhiên như vậy?

Hắn trầm tư một lát thầm nghĩ: Nếu như mình buông ra cô ấy sẽ nghi ngờ.

Thế là lại yên tâm thoải mái nhéo.

Bàn tay Kiều Trì cực kì đẹp, khớp xương rõ ràng hết sức xinh đẹp, thật ra nhéo tay cô rồi mới biết, tay cô vẫn có chút thịt.

Hai người lẳng lặng dựa nhau, Tống Nhất Tự cho rằng Kiều Trì sẽ không mở miệng nói chuyện, người trong ngực liền lên tiếng.

"Năm ấy là sinh nhật 16 tuổi, mẹ gọi em đến đoàn làm phim, khi đó em đã chưa gặp mẹ ba năm rồi, mỗi lần em nhớ mẹ cũng chỉ có thể nhìn trên TV. Lúc đầu nghĩ là vì muốn tổ chức sinh nhật cho em, không ngờ," Kiều Trì cười mỉa mai: "Không ngờ là vì diễn viên đóng vai con của bà ấy bị kẹt lịch, đoàn làm phim buộc phải dừng lại, gọi em đến là để thay thế diễn viên nhỏ đó, đóng vai con bà ấy."

Tống Nhất Tự đang nhéo tay cô bỗng dừng lại.

Trong tư liệu Ngụy Duy tra, không có chuyện này.

"Em còn cố ý mặc chiếc váy mình thích nhất, không nghĩ đến bà ấy vốn dĩ không nhớ sinh nhật của em." Kiều Trì muốn thu tay, lại bị Tống Nhất Tự nắm lấy, tiếp tục như có như không nhéo một cái, cô nghe thấy lão đại hỏi: "Còn ba em?"

"Họ ly hôn rồi, em được mẹ nuôi." Kiều Trì giải thích, "Cho nên dù em cố gắng để chứng minh bản thân như thế nào, cố gắng trở nên ưu tú, bà ấy trông thấy em sẽ chỉ nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại và tên chồng trước cặn bã, em chính là con ghẻ, là gánh nặng của bà ấy."

Người Trung Quốc đều ăn mừng sinh nhật theo lịch âm, nhưng từ đó về sau, cô chưa bao giờ tổ chức sinh nhật theo âm lịch lần nào nữa.

Cho nên trông thấy Tống Nhất Tự vì cô tổ chức sinh nhật nghiêm túc như vậy, cô rất bất ngờ, có một cảm xúc không nói rõ được cũng không tả được ở trong lòng đang tan ra, chóp mũi còn hơi cay.

Cô thở dài một hơi, chuẩn bị từ trong ngực lão đại rời đi vừa cười nói: "Cảm ơn đại khả ái rất nhiều..."

"Em không phải." Tống Nhất Tự cắt lời cô, Kiều Trì từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Tống Nhất Tự.

"Hả?" Kiều Trì không hiểu hắn đang nói gì.

"Em không phải là con ghẻ, cũng không phải là gánh nặng." Tống Nhất Tự lặng lẽ dời mắt đi, suy nghĩ một lát lại dời ánh mắt về, hắn nói từng câu từng chữ nghiêm túc với Kiều Trì: "Em là báu vật độc nhất vô nhị."

Để che giấu bản thân mình đang bối rối Tống Nhất Tự ho nhẹ vài tiếng, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: "Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, em rất ưu tú, đừng coi thường bản thân như vậy."

Kiều Trì dở khóc dở cười, cô còn chưa thẹn thùng, sao lão đại lại xấu hổ trước vậy?

Tâm trạng buồn bã lúc đầu cũng tan thành mây khói, Kiều Trì từ trong ngực lão đại đứng lên, cô nghiêng đầu nhìn Tống Nhất Tự.

Tống Nhất Tự khẩn trương ánh mắt hốt hoảng, khóe mắt nhìn qua bánh ngọt bị bỏ quên, nói: "Nhìn anh làm gì? Ăn bánh đi."

Kiều Trì nhìn thoáng qua bánh ngọt, lắc đầu: "Em đang giảm cân."

Tống Nhất Tự vô thức đứng thẳng người lên: "Vậy được, anh ăn thay em, phòng tập gym cũng thay em chạy..."

Một đôi môi ấm áp in lên khóe miệng hắn.

Lúc này đến lượt Tống Nhất Tự đứng hình, bởi vì hắn nhớ đến ngày ấy, lúc hắn chất vấn Kiều Trì, khi đó hắn cũng đã hôn khóe miệng Kiều Trì.

Trong lúc nhất thời tâm loạn như ma.

Nhưng Kiều Trì rút về rất nhanh, cô bối rối nói: "Vậy, anh ăn đi, ngày mai em còn phải dậy sớm đến studio, ngủ trước, bái bai ngủ ngon."

Nói xong hai chân đi dép lê, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Tống Nhất Tự nghe cửa phòng ngủ ầm một tiếng, sờ lên khóe miệng của mình.

Mình lại bị cô nhóc lừa gạt này cưỡng hôn rồi?

Xem ra phải nhanh chóng nói rõ cho Kiều Trì.

Tống Nhất Tự thầm nghĩ, ý chí của kiều trì vốn không kiên định, thừa dịp cô ấy còn chưa yêu mình đến chết đi sống lại, hắn phải mau chóng tìm thời gian nói rõ với Kiều Trì. Mặc dù Kiều Trì đã cứu hắn, cũng cho bản thân đang mất trí nhớ nơi trú ẩn một thời gian ngắn.

Nhưng hắn vẫn chưa muốn lấy mình làm lễ vật tạ ơn đâu!

Nhưng nếu như cô ấy nhất định phải làm bạn gái của mình, làm Tống phu nhân, cũng không phải không thể.

Tống Nhất Tự khóe miệng không nhịn được vểnh lên, hắn đối với Kiều Trì quá tốt rồi!

Tống Nhất Tự lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Wechat nhắn tin cho Ngụy Duy

【Liên lạc với quản lý của SY, hỏi xem công ty còn hạng mục nào có thể để Kiều Trì biểu diễn hoặc là tham dự không. 】

**

Hôm sau, Tống Nhất Tự vì sợ Kiều Trì xấu hổ mà cố ý dậy thật sớm, chuẩn bị cùng đi ra ngoài với Kiều Trì.

Hắn đi đến bên cạnh tủ giày mới phát hiện Kiều Trì thế mà đã sớm ra khỏi nhà.

Tống Nhất Tự nhìn tủ giày bừa bộn, có thể thấy Kiều Trì vội vội vàng vàng nôn nôn nóng nóng đi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cúi người đặt giày của Kiều Trì chỉnh tề bên cạnh giày mình mới ra cửa.

Trong văn phòng, Tống Nhất Tự ngồi gần cửa sổ sát đất(1) nghe người trong công ty báo thành tích mấy tháng nay.

"Gần đây tổ săn tìm ngôi sao phát hiện vì người mới tương đối có tiềm lực, dự định ký hợp đồng và bồi dưỡng..."

"Tuần trước chúng tôi đã tổng hợp hạng mục của công ty thành mấy quyển, phát hiện..."

Tống Nhất Tự tựa lưng vào ghế, ấn huyệt thái dương, những người khác trong phòng họp nhìn nhau, không biết nên nói tiếp hay không.

Đang lúc đám người xoắn xuýt, cửa phòng họp từ bên ngoài đẩy vào, Ngụy Duy từ ngoài cửa đi đến, anh nhìn mấy đồng nghiệp một lượt, bất đắc dĩ thở dài nói: "Ông chủ, tôi có việc muốn nói với anh."

Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu: "Nghỉ đi."

Những người khác nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp Tống Nhất Tự không chú ý nhao nhao ra hiệu cho Ngụy Duy một ngón tay cái.

Sau đó như ong vỡ tổ đi đến cửa.

Ai cũng không muốn ở lại nơi này với ông chủ cả.

Sau khi mọi người rời đi, Ngụy Duy mới nói: "Kịch bản anh kêu công ty đưa cho Kiều tiểu thư, cô ấy từ chối toàn bộ."

"Toàn bộ?" Tống Nhất Tự đứng dậy, những tài nguyên và kịch bản kia đều là hắn nhìn qua mới đưa tới, sao Kiều Trì lại từ chối hết? Một cái cũng không vừa mắt?

Cũng đúng, ánh mắt Kiều Trì đặc biệt, cô không nhận, có lẽ kịch bản quả thật có vấn đề.

Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu: "Biết rồi."

Ngụy Duy lại nói: "Tối qua anh để tôi đi xem công ty còn gì để Kiều tiểu thư lộ diện, quả thực còn có mấy hạng mục cũng không tệ."

"Được, kêu công ty đưa đến studio cho cô ấy, để cô ấy chọn."

"Nhưng." Ngụy Duy thắc mắc: "Nhưng không phải lúc trước anh nói muốn lừa Kiều tiểu thư sao? Bây giờ anh cho cô ấy nhiều tài nguyên như vậy là vì sao?"

"Tôi lừa cô ấy, tôi chưa khôi phục ký ức, có mâu thuẫn gì với việc cho cô ấy tài nguyên à?" Tống Nhất Tự đứng khỏi ghế, hắn thở dài, vỗ vỗ Ngụy Duy vai: "Cậu không hiểu đâu."

... Anh đúng thật là không hiểu.

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Trì: Đột nhiên thẹn thùng.jpg

Tống Nhất Tự: Mỗi ngày đều tự đánh mình mặt, tôi mệt mỏi quá.

Tôi tới rồi!

Buổi sáng tốt lành nha mọi người ~

Chương này xem như chương bonus nhé ~

Ban đêm gặp~

Buổi sáng tốt lành nha!

Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

(1) Cửa sổ sát đất

____T cảm giác bài tập nghỉ dịch còn nhiều hơn lúc bình thường gấp 10 lần á

____

T cảm giác bài tập nghỉ dịch còn nhiều hơn lúc bình thường gấp 10 lần á:>>.

Nhưng t vẫn làm xong, hahhahaha.

Thôi t đi làm bài tập đây~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.