Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 2:
“Anh là ai?”
Tạ Thời Tân nghe người trên giường hỏi vậy, khẽ cười một tiếng, cũng hỏi lại cậu: “Cậu là ai?”
Anh vừa mới gọi điện cho Trần Vũ Diệp, Trần Vũ Diệp căn bản không có sắp xếp người cho anh.
Giọng điệu Tạ Thời Tân có hơi áp bức: “Hôm qua ai kêu cậu đến đây?”
Đường Trụ bị hỏi như vậy, dần dần từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy.
Người này hẳn là Alpha hôm qua cậu tìm đến, hôm qua dùng pheromone của anh ta.
Chắc là anh ta đưa cậu về, Đường Trụ có hơi đau đầu xoa xoa giữa mày, vốn dĩ cậu không muốn liên lụy bất cứ ai vào chuyện này, Trần tiên sinh cũng vậy, người đàn ông này cũng thế, nhưng mà… Thôi bỏ đi, việc đã đến nước này, đuổi người trước cái đã.
“Tôi phải đi làm rồi, anh có thể ra ngoài trước hay không? Tôi muốn thay quần áo.”
Tạ Thời Tân nghe được dừng một chút, giọng điệu người trên giường nhẹ nhàng, cơ bản không xem chuyện xảy ra tối hôm qua có liên quan gì đến mình.
Tạ Thời Tân nhíu mày, còn muốn nói gì đó, lại thấy cậu kéo kéo vạt áo, vậy mà lại muốn cởϊ qυầи áo thật.
Tay đang cầm di động của Tạ Thời Tân nắm chặt lại, một lát sau, vẫn là kéo cửa phòng, đi ra ngoài.
Tạ Thời Tân ở ngoài phòng đợi một lát, di động không ngừng có tin nhắn gửi đến, nói Tôn Tuyết Dung tìm phóng viên đến rồi, cửa lớn cửa hông khu nhà của anh đều bị phóng viên vây chặt.
Ngày đó Tôn Tuyết Dung mang thai gả vào Tạ gia, Tạ Thời Tân liền biết, người đàn bà này không đơn giản.
Đây là chuyện một người mẹ kế nên làm sao?
Tin nhắn trên di động còn nói, khách sạn thành phố A đã bị Ngô gia kiểm soát, hình ảnh camera rạng sáng anh rời khỏi khách sạn rất nhanh sẽ bị Ngô gia biết.
Tạ Thời Tân nhắm mắt lại, hơi thở táo bạo của Alpha trên người anh càng lúc càng nồng.
Thời gian trên di động hiển thị 6h23, cửa phòng phía sau Tạ Thời Tân cuối cùng cũng mở ra.
Đường Trụ đã thay xong quần áo, thoạt nhìn cũng đã đánh răng rửa mặt xong, cậu đi ra cười với Tạ Thời Tân một cái: “Chào buổi sáng.”
Tạ Thời Tân không đáp lại cậu.
Đường Trụ đưa một cái túi màu đen qua.
Tạ Thời Tân cúi đầu nhìn: “Đây là cái gì?”
“Không biết Trần tiên sinh đã nói với anh thế nào, nhưng mà hôm qua tôi đã đồng ý cho anh thêm tiền,” Đường Trụ thấy Tạ Thời Tân không nhận lấy, lại đưa qua một chút: “Toàn bộ đều ở đây, gồm cả tiền vé máy bay cho anh, tôi sắp trễ rồi, đi trước nhé, lát nữa anh rời khỏi nhà nhớ giúp tôi đóng cửa, cảm ơn.”
Đầu Tạ Thời Tân toàn là chấm hỏi, anh vẫn không nhận túi, mà nắm lấy cổ tay Đường Trụ.
Đường Trụ vô cùng bình tĩnh, cậu ngẩng đầu đối diện với Tạ Thời Tân, ánh mắt có hơi không kiên nhẫn: “Anh đừng có quấn lấy tôi được không?”
Con ngươi Tạ Thời Tân chấn động: “Tôi quấn lấy cậu?”
Đường Trụ thở dài: “Anh khống chế pheromone một chút đi, mới sáng sớm.”
Tạ Thời Tân dừng một lát, nhíu mày.
Đường Trụ tránh né, hất tay Tạ Thời Tân ra, cậu không biết người này là chê ít tiền, hay là muốn ăn vạ cậu, cậu không quản được nhiều như vậy, trực tiếp để tiền lên bàn trà, đi ra khỏi cửa.
Có lẽ là được Đường Trụ khuyên bảo, mùi Nam Mộc Tơ Vàng trong không khí nhạt đi nhiều, nội tâm Đường Trụ cũng bớt xao động.
Nhưng mà khi Đường Trụ vừa ra đến cửa, người đó cũng đi đến gần.
Đường Trụ cố hết sức kiên nhẫn: “Còn có vấn đề gì không?”
Tạ Thời Tân nhìn Đường Trụ: “Không phải cậu muốn chạy trốn đó chứ?”
“Trốn gì mà trốn, đây là nhà tôi, muốn chạy trốn cũng phải là anh trốn mới đúng?” Đường Trụ bĩu môi: “Anh mau trốn đi.”
Tạ Thời Tân không tin cũng khinh thường, anh bắt được sơ hở của Đường Trụ: “Bây giờ mới mấy giờ, công ty nhà ai đi làm sớm như vậy?”
Đường Trụ bất đắc dĩ: “Thành Duệ muốn mạng chó người ta, hai năm nay tôi 7h rưỡi đã đi làm rồi.” Đường Trụ nhìn Tạ Thời Tân, nghiêng đầu: “Tôi có thể đi được chưa? Sắp trễ tàu điện ngầm rồi.”
Không đợi Tạ Thời Tân nói thêm gì nữa, Đường Trụ giậm chân, đóng cửa lại, nhốt Tạ Thời Tân vào trong nhà.
Không phải mỗi một bộ phận của Thành Duệ đều quẹt thẻ lúc 7h rưỡi, công ty này tuyên bố với bên ngoài 9 giờ vào làm 5h tan làm, một tuần nghỉ hai ngày cuối tuần, nhưng thực tế thì mỗi bộ phận có nội quy khác nhau.
Bộ phận khác Đường Trụ không biết, bộ phận nghiên cứu của cậu có một vài nhân viên cần phải đến sớm.
Đúng vậy, một vài nhân viên.
Chức vị càng cao, đi làm càng đúng giờ, thậm chí là có thể đến trễ.
7h20, Đường Trụ đến dưới lầu công ty, công ty vào sáng sớm, mỗi một mét vuông đều phủ đầy không khí lười biếng.
Đường Trụ cũng không ngoại lệ, vào thang máy, chuyện thứ nhất là ngửa đầu ngáp.
Sớm như vậy, người không quá nhiều, thang máy có thể chở tối đa 20 người, giờ phút này chỉ có ba người.
“Cậu đến tầng nào?” Đồng nghiệp đứng ở bên cạnh nút bấm hỏi Đường Trụ.
Đường Trụ cười cười với cô: “16, cảm ơn.”
Đồng nghiệp hơi rụt về phía người bạn của mình, nhấn nút lầu 16: “Không có gì, chúng tôi cũng lên tầng 16.”
Đường Trụ không có tâm trạng nói chuyện phiếm, đơn giản ừ một tiếng.
Hai cô gái kia có hơi kích động mà nắm tay nhau, cô nàng giúp Đường Trụ ấn nút thang máy kia dùng khẩu hình miệng nói với người bên cạnh: “Đẹp trai quá à.”
Cô nàng bên kia chớp mắt với cô một chút.
Cô nói ra tiếng: “Con trai công ty các người đều đẹp trai vậy à? Đặc biệt là Tạ tổng, đẹp trai nhất luôn.”
Người kia: “Cậu đến đây làm việc hay đến kén vợ gả chồng?”, Cô nói xong lại cười cười: “Hôm nay cậu mới đến, vài ngày nữa cậu sẽ biết, Tạ tổng là tình nhân lý tưởng của Omega toàn công ty, bao nhiêu người vì Tạ tổng mới đến đây làm đó, bọn họ còn muốn ở trong công ty đụng được anh ấy, ngẫu nhiên mà sà vào lòng anh.”
Cô gái phì cười: “Thật hay giả? Có người sà vào chưa?”
Người kia: “Dĩ nhiên không có, một cọng lông của Tạ tổng cũng chưa thấy được, người ta có thang máy chuyên dụng, đi thẳng lên lầu 28, nơi đó không phải cậu muốn lên là có thể lên.”
Một cô gái nói đến đây, a một tiếng: “Đúng rồi, công ty có một vài quy định bất thành văn, tớ muốn nói cho cậu rõ một chút.”
Cô gái: “Cái gì?”
Người kia: “Đầu tiên, tầng 28 tuyệt đối đừng lên đó, dù cậu có mơ ước Tạ tổng đến đâu đi nữa, cũng đừng đi.”
Cô gái gật đầu: “Ok.”
Người kia: “Còn nữa, bất kì chỗ nào trong công ty, tuyệt đối không được có hành vi ái muội với người khác, ra khỏi công ty thì muốn tùy tiện sao cũng được.”
Cô gái: “A? Tại sao?”
Người kia: “Việc này cũng nghe phong thanh truyền xuống thôi, nghe đồn vì Tạ tổng đụng tới một cặp tình nhân hôn môi dưới tàng cây, anh ấy nhìn không lọt mắt, anh ấy đã chỉnh đốn lại phòng ban bộ phận đó một trận.”
Cô gái: “Hả? Nghiêm trọng vậy à?”
Người kia gật đầu: “Thật sự chỉnh đốn rất nhiều thứ, cậu biết đó, làm việc mà, luôn có nhiều thời điểm sơ suất, cho nên thời gian đó nhân tâm trong công ty hoảng sợ, sợ Tạ tổng xử đến mình.” Cô tiếp tục nói: “Ý của Tạ tổng là, ở công ty bớt thời gian rảnh làm mấy chuyện đó, như vậy làm việc nhất định sẽ tốt hơn.”
Cô gái: “Âm dương quái khí, thật đáng sợ.”
Người kia: “Cho nên ở công ty tuyệt đối đừng có những hành vi thân mật, Tạ tổng không muốn nhìn thấy mấy thứ đó,” Cô lại nói, “Bởi vậy, phàm là tiệc tối trong công ty, tiết mục show ân ái hay có tiếp xúc tay chân đều sẽ chờ anh ấy rời đi rồi mới chơi.”
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái, cô nàng giúp Đường Trụ ấn nút thang máy nhỏ giọng nói: “Tạ tổng, anh ấy trai thẳng quá mức nhỉ.”
Người kia thở dài một tiếng: “Quyền cao chức trọng, làm việc chắc chắn phải dứt khoát một chút, lấy đại cục làm trọng.” Cô nói xong lại cười cười một chút, nhỏ giọng nói: “Nghe nói anh ấy cũng không biết thương hoa tiếc ngọc đâu, cũng rất ít niệm tình xưa, đúng là đúng, sai là sai, cần làm gì thì làm, chưa từng nương tay qua.”
Cô lại nói: “Hơn nữa nghe nói, Tạ tổng rất khinh thường yêu đương, nói yêu đương là một hoạt động xã giao hông cần thiết.”
“Xã giao? Ha ha, trai thẳng dễ sợ”, cô gái che miệng cười: “Nhưng mà, như vậy mới càng có sức hấp dẫn, loại người này đại khái ấy à, là nam thần chỉ có thể xa xa đứng nhìn nhỉ?”
Cô gái kia gật đầu đồng ý.
Cô gái cười: “Ảo tưởng suy cho cùng ai mà chả có, chẳng lẽ Tạ tổng chỉ muốn lập nghiệp không muốn thành gia sao?”
Người kia cười cười: “Không, ảo tưởng sắp không có luôn rồi, anh ấy xác thật sắp thành gia.”
Cô gái: “Có ý gì?”
Người kia: “Tạ tổng sắp đính hôn, mấy ngày trước truyền ra tin tức, với tiểu công tử Ngô Ninh của Ngô gia, chắc tầm nửa tháng nữa, cậu không xem tin tức à? Mấy ngày nay công ty truyền muốn điên rồi, hiện trường thất tình hàng loạt.”
Cô gái: “Không thấy thật mà.”
Người kia: “Môn đăng hộ đối, hào môn thế gia, bọn họ còn học cùng một trường đại học, đàn anh đàn em đó, nói không chừng còn có chuyện xưa, mọi người còn nói, Tạ tổng đối xử với Ngô Ninh luôn có ngoại lệ.”
Cô gái cười: “Vậy cũng được, như thế cũng tốt, tốt hơn so với mấy Omega không có bối cảnh.”
Người kia cũng gật đầu đồng ý.
Tới đây, thang máy vừa lúc đến lầu 16, hai người đó ra trước, Đường Trụ cũng đuổi theo kịp.
Hai người còn đang nói chuyện.
Cô gái: “À phải rồi, pheromone của Tạ tổng là mùi gì mấy người biết không?”
Người kia lắc đầu: “Không ai ngửi qua, năng lực khống chế của Tạ tổng vô cùng tốt.”
Cô gái cười cười: “Tớ có hơi tò mò, chắc chắn rất thơm nhỉ?”
Người kia: “Ai mà không hiếu kì chứ.”
Hai người đi càng lúc càng xa, vừa qua một chỗ rẽ, trong đầu Đường Trụ vậy mà không có chút ấn tượng nào, công ty này là của ai.
Nhưng mà Ngô Ninh trong miệng cái cô thì Đường Trụ biết, không phải vì thân thế hào môn gì, mà là vì cậu với cậu ta học chung trường, còn cùng khóa cùng ngành nhưng không chung lớp.
Lúc đại học, bạn học cùng khóa rảnh rỗi, tổ chức tuyển chọn hotboy khoa, cậu với Ngô Ninh cùng vào chung kết, cuối cùng Ngô Ninh hơn cậu một phiếu bầu mà thắng cuộc.
Đường Trụ với việc này cũng không thèm để ý, làm hotboy khoa thì cũng chả có gì hay ho, nhưng mà sau đó cậu nghe nói, bởi vì Ngô Ninh lên làm hotboy khoa, mời tất cả bạn bè cùng khoa ăn cơm, chỉ duy nhất không mời cậu.
Việc này khiến cậu nghĩ cậu Ngô Ninh này đầu óc có vấn đề.
7h26 phút, Đường Trụ quẹt thẻ đi làm.
Mới tiến vào văn phòng, vào chỗ ngồi của mình, Đường Trụ nhìn thấy trên bàn mình chất đống tài liệu, trên tài liệu đều ghi mấy cái tên khác nhau.
Đây là công việc hằng ngày của Đường Trụ, việc làm đầu tiên vào công ty không phải làm việc của mình mà là làm giúp việc cho đồng nghiệp.
Đường Trụ đột nhiên không rõ, tại sao mình trước đây, lại tích cực làm việc cho người khác quá vậy?
Chức vị cao hơn cậu, chức vị tương đương cậu, thậm chí là thấp hơn cậu, việc lặt vặt của họ đều bắt cậu làm.
Sau đó chỉ cần một bữa cơm, hay một ly trà sữa là có thể đuổi cậu đi.
Đường Trụ đứng nhìn một lượt văn phòng, nhìn mọi người tám nhảm, ăn vặt, cậu gõ gõ bàn mình, nói: “Lấy về hết đi, mấy người tự làm đi, tôi bận lắm.”
Văn phòng im lặng tức khắc, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người cậu.
Ngay sau đó.
“Tiểu Đường, việc của tôi nhanh lắm, không mất bao nhiêu thời gian đâu.”
“Việc của tôi cũng nhanh lắm, đánh vài chữ thôi mà.”
“Tôi cũng…”
Người nói tiếp bị Đường Trụ ngăn lại, mặt cậu không cảm xúc nhìn mọi người: “Nghe không hiểu sao? Tôi nói, tôi rất bận.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó mặt mày xám xịt mà buông việc trên tay xuống, lấy đồ của mình về.
Một tay Đường Trụ chống lên bàn, một tay chống ngang eo: “Từ nay về sau, việc của mình thì tự mình làm.”
Một đám người cúi đầu: “Vâng.”
Đường Trụ bĩu môi, mới kéo ghế dựa ra ngồi xuống, ngoài cửa một người đột nhiên tiến vào, hắn ném USB một cái bộp lên bàn Đường Trụ:
“Tiểu Đường, giúp tôi tính một bộ số liệu đi.”
Giọng nói đó vang lên, nhân viên toàn văn phòng nhìn chằm chằm vào hắn.
Người mới đến nghi hoặc: “Làm sao vậy? Sao cứ nhìn tôi như thế?”
“Sao anh không tự mình làm?” Đường Trụ ngồi trên ghế hỏi.
Người mới đến dừng một chút, cười nói: “Cậu bớt thời gian giúp tôi tính một chút, nhanh lắm.”
Đường Trụ: “Đây là công việc của tôi sao?”
Người nọ lắc đầu: “Không phải.”
Đường Trụ: “Có thêm tiền lương cho tôi sao?”
Người nọ: “Không có.”
Đường Trụ: “Anh là người ở tổ này sao?”
Người nọ: “Không phải.”
Đường Trụ cầm USB lên: “Vậy đâu có liên quan gì đến tôi?”
Người nọ xấu hổ cười một chút, lại lúng túng nhìn mọi người, lấy USB từ trong tay Đường Trụ về.
Sau khi mọi người tan đi, đồng nghiệp Trình Minh ngồi kế bên Đường Trụ trượt ghế qua sát bên người cậu, dựng ngón cái khen ngợi.
Đường Trụ cười cười với Trình Minh.
Trước đây lúc Đường Trụ làm người tốt đến quá đáng, Trình Minh còn lén bất bình giúp cậu, còn khuyên cậu đừng nên như vậy. Nhưng lúc đó đầu Đường Trụ úng nước cả rồi, không nghe vào, giờ ngẫm lại mới thấy mình ngu gì đâu.
“Ể? Tay cậu sao vậy? Trên đùi cũng có?”
Đường Trụ cúi đầu nhìn tay áo, thấy trên đó dính máu, cậu kéo ra xem, thì ra cánh tay bị thương.
Băng bó sơ sài, tay chân cũng vậy. Một tờ khăn giấy gấp lại bốn lần, sau đó dùng băng keo trong suốt cố định lại.
Đường Trụ: “…”
“Đây là cái gì? Ai băng cho cậu vậy?” Trình Minh cũng vô cùng ghét bỏ.
Còn có thể là ai, hẳn là Alpha không thể hiểu được trong nhà kia.
Đại khái là do sáng nay thay quần áo quá vội vàng, Đường Trụ cũng không chú ý đến, cậu gỡ khăn giấy đã dính đầy máu xuống: “Tôi đến phòng y tế một lát.”
Đã không có mấy việc lặt vặt vướng víu, mấy năm nay, lần đầu tiên Đường Trụ đúng giờ tan tầm.
Tâm trạng của cậu rất tốt, cho nên lúc về nhà ghé qua siêu thị dưới lầu mua một đống đồ ăn, chuẩn bị nấu một bữa xa hoa, khao bản thân.
Nhưng không ngờ rằng, mở cửa vào nhà, Alpha buổi sáng kia còn chưa đi, mà túi tiền Đường Trụ đưa vẫn nằm trên bàn.
Đường Trụ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Sao anh còn ở đây?” Đường Trụ đi vào, hỏi người trên sô pha.
Người đàn ông này giống như đã xem đây như nhà của mình, ngồi một cách thản nhiên thoải mái.
“Thương lượng một chuyện.”
Đường Trụ: “Chuyện gì?”
Tạ Thời Tân nhìn Đường Trụ, hơi hơi mỉm cười.
Tôn Tuyết Dung bắt tay với Ngô gia, vì ép anh kết hôn mà dùng những thủ đoạn hạ lưu, nếu mấy ngày sau Tạ Thời Tân xuất hiện trước mặt truyền thông, thì hôn sự của anh với Ngô Ninh coi như đã định rồi.
Buồn cười, coi Tạ Thời Tân anh là người gì?
Nhưng hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra đối sách toàn vẹn, anh phải tìm một nơi mà Tôn Tuyết Dung làm cách nào cũng không tra ra được, phải suy nghĩ kỹ càng một chút.
“Mượn dùng mấy đêm.” Tạ Thời Tân nói.
Đường Trụ nghe xong hơi nhướng mày.
Thái độ của Tạ Thời Tân lúc này đây giống như không phải xin ở nhờ, mà như là Đường Trụ cầu xin anh ở lại vậy, ngang như cua.
Một bàn tay Tạ Thời Tân để tự nhiên, một bàn tay để trên đầu gối, tư thế đàm phán.
Anh đã chuẩn bị xong các lý do thoái thác, người tên Đường Trụ này, không thể không đồng ý.
Đường Trụ tự ý xông vào phòng riêng của anh trước, rồi sau đó lại xâm phạm Tạ Thời Tân, cho dù cuối cùng là Tạ Thời Tân chịu không nổi mà đánh dấu cậu, là Tạ Thời Tân phạm vào tối kỵ, nhưng việc này ai sai ai đúng, luật sư của Tạ Thời Tân có thể xử lý.
Tạ Thời Tân sẽ không muốn đánh một gậy thất bại.
Luật sư của Tạ Thời Tân cũng vậy.
Dùng việc này để uy hiếp, Đường Trụ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Tạ Thời Tân nhất định phải làm được.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, giây tiếp theo, Đường Trụ nói: “Được thôi.”
Tạ Thời Tân sửng sốt một chút, nhất thời quên mất chuyện này là anh nhắc trước, cũng bắt đầu nghi ngờ mục đích của Đường Trụ: “Tại sao lại thoải mái như vậy?”
Đường Trụ nhìn Tạ Thời Tân: “Thật sự cần phải nói sao?”
Tạ Thời Tân a trong lòng một tiếng, quả nhiên có âm mưu.
Tạ Thời Tân: “Nói.”
Đường Trụ: “Tôi thèm pheromone của anh.”