CHƯƠNG 10
Edit: Lemon
Beta: Claret
Ngưng Nhi nước mắt lưng tròng: “Châm ở đâu?”
Lục Tử mắt lạnh nhìn hai người: “Trên vai. Điện hạ, người tránh mặt một lát đi.”
Ngưng Nhi túm lấy tay Bùi Cữu: “Ta không muốn bị đâm, ta không muốn đâu!”
Bùi Cữu thấy nữ nhân này khóc liền tâm phiền ý loạn, hắn cũng lo lắng nếu mình không giữ lấy nàng, lát nữa nàng giãy giụa sẽ bị kim đâm bị thương.
Bùi Cữu nói: “Bổn vương giữ nàng, Lục cô nương, ngươi an tâm thi châm đi.”
Lục Tử mở một loạt ngân châm ra.
Ngưng Nhi khóc đến cả mặt toàn nước mắt, Bùi Cữu dùng tay áo lau cho nàng: “Đừng khóc.”
Hắn nhìn một loạt châm, tuy rằng biết không có gì, nhưng Ngưng Nhi dù sao cũng là tiểu cô nương không kiến thức.
Tiểu cô nương lại sợ đau, nhìn thấy nhiều châm như vậy sợ hãi cũng rất bình thường.
Bùi Cữu liếc Lục Tử, nhắc: “Lục cô nương, ngươi nhẹ tay một chút.”
Lục Tử lông mi rũ xuống “Ừm” một tiếng.
Bùi Cữu đã nhìn qua nàng một lần, cũng không ngại nhiều thêm một lần, hắn điểm huyệt Ngưng Nhi, ôm nàng vào ngực, duỗi tay cởϊ áσ nàng.
Mới vừa rồi lúc bắt mạch, Lục Tử biết Ngưng Nhi là tấm thân xử nữ, hai người cũng không có phát sinh chuyện gì, cho rằng hai người chỉ là mặt ngoài thân cận, lúc này thấy Bùi Cữu không e dè, đáy lòng càng thêm trầm xuống.
Lục Tử nói: “Vị cô nương này quá yếu ớt, yên tâm, sẽ không đau.”
Ngưng Nhi bị điểm huyệt, một câu đều nói không nên lời.
Bùi Cữu ôm bả vai nàng: “Lục cô nương, mời thi châm.”
Trong tay Lục Tử cầm một cây ngân châm, nhẹ nhàng đâm vào huyệt đạo, nàng thủ pháp thuần thục, không tới một lát bả vai Ngưng Nhi đã bị châm mấy chục cây ngân châm.
Chờ rút ngân châm ra, máu đen chảy ra, Lục Tử cầm khăn chà lau cho nàng: “Trường hợp này ô uế một chút, người trúng độc đều như vậy, điện hạ đừng nhìn.”
Bùi Cữu giúp Ngưng Nhi mặc áo vào, lúc này mới giải huyệt cho nàng.
Ngưng Nhi được giải huyệt “Oà” một tiếng khóc lên.
Bùi Cữu cũng không biết dỗ dành người khác, cơ thể hắn cứng đờ: “Đừng khóc.”
Lục Tử trầm hạ mặt: “Cô nương, thi châm cũng không đau bao nhiêu, hy vọng ngươi không quấy rầy thanh tịnh nơi này.”
Bùi Cữu nhíu mày: “Nàng nhát gan, ngươi đừng nói nàng. Lục cô nương, đây là nơi thanh tịnh bổn vương cho ngươi.”
Lục Tử bị chặn họng.
Ngưng Nhi đau thật, máu độc vốn không cần bức ra, cho dù bức ra cũng không chỉ có nhiêu đây máu.
Trong lòng nàng tức giận mắng lang băm, hận không thể xông lên xé rách mặt nạ của Lục Tử.
Bùi Cữu buông Ngưng Nhi xuống: “Về với ta đi.”
Ngưng Nhi lau nước mắt, vốn dĩ ngày đó cắn đầu lưỡi nói chuyện đã không nhanh nhẹn, lúc này nói chuyện càng thêm mơ hồ: “Đau đến chân mềm, đi không nổi.”
Bùi Cữu cũng không biết nàng là đau thật hay là giả đau. Bất quá, bị kim đâm lớn như vậy đâm vào, cho dù không đau trong lòng cũng sẽ cảm thấy đau.
Hắn ngồi xổm xuống: “Ta cõng ngươi.”
Ngưng Nhi bò lên, vẫn còn khóc thút thít: “Đau quá đau quá.”
Lục Tử bị Ngưng Nhi làm cho tức giận đến đau tim, nàng ta không biết nữ tử nói năng lỗ mãng này có cái gì tốt, làm ra vẻ như vậy, thế mà còn lọt vào mắt Bùi Cữu được, khiến Bùi Cữu nhìn với con mắt khác.
Bùi Cữu cõng nàng lên xe ngựa, lên xe ngựa, Ngưng Nhi còn khóc, nước mắt nàng quá nhiều, khóc lâu như vậy cũng không hết.
Nhưng bộ dáng lúc khóc còn vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hồng hồng chọc người yêu thương, như thể bị hắn cố ý bắt nạt.
Bùi Cữu không biết nên dỗ nàng thế nào.
Hắn vỗ vỗ bả vai Ngưng Nhi: “Ngươi đừng khóc.”
Ngưng Nhi “Hừ” một tiếng, hất tay hắn ra, quay mặt sang bên kia khóc tiếp.
Bùi Cữu nói: “Ngươi khóc xấu quá, đừng khóc. Lúc không khóc càng xinh hơn.”
Nàng càng khóc thảm hơn.
Bùi Cữu dùng tay lau nước mắt cho nàng, lòng bàn tay hắn hàng năm cầm đao kiếm, vô cùng thô ráp, lau đến da thịt non mềm trắng nõn biến thành đỏ hồng.
Bùi Cữu nói: “Là Lục cô nương sai rồi, nàng thi châm quá đau, ngươi đừng khóc, ngày khác ta đổi đại phu khác cho ngươi.”
Thứ Bùi Cữu muốn cũng không phải kéo dài một tháng thọ mệnh cho Ngưng Nhi, hắn muốn Ngưng Nhi có thể sống.
Nếu Lục Tử không đáp ứng được yêu cầu của hắn, hắn chỉ có thể đổi đại phu khác.
Lục Tử là nữ thần y nổi danh nhất đất Sở, tuổi còn trẻ đã nổi danh. Lục Tử từng đắc tội quý nhân, y quán bị đốt, Bùi Cữu mấy năm trước từng cứu Lục Tử một mạng, cho nên Lục Tử mấy năm nay cũng nghe theo Sở Vương phủ.
Trừ bỏ Lục Tử, cũng không nữ đại phu nào thích hợp, bất quá, một khắc sinh tử cũng không để bụng nam nữ khác biệt.
Nàng khóc một hồi cũng cảm thấy mệt mỏi, Bùi Cữu rót một ly trà cho nàng: “Uống nước.”
Ngưng Nhi uống một ngụm trà.
Bùi Cữu nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi muốn tới Vương phủ ở hay không?”
Ngưng Nhi lắc lắc đầu: “Không cần, ta không thích vương phủ, ta thích ở trên núi.”
Nàng xem tình huống nếu không đúng thì tùy thời chạy trốn, vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, người nhiều phức tạp, bất lợi cho hành động của nàng.
Bùi Cữu thấy nàng khóc đến đôi mắt cùng chóp mũi đều hồng hồng, tức khắc cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Bùi Cữu không thích Ngưng Nhi khóc, nàng vừa khóc luôn làm người cảm thấy hoảng hốt, muốn làm gì đó cho nàng, lại không biết nàng muốn cái gì.
“Vậy ở trên núi.” Bùi Cữu nói, “Muốn cái gì thì nói cho ta.”
Ngưng Nhi cắn cắn môi: “Ta muốn ăn hồ lô ngào đường.”
Chờ tới nơi, Ngưng Nhi ngồi trên con lừa con, Bùi Cữu mua cho nàng hai xâu hồ lô ngào đường.
Ngưng Nhi cắn một ngụm, nói: “Bùi đại ca, huynh không cần tìm đại phu nữa, ta cũng không muốn sống lâu trăm tuổi. A, huynh không biết, quãng đời còn lại từ từ, người khác nếm đến đều là ngọt, còn ta nếm chính là đắng.”
Bùi Cữu giơ tay gõ đầu Ngưng Nhi: “Đừng nói hươu nói vượn.”
Nàng giảo hoạt cười.
Nói thật, người khác nói dối trước mặt Bùi Cữu trước mặt, Bùi Cữu nhìn ra được rất dễ dàng, chỉ có Ngưng Nhi, lúc nàng nói chuyện vẫn tự nhiên như thế, vĩnh viễn làm người không phân biệt được nàng đang nói thật hay nói dối.
Chổ bả vai Ngưng Nhi bị kim đâm vẫn hơi đau.
Nàng cắn một viên hồ lô ngào đường: “Ta không ăn nữa, ăn không vô, Bùi đại ca, huynh ăn không?”
Bùi Cữu nói: “Ăn không vô thì ném đi.”
Ngưng Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lãng phí là không tốt.”
Nàng lại cắn một ngụm, nhìn lén Bùi Cữu một cái: “Ăn rất ngon nha, huynh thật không ăn sao?”
Nói rồi Ngưng Nhi đưa bên môi Bùi Cữu: “Ăn một miếng thôi.”
Bùi Cữu vô cùng ghét bỏ cắn một miếng.
Chua lòm, cũng không biết có cái gì ngon mà ăn.
Ngưng Nhi nhét hồ lô ngào đường nhét vào tay Bùi Cữu: “Huynh ăn đi.”
Nàng ôm cổ con lừa con, ghé vào trên lưng nó ngủ.
Chờ tới trên núi, Bùi Cữu ôm Ngưng Nhi vào đặt ở trên giường.
Nàng ngủ rất sâu, có thể mấy đêm này đều không được ngủ ngon, ban ngày nàng ngủ rất sâu.
Bùi Cữu thay Ngưng Nhi đắp mền.
Tay nàng đột nhiên cầm lấy tay Bùi Cữu.
Ngón tay Bùi Cữu thon dài, hình dạng ngón tay rất đẹp, lòng bàn tay tuy có chút thô ráp lại cho người ta đủ cảm giác an toàn.
Tay Ngưng Nhi lại nho nhỏ mềm mại không xương, da thịt tinh tế trắng nõn, chỉ chỗ móng tay có một chút thịt phấn, Bùi Cữu không đẩy tay nàng ra, vẫn luôn chờ Ngưng Nhi trong lúc ngủ mơ trở mình, Bùi Cữu mới rời đi.
Ngưng Nhi mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, nàng vẫn còn bé, tính tình trẻ con, mặt mày hơi có chút tối tăm.
“Bang” một tiếng, bình ngọc, san hô giá trị liên thành toàn bộ đều bị Ngưng Nhi ném xuống đất.
Ngưng Nhi ở trong phòng đi tới đi lui, “Vì sao?” “Vì sao chứ?” Nàng quay sang hỏi đám người đứng trong góc phòng, tất cả mọi người nín thở, một câu cũng không dám nói.
Ngưng Nhi xé rách quần áo mình: “Ta muốn đi ra ngoài! Các ngươi đều cút đi! Cút!”
Cửa đột nhiên bị mở ra, thiếu niên thân hình như tùng bách, cao gầy tinh tế, thân xuyên bạch y, tóc nửa búi, quạnh quẽ nhìn về phía Ngưng Nhi.
Ngưng Nhi chỉ cao tới eo hắn.
Thiếu niên Tô Trú lạnh giọng nói: “Tất cả đi ra ngoài!”
Chờ tất cả mọi người rời đi, Tô Trú cúi đầu nhìn cục thịt nhỏ trước mặt. Vành mắt Ngưng Nhi dần dần đỏ lên: “Ta chán ghét mọi người, ta muốn chết.”
“Quý không thể nói, khổ không nói nổi, đây là số mệnh của ngươi.” Tô Trú chậm rãi cúi người, “Đứa nhỏ ngốc, không đổi được.”
Mặt trời chiều ngả về tây, chiếu vào qua cửa sổ phía tây, tiểu Ngưng Nhi ngồi trên đất, nàng không muốn bị người khác chi phối, không muốn bị người khác an bày hết thảy, nàng muốn tự do tự tại, không muốn bị giam cầm.
Cả người Ngưng Nhi toát mồ hôi, lúc mở mắt trời đã tối đen từ lâu.
Nàng sớm đã không phải đứa trẻ mặc người xâu xé.
Ngưng Nhi đưa tay lên ngực, giờ coi như nàng được tự do, lại chẳng còn mạng nữa.