CHƯƠNG 14
Editor: Claret
Beta: Lemon
Tô Hoán đã đợi trong khách điếm rất lâu.
Lúc chạng vạng, cửa bị đẩy ra, Tô Hoán nhảy từ trên ghế xuống, thấy Tô Trú ôm một cô gái áo trắng trong lòng, vẻ mặt lạnh lẽo.
Tô Hoán thoáng chốc ngây ngẩn cả người: “Nhị thúc, đây là…”
Đôi mắt đào hoa của Tô Trú ngày nào giờ tràn đầy lệ khí, hắn lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”
Tô Hoán được bồi dưỡng để trở thành gia chủ đời sau của Tô gia, Tô Trú từng thề cả đời này không bao giờ lấy vợ, vì thế Tô Trú đối với Tô Hoán như ruột thịt của mình, bị mắng thế này là lần đầu tiên.
Tô Hoán không dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, hai tên thuộc hạ đứng một trái một phải đều là thân tín của Tô Trú, ngày thường rât được trọng dụng, Tô Hoán nói, “Nhị thúc ngài ấy…”
Một tên thuộc hạ nói: “Thiếu công tử, tâm trạng nhị thiếu gia không tốt, ngài đừng hỏi nhiều, thuộc hạ cũng không biết gì cả.”
Tô Hoán nói: “Vừa rồi Thuần Vương bên kia có gửi thư, nói rằng mấy hôm trước cô cô mới sinh hạ tiểu thế tử, muốn báo cho nhị thúc càng sớm càng tốt, ta lại vào nói cho nhị thúc có được không?”
Một thuộc hạ còn lại do dự một lúc: “Thiếu công tử, lúc ở trên xe ngựa nhị thiếu gia rơi lệ, ngài vẫn nên để sau mới nói cho ngài ấy đi.”
Tô Hoán nghĩ đến tính tình Tô Trú trước giờ, đành phải gật đầu.
Nhưng hắn vẫn không kìm được sự tò mò trong lòng, “Nữ nhân mà nhị thúc ôm vào ta không thấy rõ mặt, các ngươi nói xem nàng ấy là ai?”
Thuộc hạ của Tô Trú nhất thời im lìm như ve sầu vào đông, “Thiếu công tử, ngài đừng hỏi chuyện này.”
…
Đoàn người Tô Trú nhanh chóng về Nam Khâu quốc, Bùi Cữu là Sở Vương, tin tức nhanh nhạy, biết trước khi Tô Trú đi đã mua một bộ quan tài bằng hàn ngọc giá vạn lượng vàng.
Bùi Cữu để thuộc hạ thu xếp một khoảng sân trong phủ cho Ngưng Nhi, Ngưng Nhi không quen sống ở đây, cảm thấy trong phủ quá nhỏ quá nhàm chán, vẫn muốn về núi ở.
Bùi Cữu: “…”
Sở Vương phủ quá nhỏ?
Hắn cảm thấy nếu để Ngưng Nhi vào phủ mà không có ai chỉ đường, chắc chắn trong vòng một ngày nàng sẽ không ra ngoài được.
Tuy nhiên Ngưng Nhi cần trị thương, cần người hầu hạ, chắc chắn không thể ở trên núi được, Bùi Cữu vẫn phải giữ Ngưng Nhi trong phủ.
Trong số những đơn thuốc do Châu tiên sinh kê có mấy dược liệu khá hiếm, nhưng trong Sở Vương phủ tập hợp bảo vật quý hiếm, sen tuyết ngàn năm, linh chi trong núi sâu, trân châu to bằng quả trứng bồ câu…những dược liệu Châu tiên sinh phải dùng đều có hết.
Buổi tối, thị nữ mang nước thuốc đến để Ngưng Nhi tắm rửa.
Ngưng Nhi chạm vào nước, nước đen sì lì tản ra mùi thuốc lạ, nàng ngẩng đầu: “Ta tắm trong này à?”
Thị nữ “Vâng” một tiếng.
Mặc dù người trong phủ không biết lai lịch của cô nương này, nhưng họ đều biết điện hạ rất coi trọng nàng ấy, bồn tắm nước thuốc chỉ được dùng một lần, mỗi lần tắm ước chừng phải mài một viên trân châu lớn dưới đáy biển thành bột trân châu, lại còn cần cả sen tuyết, thiết bì thạch hộc* (铁皮石斛). Tắm thế này thì người chết cũng sống lại được.
*Thạch hộc thiết bì: Lan Dendrobium officinale Kimura et Migo. (Thạch hộc Thiết bì) là giống lan quý được sử dụng làm thuốc và thực phẩm chức năng chữa bệnh tiểu đường và các bệnh nan y đang được thương mại hóa rộng rãi trên thế giới.
Ngưng Nhi gật đầu, “Được rồi, các ngươi lui ra trước đi.”
Mọi người đi rồi, lúc này Ngưng Nhi mới cởϊ qυầи áo, ngâm mình trong nước thuốc.
Nàng muốn ngâm một canh giờ, nhiệt độ nước rất cao, sương khói mờ mịt, mặt Ngưng Nhi bị hơi nước làm cho ửng hồng.
Đột nhiên cửa bị gõ.
Đã qua một canh giờ, vốn Ngưng Nhi còn đang buồn ngủ, chớp mắt liền bừng tỉnh: “Ai đấy?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của nam nhân truyền từ ngoài vào: “Ta.”
Khoé miệng Ngưng Nhi cong lên, “Ồ—— hoá ra là Sở Vương điện hạ, sao điện hạ phải gõ cửa lúc ta đang tắm thế? Muốn trộm hương trộm ngọc sao?”
“Rầm” một cái, cửa bị đẩy ra.
Bùi Cữu đóng cửa, đi vòng qua bình phong.
Ngưng Nhi trầm mình xuống, chỉ lộ mỗi cái đầu, “Bùi đại ca, huynh đến làm gì đấy?”
Bùi Cữu nói: “Trộm hương trộm ngọc.”
Ngưng Nhi: “…”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Hương ngọc đâu ra, hương khoai là cùng.”
Bùi Cữu lấy dải lụa màu đen trong tay che mắt lại.
Trong lòng Ngưng Nhi thấy không ổn lắm, “Bùi đại ca, huynh định làm gì vậy?”
Bùi Cữu vớt nàng trong nước ra.
Ngưng Nhi bị hắn ôm vào lòng, cả người cứng lại.
Bùi Cữu còn cứng hơn.
(Editor có lời muốn nói: ”…” lúc này đây trong đầu tui có 1000 hình ảnh bay loạn xạ, xin phép không diễn đạt bằng lời.)
Đây là lần đầu tiên hắn đụng vào cơ thể nữ nhân.
Ngưng Nhi từ khi sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, da dẻ nàng vô cùng mịn màng, hắn chỉ sợ mạnh tay một chút là bóp chết nàng mất.
Ngưng Nhi xấu hổ nói, “Bùi đại ca, huynh…”
“Im miệng.” Mặc dù bịt mắt nhưng Bùi Cữu vẫn ôm nàng tới giường chính xác như cũ.
Nàng được đặt trên giường.
Bùi Cữu giơ tay điểm huyệt Ngưng Nhi, vì bịt mắt nên hắn đã chạm nhầm vào vai của nàng rất nhiều lần.
Thường ngày Ngưng Nhi không biết xấu hổ, bây giờ cũng đỏ bừng cả mặt.
Mặt Bùi Cữu cũng hơi đỏ.
Ngưng Nhi nói:”Bùi đại ca à, huynh chơi trò tình thú gì thế?”
(Claret: tôi chết rồi, đừng ai tìm tôi nữa huhu)
Bùi Cữu: “Câm miệng. Ta đang trị thương cho nàng.”
Hắn giữ vai Ngưng Nhi, chân khí trong lòng bàn tay mạnh mẽ liên tục truyền vào trong cơ thể của nàng.
Vốn Ngưng Nhi muốn trêu Bùi Cữu vài câu, nhưng bả vai đau nhói như thể có lửa đốt, tươi cười trên mặt nàng nhất thời thu lại, cả người đổ mồ hôi.
Hai bóng người mờ mờ trong màn lụa, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng rên nhẹ đau đớn của người con gái.
Đám thị nữ không dám nghe nhiều nữa, chỉ bưng nước thuốc ra ngoài rồi lại mang nước suối lấy trong núi vào.
Hai khắc sau, Ngưng Nhi bất tỉnh trên vai Bùi Cữu.
*hai khắc = 30 phút
Bùi Cữu mũi cao môi mỏng, dù bịt mắt cũng khó che lấp được vẻ ưu nhã của hắn, ngược lại còn vì thế mà khiến hắn thêm vẻ cấm dục.
Tay hắn vuốt ve dải lụa trên mắt mình, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không cởi nó ra.
Bùi Cữu ôm Ngưng Nhi lên, thả lại vào trong nước.
Hắn thử chạm vào nước, trên mặt nước còn có một lớp cánh hoa.
Bấy giờ hắn mới cởi dải lụa ra.
Ngưng Nhi đã ngủ thiếp đi, trên trán lấm tấm mồ hôi, dấu tay trên vai đã nhạt dần.
Cũng chỉ có khi ngủ nàng mới có thể an tĩnh như vậy, đẹp tựa tranh vẽ.
Bùi Cữu ngâm rửa nàng trong nước, lấy chăn, nhắm mắt quấn nàng lại.
Chân tiên sinh nói một khi nàng ngủ sẽ ngủ đến sáng mới tỉnh lại, trong nước thuốc có dược liệu gây ngủ.
Tóc Ngưng Nhi ướt sũng, Bùi Cữu lấy khăn vải lau tóc cho nàng, lau khô một nửa rồi ôm vật nhỏ vô dụng này đến bên cửa sổ.
Gió đêm dịu dàng hong khô mái tóc nàng.
Ngưng Nhi ngủ rất an tĩnh, hàng mi dài phủ kín đôi mắt, tạo thành một bóng nhỏ trên khuôn mắt trắng như sứ của nàng.
Chờ tóc nàng khô, Bùi Cữu đặt nàng lên giường.
Ánh nến lập lòe, Bùi Cữu đáng lẽ phải về phòng mình nghỉ ngơi. Nhưng do dự hồi lâu, Bùi Cữu thổi tắt nến, nằm xuống cạnh Ngưng Nhi.
Trong lúc ngủ, Ngưng Nhi vô thức dựa sát vào người Bùi Cữu, hắn ghét bỏ đẩy nàng ra, nhưng nàng vẫn dán vào hắn, Bùi Cữu đành phải ôm nàng vào lòng.
Hôm sau, Ngưng Nhi ngủ đủ rồi, còn chưa mở mắt đã duỗi người, nàng lười biếng ngáp một cái, lại phát hiện có người nằm cạnh mình.
Ngưng Nhi tự sờ mình từ trên xuống dưới.
Không mặc quần áo.
Bùi Cữu cũng mở mắt: “Dậy rồi à?”
Ngưng Nhi cuốn chăn lăn sang một bên: “Á, dậy rồi, Bùi đại ca, hôm qua huynh…”
Bùi Cữu ngồi dậy, lạnh lùng nói, “Hôm qua nàng không cho ta đi, cứ kéo quần áo của ta.”