Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 4:
Đoạn hài hước trong TV rất nhanh qua đi, Đường Trụ vì bị Tạ Thời Tân rống cho một câu, huyệt thái dương nảy lên vài cái, đầu càng đau.
“Phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ?” Tạ Thời Tân phát ra một tiếng cười mà Đường Trụ không hiểu: “Cậu đang đùa gì vậy?”
Đường Trụ liếm liếm môi, cậu không nhìn Tạ Thời Tân, thong thả nói: “Không có gì, tôi sẽ không khinh thường anh, tôi không ngại chuyện này, mỗi một công việc đều có ý nghĩa của nó…”
Giọng Đường Trụ càng lúc càng nhỏ, rõ ràng cậu đang cảm nhận được hơi thở táo bạo của Alpha kế bên, giống như nếu cậu còn nói thêm câu nào nữa, sẽ lập tức chết trên tay Tạ Thời Tân.
Rất nhanh, cậu lại nghe được Tạ Thời Tân rống lên một tiếng.
“Tôi không phải là nhân viên phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ gì cả!” Giọng Tạ Thời Tân siêu lớn.
Hình như Tạ Thời Tân còn muốn nói gì đó, nhưng di động của anh vang lên.
Đường Trụ rụt qua bên kia, tay ôm gối cũng chặt hơn, cậu nhỏ giọng nói: “Ò.”
Đường Trụ hiểu được, rất nhiều người làm công việc này, không muốn thừa nhận, loại công việc này rất dễ bị người khinh thường.
Chắc là Tạ Thời Tân có chuyện khó nói nào đó, hoặc là chỉ làm thêm, suy cho cùng một Alpha chất lượng cao như anh, làm một nhân viên phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ có hơi lãng phí.
Mấy người xem anh ấy mỗi ngày đều tiếp điện thoại, mỗi ngày đều bận rộn như vậy, bây giờ còn nói với người ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, chờ tôi thêm nửa tiếng nữa.”
Tạ Thời Tân tắt điện thoại, dùng ánh mắt hung ác quét về phía Đường Trụ.
Đường Trụ khụ khụ trong lòng, nhỏ giọng nói: “Trước khi tôi rất thích một người.”
Tạ Thời Tân dừng một chút: “Đâu có liên quan gì đến tôi?”
Đường Trụ quay đầu nhìn Tạ Thời Tân một cái, vỗ vỗ sô pha: “Anh ngồi xuống trước đã, anh nghe tôi nói.”
Tạ Thời Tân có một đôi mắt rất xinh đẹp, lúc mặt anh không có biểu cảm, thoạt nhìn sẽ ôn hòa hơn một chút. Nhưng một khi anh hung dữ lên rồi, đôi mắt này sẽ vô cùng phối hợp với Tạ Thời Tân, sắc bén trừng đối phương, làm người ta không rét mà run.
Đường Trụ nghĩ, nếu lúc nãy cậu nói gì đó không tốt, chắc ngày mai không còn thấy ánh mặt trời, không, thậm chí là ánh trăng đêm nay cũng không thấy được.
“Đầu tiên, tôi thực sự cảm ơn anh, anh đã giúp tôi một ân tình lớn.” Đường Trụ cười cười với Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân nhíu nhíu mày, vẻ mặt “nói cái gì vậy trời?”
Thân thể Đường Trụ hiện tại rất không thoải mái, nhưng để làm vị Alpha này bớt giận, cậu vẫn tiếp tục nói: “Tôi thích người đó rất lâu, lúc trước vì anh ấy mà một hai phải ở lại thành phố A làm việc, còn cãi nhau một trận với cha mình, bây giờ quan hệ với người nhà cũng không tốt lắm.” Dần dần Đường Trụ nói nhiều lên: “Hơn nữa mấy ngày nay, tôi cũng phát hiện ra, hình như tôi vì anh ấy mà làm rất nhiều chuyện vô bổ.”
Tạ Thời Tân vẫn nhăn mày: “Rồi sau nữa?”
Đường Trụ cười cười với Tạ Thời Tân: “Sau đó cảm ơn anh á, anh đánh dấu tôi, tôi quên anh ấy rồi, tôi thật sự rất cảm ơn anh.”
Tạ Thời Tân cười lạnh một tiếng: “Cậu lừa ai đó?”
Đường Trụ nói: “Chuyện chính là như vậy, bây giờ tôi không còn nhớ gì hết, anh với tôi mà nói thật sự rất quan trọng, anh là người tốt.”
Đường Trụ vô cùng thành khẩn cười với Tạ Thời Tân, cậu cảm thấy nếu mình truyền đạt lòng biết ơn của mình với anh, cũng thể hiện rằng Tạ Thời Tân là một người rất hữu dụng, như vậy Tạ Thời Tân chắc là sẽ không để ý đến thân phận của mình nữa nhỉ?
Đường Trụ cho rằng đến đây là xong rồi, không ngờ rằng, Tạ Thời Tân lại đột nhiên hỏi: “Cậu thích người kia bao nhiêu?”
Đường Trụ nghĩ nghĩ: “Chắc là thích lắm ấy, không nhớ rõ nữa.”
Tạ Thời Tân càng nhăn chặt mày, anh nhìn sườn mặt có hơi khó chịu của Đường Trụ, trong lòng vậy mà lại nổi lên một cảm xúc khác thường.
Nhưng mà anh không thèm để ý đến cảm xúc đó là gì, anh nghiêm túc tự hỏi một lát.
Nửa phút sau, Tạ Thời Tân đứng bên cạnh Đường Trụ, một bàn tay đặt trong túi áo khoác, dáng vẻ đĩnh đạc hỏi Đường Trụ: “Cậu hạ thuốc cho mình?”
Nói xong, Tạ Thời Tân nhìn Đường Trụ từ từ quay đầu qua, vẻ mặt cũng dần dần kinh ngạc: “Sao anh biết được?” Đường Trụ nói xong lại lập tức phủ nhận: “Không có, không có dùng thuốc.”
Tạ Thời Tân a một tiếng.
Đường Trụ, cậu là tổ trưởng của tổ nghiên cứu dược phẩm công ty, dùng pheromone của anh, còn quên hết về người cũ.
Không phải dùng thuốc, thì còn có thể là gì nữa?
Cho nên, căn bản là không phải tự nhiên mà động dục gì, tùy tiện tìm Alpha gần đó đánh dấu, ngay từ đầu Đường Trụ đã có chuẩn bị mà đến.
“Thật thú vị,” Vẻ mặt Tạ Thời Tân lại lần nữa lạnh nhạt, anh đến gần Đường Trụ, ánh mắt lại hung ác nhìn cậu: “Cậu biến tôi thành một công cụ cho cậu?”
Đường Trụ chớp mắt, cậu nhìn Tạ Thời Tân đang gần trong gang tấc, đầu càng đau: “Chúng ta đã thương lượng rồi mà?”
Tạ Thời Tân đến gần Đường Trụ, nắm lấy cổ áo cậu.
Tạ Thời Tân: “Thương lượng?”
Tạ Thời Tân lớn đến nhường này, đây là lần đầu tiên bị lợi dụng, mà còn là lợi dụng về chuyện đó.
Mấy ngày nay anh còn chân tình thật cảm mà cảm thấy Đường Trụ không tệ, không nói hai lời đã cho anh ở lại, còn nấu ăn ngon, chăm sóc anh.
Cho nên, có ý gì đây? Báo đáp sao? Hay là chuộc tội?
Giờ phút này trong lòng Tạ Thời Tân phừng phừng lửa giận, phẫn nộ rất nhiều, cho nên anh lại không khống chế được bản thân mà tỏa ra pheromone.
Mùi Nam Mộc Tơ Vàng nồng đậm nháy mắt vây quanh, cơ thể Đường Trụ lập tức mềm đi, vốn dĩ đầu đang đau, giờ lại càng đau.
Đường Trụ không hiểu sao Tạ Thời Tân lại tức giận, trong lòng cậu không có nhiều lời hay để dỗ dành Tạ Thời Tân, pheromone mạnh mẽ của Alpha công kích cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh đừng như vậy mà,” Đường Trụ cau mày, đôi mắt mở to, khóe mắt rất nhanh đã đỏ lên: “Tôi khó chịu.”
Tạ Thời Tân có hơi dừng lại, anh cúi đầu nhìn Đường Trụ, tay dùng sức nắm lại.
“Reng reng reng.”
Di động của Tạ Thời Tân đột nhiên vang lên, nhưng mà anh không quan tâm đến nó, cứ nhìn chằm chằm Đường Trụ như cũ.
Hai người đối diện 3s, Tạ Thời Tân dùng sức đẩy Đường Trụ ngã lên sô pha, xoay người nhận điện thoại.
“Ừm, xuống ngay đây.”
Giọng điệu của Tạ Thời Tân rất không tốt mà nói với người bên kia, sau đó cũng không quay đầu lại cầm lấy laptop, liếc cũng chẳng liếc Đường Trụ một cái, xoay người rời đi.
“Rầm” một tiếng, cửa lớn bị Tạ Thời Tân đóng lại, Đường Trụ dùng sức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tạ Thời Tân đi rồi, pheromone của anh cũng từ từ tản đi, Đường Trụ ở trên sô pha run rẩy một hồi, dần dần tốt hơn nhiều.
Nhưng đầu thì lại càng đau.
Dưới lầu, Tạ Thời Tân vừa mới lên xe, mở miệng ra lệnh cho người ngồi trên ghế lái phụ: “Bạch Phong, cậu đi tra giúp tôi, đêm tôi ở Hồng Huy kia, ba phòng trên phòng cao nhất là ai đặt.”
Bạch Phong gật đầu: “Vâng, Tạ tổng.”
Tạ Thời Tân: “Mau chóng tra cho tôi.”
Bạch Phong: “Vâng.”
Tạ Thời Tân: “Còn nữa, sắp xếp lại danh sách dược phẩm của bộ nghiên cứu dược phẩm nghiên cứu trong nửa năm qua thành một bảng biểu, đưa hết cho tôi.”
Bạch Phong: “Vâng.”
Hiệu suất làm việc từ trước đến nay của Bạch Phong vẫn luôn rất nhanh, chờ đến khi Tạ Thời Tân làm xong công việc buổi chiều, ra khỏi công ty, Bạch Phong liền đưa toàn bộ tư liệu điều tra xong cho Tạ Thời Tân.
“Tạ tổng, đêm đó 3 phòng trên tầng cao nhất đều có khách, trừ phòng của ngài, một phòng là Đường Trụ đăng ký, một phòng tên đăng ký là Tiền Nham Dương,” rõ Tạ Thời Tân muốn biết thông tin gì, sau đó Bạch Phong nói tiếp: “Tiền Nham Dương này là một nhân viên phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ, thành phố này có một tổ chức cao cấp phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ cho Omega, Tiền Nham Dương là một người được Trần Á tiên sinh liên hệ đến đó, hắn chỉ ở một đêm, hôm sau đã trở về thành phố P.”
“Thành phố P?” Tạ Thời Tân nhìn list dược phẩm trong tay, hỏi.
Bạch Phong: “Đúng vậy.”
Thành phố P và thành phố A, cách nhau cả ngàn dặm.
Đúng vậy, tất cả đều hợp lý, Trần tiên sinh, còn có túi tiền kia, tám chín phần là Đường Trụ đã nhận sai người.
Trách không được ngày hôm sau Đường Trụ đã vội vàng tống cổ anh đi, xem ra anh đoán không sai, hơn nữa khẳng định chắc chắn, thuốc này của Đường Trụ, là trộm nghiên cứu chế tạo.
Tạ Thời Tân cười a một tiếng.
Có bản lĩnh nha Đường Trụ, dùng tài liệu của công ty, xử lý việc riêng của mình.
“Bạch Phong,” giọng Tạ Thời Tân trầm xuống: “Cậu đi tra một chút, tình sử mấy năm nay của Đường Trụ.”
Bạch Phong: “Vâng.”
Tạ Thời Tân không nghĩ tới, Đường Trụ thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược như vậy, tay lại không sạch sẽ.
“Đến công ty.” Tạ Thời Tân mệt mỏi nói với tài xế.
Hôm nay anh không muốn về nhà.
Trở lại công ty, Tạ Thời Tân lại triệu tập một vài người mở họp, lại nghe xong mấy phương án, thời gian rất nhanh trôi qua.
Đợi đến lúc về văn phòng lần nữa, chuyện thứ nhất Tạ Thời Tân làm là cầm lấy di động của mình.
Thấy không có tin nhắn gì quan trọng, Tạ Thời Tân liền ném điện thoại lên bàn, nhắm mắt dựa vào ghế.
Anh vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng không biết tại sao, trong đầu đột nhiên, hiện lên những lời Đường Trụ đã nói với anh.
“Đồ ăn hợp miệng không?”
“Không biết anh thích uống gì, nên gọi cho anh ly cà phê.”
“Tắm xong phải sấy tóc, nếu không dễ bị cảm, trong nhà đang mở điều hòa đó.”
“Phòng tắm hình như hơi trơn, anh cẩn thận một chút.”
“Pheromone của anh thơm quá à.”
“Tạ Thời Tân, anh thật đẹp trai nha.”
…
Buồn cười thật, cho nên tất cả những việc Đường Trụ làm, chỉ là vì để cảm ơn anh sao?
Tạ Thời Tân nhíu mày nghĩ nghĩ.
Thật sự như vậy sao?
Nếu chỉ là báo đáp, có phải Đường Trụ đã làm quá nhiều rồi không?
Tạ Thời Tân lần nữa lấy điện thoại ra.
Đã qua bữa tối nửa tiếng rồi mà trên điện thoại không có lấy nửa tin nhắn từ Đường Trụ.
Tạ Thời Tân không tự chủ nghiến răng hàm sau, đột nhiên anh nghĩ đến gì đó, click mở danh sách số điện thoại, kéo đến một số và gọi đi.
Bên đầu kia là em họ của anh, Vương Tử Nhạc, một cao thủ tình trường, một Alpha cặn bã một năm thay đến mấy người bạn trai.
Điện thoại được tiếp, tiếng ồn ào bên kia lập tức truyền qua: “Anh! Sao lại gọi điện thoại cho em vậy?”
Tạ Thời Tân: “Cậu tìm chỗ nào yên tĩnh đi.”
Vương Tử Nhạc: “Ok, đợi em xíu.”
Nửa phút sau, Vương Tử Nhạc: “Anh, có chuyện gì vậy?”
Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ: “Cậu đã từng đánh dấu người khác chưa?”
Vương Tử Nhạc: “Anh nói đánh dấu lớn hay đánh dấu nhỏ?”
Tạ Thời Tân: “Cái gì mà đánh dấu lớn đánh dấu nhỏ?”
Vương Tử Nhạc cười: “Hiện tại toàn nói như vậy á, đánh dấu tạm thời là đánh dấu nhỏ, đánh dấu thành kết là đánh dấu lớn.”
Tạ Thời Tân khụ một tiếng: “Đánh dấu lớn.”
Vương Tử Nhạc: “Vậy thì không có, em chỉ đánh dấu nhỏ với người ta thôi, không dám đánh dấu lớn đâu, lỡ như Omega ăn vạ muốn em chịu trách nhiệm thì phải làm sao bây giờ?”
Tạ Thời Tân dùng tay chống cằm: “Thật sự sẽ ăn vạ à?”
Vương Tử Nhạc: “Chắc chắn luôn, là đánh dấu lớn mà, anh quên rồi à, lúc chúng ta đi học đã được dạy, tuy rằng đánh dấu thành kết ba lần mới tính là đánh dấu chung thân, nhưng chỉ cần bị đánh dấu một lần thôi, lại không thay đổi, thì Omega kia cơ bản đã là người của anh rồi, anh không chịu trách nhiệm thì không được.”
Tạ Thời Tân trầm tư một lát.
Vương Tử Nhạc: “Sao vậy? Anh có bạn bị đánh dấu à? Hay đánh dấu người khác rồi?”
Vương Tử Nhạc có thể hỏi như vậy, vì thật sự tin tưởng anh họ của mình sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Tạ Thời Tân không trả lời vấn đề này, anh hỏi Vương Tử Nhạc: “Cậu đánh dấu người khác, cậu có bị ảnh hưởng gì không?”
“Em thì có thể bị ảnh hưởng gì chứ, hai bên đều sướng thôi mà,” Vương Tử Nhạc nói: “Nhưng mà nếu đánh dấu một Omega quá ngon, em sẽ nhớ thương một thời gian.”
Tạ Thời Tân nhàn nhạt ừ một tiếng.
Vương Tử Nhạc: “Sao vậy anh?”
Tạ Thời Tân nói: “Anh có một người bạn, hắn đánh dấu một Omega, nhưng Omega kia chỉ là muốn dùng pheromone của hắn, không có ý kia.”
Vương Tử Nhạc như lọt vào sương mù: “A ~ Cho nên? Anh muốn nói cái gì?”
Tạ Thời Tân sờ sờ vào giữa mày: “Omega này sẽ bị ảnh hưởng gì không?”
“Ảnh hưởng không lớn, nhiều nhất là ỷ lại Alpha kia một thời gian, rất nhanh sẽ không sao hết,” Vương Tử Nhạc cười: “Nói cho bạn anh đừng có lo lắng, bây giờ đánh dấu nhỏ đầy đường kìa, không cần sợ.”
Tạ Thời Tân đột nhiên tức giận: “… Là cậu đầy đường thì có, tôi chưa từng nghe đến chuyện này.”
Vương Tử Nhạc: “ A rồi rồi rồi, dạ.”
Tạ Thời Tân lại hỏi: “Nếu là đánh dấu thành kết thì sao?”
Vương Tử Nhạc: “Vậy thì xong rồi, sao bạn anh không cẩn thận gì hết vậy? Đánh dấu thành kết không phải giỡn chơi, đến lúc Omega đó muốn kết hôn, bạn của anh cũng chỉ có thể nghe lời mà cưới.”
Tạ Thời Tân lại nói: “Nhưng mà Omega kia nhìn như, không để ý đến chuyện này lắm.”
Vương Tử Nhạc kinh ngạc: “Bị đánh dấu lớn còn không thèm để ý? Không thể nào nha, em nghĩ là ngoài mặt không để ý thôi, có vài Omega rất nhút nhát, ngại ngùng.”
Tạ Thời Tân ừ một tiếng: “Không có gì nữa, tạm biệt.”
Sau đó anh ngắt cuộc gọi.
Ngắt cuộc gọi xong, anh chơi đùa điện thoại trong tay.
Thật ra anh cũng không biết mình muốn nghe được điều gì từ Vương Tử Nhạc.
Bây giờ anh nhớ đến Đường Trụ, trong lòng chỉ có cách ứng phó, không có chuyện khác.
Tạ Thời Tân liếc mắt nhìn màn hình.
Cho nên buổi tối anh không về, Đường Trụ cũng không thèm gọi điện tới hỏi một chút?
Buổi tối Tạ Thời Tân vốn dĩ không có việc gì, nhưng bởi vì không muốn về nhà, đơn giản làm luôn phần việc cho ngày mai.
Ở văn phòng nghe xong một cái báo cáo, Tạ Thời Tân lại cầm lấy di động.
“Tạ tổng, Dương tổng của Trung Quận hỏi ngài buổi tối có rảnh không, cùng nhau ăn khuya.”
Tạ Thời Tân nâng tay lên một chút: “Hẹn dịp khác đi.”
Bạch Phong: “Vâng.”
Di động Tạ Thời Tân đột nhiên sáng lên, anh nhanh chóng cầm lên xem, trên màn hình là một tin nhắn rác.
Tạ Thời Tân đọc ra tên công ty trên tin nhắn: “Xưởng chế biến bánh mì Trừ Nghiệp.”
Giọng Tạ Thời Tân không vui đến rõ ràng, Bạch Phong bên cạnh nhướng mày, thấy Tạ Thời Tân không còn đọc thêm nữa, liền cẩn thận hỏi: “Cái nhà xưởng này sao vậy ạ?”
Tạ Thời Tân úp màn hình điện thoại xuống: “Cái xưởng rách nát gì đây.”
Đầu Bạch Phong toàn dấu chấm hỏi: “Hả?”
Tạ Thời Tân nhẹ nhàng than một tiếng: “Phải rồi, giám đốc kế hoạch bên kia, đã đồng ý chưa?”
Bạch Phong gật đầu: “Đồng ý rồi, tuần sau anh ta sẽ đến đây đi làm.”
Tạ Thời Tân: “Tên anh ta là gì?”
Bạch Phong: “Hà Nhạc Nguyên.”
Tạ Thời Tân: “Chờ đến khi anh ta đến công ty rồi, sắp xếp cùng anh ta ăn bữa cơm.”
Bạch Phong: “Vâng.”
Một lát sau, Bạch Phong thấy Tạ Thời Tân lại cầm điện thoại lên, sau đó lại thả xuống.
Bạch Phong không yên tâm hỏi: “Tạ tổng, ngài đang đợi điện thoại sao?”
Tạ Thời Tân như cầm một củ khoai lang nóng trong tay, keng một tiếng ném điện thoại lên bàn: “Không có.”
Bạch Phong cúi đầu: “Ò.”
Tạ Thời Tân đỡ trán: “Cậu tan làm đi, hôm nay không còn việc gì.”
Bạch Phong gật đầu: “Vâng, Tạ tổng cũng sớm về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tạ Thời Tân: “Ừm.”
Sau khi Bạch Phong đi rồi, văn phòng lập tức yên tĩnh lại.
Tạ Thời Tân nhìn di động trên bàn, gõ gõ cái bàn, gõ gõ tay vịn, cuối cùng vẫn cầm lấy di động, gọi đến số trò chuyện gần đây nhất.
Bên kia nhận cuộc gọi, Tạ Thời Tân mở miệng liền nói: “Không phải nói tôi là một người rất quan trọng sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Tại sao không hỏi xem sao tôi còn chưa về?”
Đường Trụ bên kia im lặng vài giây, mới nhỏ giọng nói: “Tôi cho rằng anh có việc bận, hơn nữa mới 9h mà,” Đường Trụ dừng một lát, mới hỏi: “Sao anh còn chưa về?”
Tạ Thời Tân trầm giọng: “Tôi đang bận.”
Đường Trụ: “Ò.”
Tạ Thời Tân cảm nhận được sự kỳ quái: “Giọng của cậu sao lại lạ vậy?”
Giọng Đường Trụ nghe khá suy yếu: “Đang không khỏe lắm.”
“Chỗ nào không khỏe?” Tạ Thời Tân nhíu mày, chính anh cũng không biết, giọng anh dịu dàng hẳn ra: “Đầu còn đau không?”
“Đầu cũng đau,” Đường Trụ nói chuyện có vẻ rất khó chịu: “Tạ Thời Tân, tôi động dục rồi.”
Tạ Thời Tân ngồi thẳng dậy: “Động dục? Tiêm thuốc ức chế chưa?”
“Tiêm rồi, nhưng hình như không có tác dụng gì cả, tôi cũng không biết tại sao, vốn dĩ muốn gọi cho anh,” Giọng Đường Trụ càng lúc càng nhỏ, hữu khí vô lực: “Anh bận đi tôi sẽ không làm phiền anh, tôi tìm một Alpha khác vậy, không biết tạm thời như vầy, có thể tìm được người thích hợp không.”
Tạ Thời Tân tức muốn xỉu: “Không được tìm! Tôi lập tức trở về!”
_____________________
U là chời, Tạ thiếu nữ dỗi, hong ai dỗ, giựn!