Màn cửa bị gió bên ngoài thổi lên, mang một tia sáng vào phòng ngủ, người trên giường đang ngủ thật ngon, toàn bộ đầu chôn trong cái gối mềm mại, chợt, trong không khí tràn ngập mùi khét.
Kiều Trì ở trong mơ nhíu mày, lúc đầu vốn ở trên bồng lai tiên cảnh lập tức biến thành bản thân đang nằm trong một cái nồi, mà trước mặt cô không ai khác chính là lão đại, lão đại cầm cái nồi âm trầm nhìn chằm chằm cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Dám lừa tôi?"
Sau đó cầm cái nồi đưa đến trước mặt, Kiều Trì nghe thấy lão đại nói: "Vừa hay đói bụng rồi, luộc ăn đi."
"Đừng mà!"
Kiều Trì đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, phía sau lưng đổ đầy mồ hôi, mắt cô hơi giật, con ngươi nhìn chằm chằm chăn trên giường, thở một hơi, đưa tay lên vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.
Cũng may là nằm mơ.
Nhưng mà sao trong mơ lão đại khủng bố quá vậy, hù chết người ta!
Kiều Trì tỉnh táo lại, quay đầu mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, mới bảy giờ.
Còn sớm, có thể tiếp tục ngủ tiếp.
Kiều Trì một lần nữa nằm xuống giường, đầu cọ cọ gối, hai mắt lại nhắm lại.
Trong không khí mùi khét phát ra ngày càng nồng đậm, Kiều Trì mở mắt, hậu tri hậu giác mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Ở trong mơ sao có thể ngửi thấy mùi hương a!
Kiều Trì hít hà, kéo chăn xuống,mở cửa, ra tới phòng khách mùi khét càng nồng, trong không khí còn có khói màu trắng. Kiều Trì mặt mơ hồ mà nhìn vào phòng bếp, Tống Nhất Tự đưa lưng về phía phòng khách đứng trong phòng bếp đang làm cái gì đó.
Cửa thủy tinh không đóng, cho nên mùi hương kia mới từ trong bay ra ngoài.
Tống Nhất Tự tựa hồ cảm nhận được, hắn xoay đầu lại hướng về phía Kiều Trì đang mắt nhắm mắt mở: "Em tỉnh rồi."
Kiều Trì nhìn Tống Nhất Tự khẽ mỉm cười với cô, trong tay còn cầm một cái nồi, có cảm giác như thật lại như đang mơ, khiến cô không khỏi rùng mình một cái, tay để lên cửa thủy tinh không biết có nên mở cửa hay không.
Ngay lúc cô do dự, Tống Nhất Tự đã tắt bếp đi. Tay hắn vòng ra sau lưu loát gỡ dây tạp dề ra, treo tạp dề lên móc, "Em mau rửa mặt đi, anh làm xong bữa sáng."
Kiều Trì hoảng hốt, lão đại sáng sớm vì cô xuống tay nấu ăn, nhưng cô vừa nghe cái mùi kia, đột nhiên có chút sợ.
Tống Nhất Tự đem trứng chiên và bánh mì nướng đặt ở trên bàn ăn, rồi lại lấy sữa bò ra từ trong tủ lạnh đặt bên cạnh đĩa.
Kiều Trì rửa mặt xong, tinh thần phấn chấn từ trong phòng tắm ra, cô đi đến bàn ăn, nhìn bánh mì nóng xốp cùng trứng gà cực kỳ vàng giòn.
Nhìn cũng không tệ lắm.
Nghi ngờ của Kiều Trì đối với trù nghệ của lão đại đã giảm đi đôi chút, cô kéo ghế ngồi xuống, dưới ánh mắt mong đợi của Tống Nhất Tự dùng đũa gắp trứng gà lên, lúc định đưa vào trong miệng lại ngừng lại.
"Anh chưa ăn thử à?"
Tống Nhất Tự có chút không được tự nhiên sờ lên chóp mũi của mình, "Rồi."
Hắn vì chiên đĩa trứng này mà trứng gà trong tủ lạnh toàn bộ đều bị hắn dùng hết, vì không muốn lãng phí mà hắn đã ăn hết đống trứng khó nuốt đó, bây giờ ợ lên toàn mùi trứng gà.
Khiến hắn muốn tắt thở.
Kiều Trì nghe thấy câu trả lời lúc này mới yên tâm bỏ trứng chiên vào miệng.
Hương vị so với cô nghĩ còn tốt hơn.
Ít dầu không ngán, mặn nhạt vừa đủ.
"Ngon quá!" Kiều Trì cong hai mắt lên, khuỷu tay Tống Nhất Tự chống trên bàn, khóe miệng hơi cười, ở trong đầu bắt đầu suy nghĩ buổi trưa nên nấu món gì.
Hắn cảm thấy mình rất có thiên phú nấu ăn. Kiều Trì không biết nấu, ngay cả bát cũng không rửa, mấy ngày nay bọn hắn hầu hết đều ăn thức ăn ngoài, hiện tại lúc yêu đương thì vậy thôi, tương lai hai người bọn họ kết hôn, nếu như ai cũng không biết nấu ăn, vậy không ổn rồi, cũng đâu thể để con ăn thức ăn ngoài với bọn họ được?
Tống Nhất Tự nghĩ, tối qua Kiều Trì lại nũng nịu với bán manh nhất định phải thuê hắn làm cận vệ cho cô. Hắn không nguyện ý, tính trẻ con của Kiều Trì liền xuất hiện, cuối cùng hắn dỗ hết lời, đáp ứng Kiều Trì, Kiều Trì mới vui vẻ ra mặt.
Hắn cảm giác mình giống như trúng kế, nhưng là hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn biết, Kiều Trì không muốn rời khỏi hắn.
Ai, bạn gái quá dính người cũng là một loại phiền não.
May mà Kiều Trì không có thuật đọc tâm, nếu cô biết những suy nghĩ trong đầu Tống Nhất Tự, nói không chừng có thể thổ huyết mà chết.
Hôm qua cô lúc nào nũng nịu rồi lại bán manh?!
Rõ ràng là cô hết lời dỗ dành để lão đại đồng ý!
"Đinh —— "
Kiều Trì dùng tay trái lấy điện thoại trên bàn, là La Tuyết gọi đến, Kiều Trì khẽ cắn đũa, hướng Tống Nhất Tự làm một cái động tác im lặng, sau đó nhận điện thoại.
La Tuyết gọi đến đưa công việc.
Ôn Quả tham gia một chương trình truyền hình mạng có chủ đề kinh dị với tư cách là khách mời cố định, nhưng ở kỳ đầu tiên một nữ minh tinh xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không thể tham gia đúng ngày, nên mới dư ra một suất.
"Kiều Trì, cô phải cảm ơn Ôn Quả, không có cô ấy trước mặt đạo diễn cố gắng vì cô nói chuyện, suất này còn không đến lượt cô đâu." La Tuyết bên đầu kia điện thoại lại nói: "Toàn bộ quay hai kỳ, nếu cô không có vấn đề gì, thì hôm nay đến công ty tìm tôi ký hợp đồng."
Kiều Trì đối cái này khá có hứng thú, hơn nửa chỉ còn một đoạn thời gian ngắn sẽ tham gia chương trình, vừa hay đi để lộ mặt, cho đại chúng một chút ấn tượng.
Kiều Trì lập tức đáp ứng, La Tuyết cũng không nói gì khác liền tắt máy.
Kiều Trì buông điện thoại xuống, lúc này cô mới chú ý tới, Tống Nhất Tự chằm chằm nhìn mình.
Cô phát hiện, Tống Nhất Tự rất thích nhìn chằm chằm cô, bất kể lúc nào.
Nếu không phải cô sớm đã có thói quen bị người khác chú ý, nên không bị cái nhìn của lão đại làm cho phát khóc.
"Người đại diện?" Tống Nhất Tự hỏi.
Kiều Trì nhẹ gật đầu.
"Chừng nào em hủy hợp đồng?" Tống Nhất Tự nói, tối qua nghe Kiều Trì nói, hắn còn tưởng là hôm nay.
Kiều Trì cầm một miếng bánh mì nướng, sờ vào phần mứt ô mai trên bánh, hàm hồ nói: "Chuẩn bị xong sẽ hủy hợp đồng."
Kiều Trì cũng muốn nhanh một chút, cô từ đêm đầu tiên xuyên qua đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này, mấy ngày nay ở nhà cô cũng đem tất cả hợp đồng nguyên chủ cùng La Tuyết ký kết lật ra xem, số trang hợp đồng rất nhiều, chữ lại nhỏ, Kiều Trì xem đến đau đầu, đừng nói đến việc tìm sơ hở bên trong.
Cô dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Tống Nhất Tự đối diện, chợt hướng về hắn lộ ra hàm răng trắng.
Có sẵn lão đại trước mắt cô đây, tại sao cô không nghĩ tới chứ!
Tống Nhất Tự luôn cảm thấy phía sau nụ cười có chút giả tạo, lại thấy con mắt Kiều Trì lóe sáng, cô nói: "Anh có muốn xem hợp đồng không?"
**
Lúc Kiều Trì đón xe đến công ty, La Tuyết trùng hợp cũng đi họp.
Kiều Trì ngồi trên ghế sa lon ở văn phòng của La Tuyết, dựa lưng vào ghế sô pha cầm điện thoại di động nhắn tin cho Tống Nhất Tự.
Trước đó Tống Nhất Tự nói rằng hắn có thể nhìn thử hợp đồng hay không, Kiều Trì cực kỳ vui sướng đem hợp đồng trong phòng lấy ra, đưa cho Tống Nhất Tự nhìn, còn cô thì ra ngoài gặp La Tuyết.
Gửi liền mấy cái icon mặt cười, bên kia mới có động tĩnh.
【 Tống Nhất Tự: Bảo bối, anh cảm thấy xong những việc này anh cần phần thưởng của em. 】
Kiều Trì trừng mắt nhìn, lão đại thật đúng là không làm ăn lỗ vốn. Trong lòng Kiều Trì đang tính toán số tiền của nguyên thân còn bao nhiêu, không biết còn có thể nuôi sống cô với lão đại được hay không.
【Trì Trì: Được, anh muốn thưởng cái gì?】
Lúc này bên kia rất nhanh đã nhắn lại.
【 Tống Nhất Tự: Hôn một cái! 】
Dấu chấm than tỏ rõ mong muốn của Tống Nhất Tự.
Hắn vừa mới xuống lầu vứt rác, vừa vặn nhìn thấy đứa nhóc ở nhà đối diện, là một nam sinh cấp hai, và một cô gái mặc đồng phục đứng dưới gốc cây gần chung cư, hai người ôm hôn rồi nhìn nhau cười.
Hắn không phải cố ý muốn nhìn lén, mà thật sự không cẩn thận nhìn thấy, đồng thời còn tri kỷ nói xin lỗi, khiến cô gái chạy như gặp ma. Mà đứa nhóc nhà đối diện lại hung hăng nhìn hắn chằm chằm, Tống Nhất Tự lại nghĩ mình thật vô tội.
Những người trừng hắn đều đã bị đuổi ra khỏi thành phố C.
Lúc ấy trong đầu Tống Nhất Tự bật ra câu nói này, cho nên chờ hắn lên lầu, hắn cực kỳ có lễ phép gõ cửa nhà đối diện.
Hắn lắc lắc đầu, vứt suy nghĩ qua một bên, chờ câu trả lời của Kiều Trì.
Hắn nghĩ kỹ, mấy cái hôn trước khi hắn mất trí nhớ đều không tính, cho nên hắn vẫn là một người đàn ông thẹn thùng lần đầu có nụ hôn đầu.
Kết quả chờ Tống Nhất Tự đi vệ sinh xong, lại đem hợp đồng trên dưới trong ngoài đều xem qua một lần, đủ kiểu đến nhàm chán, lại cầm bút chì thay Kiều Trì khoanh vùng những chỗ không hợp lý.
Làm xong tất cả, cũng mới có nửa tiếng trôi qua, Tống Nhất Tự thấy Kiều Trì chưa trả lời tin, chính mình cũng quên tin nhắn trên Wechat. Sau khi hắn đánh dấu xong, để bút chì sang một bên, một giây sau trong miệng lại tự động thốt ra tên của một người.
"Tiểu Duy."
Gọi xong chính hắn cũng ngây ngẩn cả người, ngồi ở trên ghế sa lon, có chút luống cuống.
Tiểu Duy là ai?
Vì sao hắn lại gọi thuận miệng như thế, cứ như là đã gọi vô số lần cái tên này.
Tống Nhất Tự cảm thấy đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn nâng tay lên ôm đầu, một chút đoạn ngắn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, nhưng lúc Tống Nhất Tự cố gắng nhìn rõ, những đoạn ngắn kia lại biến mất, dù Tống Nhất Tự cố đến cỡ nào, hắn cũng không nhớ ra được.
Mà bên kia, Kiều Trì còn chưa kịp nhìn Wechat, La Tuyết liền giẫm giày cao gót đi vào văn phòng.
Kiều Trì cất điện thoại di động, đi theo cô ta đến bàn làm việc, La Tuyết cũng không nói nhảm, cô ta từ trong ngăn kéo lấy ra hai phần hợp đồng, cao ngạo nói: "Xem đi, không có vấn đề gì thì ký vào."
Hợp đồng có ba phần, một cho cô, một cho La Tuyết, còn một cho tổ tiết mục.
Kiều Trì ngồi xuống, lật hợp đồng ra xem.
Đột nhiên La Tuyết cảm thấy hôm nay Kiều Trì ăn mặc rất xinh đẹp. Chính cô ta đã lâu cũng không chú ý tới Kiều Trì.
Lúc trước sự tồn tại của Kiều Trì rất thấp, nhưng hôm nay, môi đỏ kiều diễm cùng chiếc váy màu đỏ dài đến đầu gối làm da cô trắng hơn. Một người phụ nữ như La Tuyết còn có chút ghen ghét.
Hợp đồng với chương trình giải trí này cũng chỉ có vài trang, rất nhanh Kiều Trì đã xem hết.
"Tôi ký xong rồi." Kiều Trì rất nhanh liền ký xong hai cái hợp đồng, La Tuyết ngồi trên ghế, hơi vểnh mặt lên, tay vuốt một con bút bi, chậm rãi nói: "Cô giành được vai nào cho Ôn Quả?"
Kiều Trì đang chuẩn bị rời đi, thản nhiên nói: "Cụ thể còn phải chờ chính cô ta đi thử sức mới biết được."
"Cô không phải nói giành được rồi sao?" La Tuyết lên giọng, trên mặt đều là bất mãn: "Ôn Quả tận tâm tận lực giúp cô giành vị trí chương trình giải trí, vậy mà nhờ cô có một việc cô cũng làm không xong."
"Người ta lừa tôi, tôi có thể làm gì ngoài việc rời đi? Tôi cũng chỉ là một diễn viên mà thôi." Kiều Trì nhìn thẳng mắt La Tuyết, trên mặt thản nhiên. La Tuyết nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lại, Kiều Trì cũng không để cô ta có cơ hội nói chuyện, nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt."
La Tuyết há hốc mồm, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Ôn Quả.
Kiều Trì đi ra cửa chính, ngồi lên xe taxi mới nhớ lúc nãy mình chưa xem tin nhắn.
Đem văn kiện để ở một bên ghế ngồi, Kiều Trì từ trong bọc lấy ra điện thoại di động.
Mở cuộc trò chuyện Wechat với Tống Nhất Tự ra, tin nhắn mới nhất đã được gửi cách đây bốn mươi phút.
Kiều Trì nhìn chữ hôn với dấu chấm than kia đột nhiên rơi vào trầm tư.